Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 23: Đưa Em Về
Thế là Thẩm Cảnh Viễn bật cười.
Yến Khinh Nam móc điện thoại ra, chìa màn hình về phía y hỏi: “Muốn chơi không?”
Thẩm Cảnh Viễn nhìn một bàn cờ xanh trên màn hình, cực kỳ khó tin: “Thì ra mấy bữa nay anh chơi cái này à?”
“Ừ.” Yến Khinh Nam nhân lúc hạ độ sáng màn hình xuống, “Chơi mạt chược trên điện thoại cũng tiện.”
Vì thật sự không biết nên làm gì khác, Thẩm Cảnh Viễn đành cầm điện thoại Yến Khinh Nam, nhìn một lát mới phát hiện bài của mình đã xướng rồi.
Yến Khinh Nam từ giường nhỏ lên ngồi lên mép giường bệnh.
Lưng Thẩm Cảnh Viễn vẫn khoác tấm chăn mềm, điện thoại đặt trên đầu gối đang co lại, tư thế này ngồi không bị mệt chút nào.
Ván trong tay nhanh chóng rút hết quân bài cuối cùng, một ván mới bắt đầu.
Lúc chia bài y nhận được ba quân Trung đỏ, Yến Khinh Nam nói: “Có thể tạo sảnh trùng.”
Thẩm Cảnh Viễn chú tâm vào ván bài, nhẹ gật đầu: “Xướng bài xong có cơ hội tôi sẽ chiếu Trung đỏ, thử chiếu trên hoa xem.”
“Được đấy.” Yến Khinh Nam không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà Thẩm Cảnh Viễn thật sự chơi rành được, “Mãn bài rồi.”
Ván này Thẩm Cảnh Viễn hên cực kỳ, sau khi xướng bài thì cầm hai quân Trung đỏ xuống chiếu, lật quân cuối cùng lên thì ù thật.
Quân quy tự bốc chiếu trên hoa, mãn.
“Thế cũng được nữa à?” Thẩm Cảnh Viễn vui vẻ, ngay cả Yến Khinh Nam ở ngay sát bên cũng không hề để ý.
“Chơi tiếp đi.” Yến Khinh Nam đặt tay lên vai y, tay còn lại ấn bắt đầu.
Đánh liền bốn, năm ván sau đó Thẩm Cảnh Viễn vẫn rất may mắn, nhưng Yến Khinh Nam không cho y chơi nữa, thu điện thoại lại: “Chơi nữa sẽ rất mệt.”
Vốn cũng chẳng có gì để làm, Thẩm Cảnh Viễn nói muốn đi rửa mặt.
Yến Khinh Nam nghĩ ngợi rồi đồng ý, nhưng dặn dò thêm: “Mở nước nóng một chút.”
“Tôi biết rồi.” Thẩm Cảnh Viễn tìm quần áo của mình, phát hiện tất cả những gì Yến Khinh Nam đem tới đều là đồ y thường mặc.
Hệ thống sưởi trong phòng bệnh bật ở nhiệt độ khá cao, Thẩm Cảnh Viễn chỉ mặc một chiếc áo ngủ tay dài, quần dài và áo khoác dày.
Y vệ sinh cá nhân xong thì đến lượt Yến Khinh Nam vào, lúc anh ra y đã nằm ngay ngắn trên giường, điện thoại đặt cạnh gối đầu.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Yến Khinh Nam ngồi trên chiếc giường nhỏ, thấp hơn Thẩm Cảnh Viễn một khúc.
Lúc ngồi xuống anh mới chợt nghe thấy Thẩm Cảnh Viễn đang mở nhạc, âm lượng không lớn mấy.
“Cậu thích nghe nhạc trước khi ngủ à?” Yến Khinh Nam cũng nằm xuống.
Hai người đều dùng sữa tắm Yến Khinh Nam mang đến, cơ thể tỏa ra cùng một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Thẩm Cảnh Viễn trở mình đối diện với anh, y vẫn quen nằm nghiêng ngủ hơn.
“Không phải,” Thẩm Cảnh Viễn gối tay dưới đầu, “Tôi chưa buồn ngủ lắm mà không biết làm gì.
Tôi đặt thời gian rồi, hai mươi phút, anh muốn đi ngủ chưa?”
“Chưa.” Yến Khinh Nam đáp, “Vậy nghe nhạc đi.”
Sau đó không ai nói gì nữa.
Thẩm Cảnh Viễn chọn mấy bài hát có giai điệu chậm rãi, Yến Khinh Nam nghe một hồi bắt đầu buồn ngủ.
Anh nghiêng sang, chợt phát hiện y đã ngủ từ khi nào.
Vừa tỉnh dậy sức khỏe vốn chưa hồi phục được bao nhiêu, Thẩm Cảnh Viễn rất dễ buồn ngủ.
Yến Khinh Nam chống nửa người lên, nhìn xem y đã đắp kín chăn hay chưa.
Nhìn một lượt, cuối cùng ánh mắt anh vẫn rơi trên gương mặt người kia.
Thực tế gương mặt của Thẩm Cảnh Viễn cũng rất góc cạnh và sắc nét, tướng tá mà khỏe hơn một chút, nhiều người nhìn y cũng sẽ đánh giá: “Người này trông có vẻ gánh vác nên chuyện.”
Ngày đó gió và tuyết ập đến cùng lúc, Yến Khinh Nam đón lấy Thẩm Cảnh Viễn vào lòng mình, lần đầu tiên cảm nhận được một sinh mệnh yếu ớt đến nhường này.
Thậm chí cả những khi y yên ổn nằm trên giường bệnh, anh vẫn đeo đẳng trong lòng thứ ảo giác, rằng y sẽ mãi mãi nằm im lìm như thế.
Yến Khinh Nam áp mu bàn tay lên trán Thẩm Cảnh Viễn, cảm nhận được độ ấm rồi mới lần nữa nằm xuống.
Ngày mai đưa em về.
Sáng hôm sau, bác sĩ vừa kiểm tra vài thứ cơ bản xong, Thẩm Cảnh Viễn đã muốn xuất viện.
Giản Đông bày vẽ sự kiện này tới mức quá lố, nào là mua nguyên một bộ quần áo mới toanh cho y thay, nói cái gì mà làm lại từ đầu
Thẩm Cảnh Viễn giơ quần áo lên hỏi anh ta: “Sao cậu cứ làm như tôi ra tù không bằng.”
Giản Đông trợn trắng mắt, đẩy y vào phòng vệ sinh rồi nói: “Kệ tôi, một dạng kiểu cách này kia thôi, thay quần áo mới thì lần sau tụi mình không tới đây nữa.”
Đồ cũng vừa người, Thẩm Cảnh Viễn nói với Giản Đông: “Cảm ơn cậu.”
“Nói ba cái này làm gì.” Giản Đông xua tay.
Giản Đông lái xe, Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam ngồi ghế sau, còn xách theo cả một bọc quần áo Thẩm Cảnh Viễn thay ra.
Giản Đông đỗ xe bên ngoài, nói mình có việc nên phải đi trước.
Thẩm Cảnh Viễn cũng không giữ anh ta lại, sau khi chào tạm biệt thì theo Yến Khinh Nam về.
Cửa mở ra, A Dịch đứng cạnh đó, tay cầm một bó hoa hồng đưa cho Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn ngớ người, tay còn đang đặt trên tay nắm cửa thủy tinh, chưa thốt ra được câu nào Yến Khinh Nam đã nâng bó hoa đến trước mặt y.
Hoa đẹp thật, nhưng người tặng thì lại chẳng biết nói năng gì.
Yến Khinh Nam chìa hoa tới, chỉ nói vỏn vẹn một câu: “Tặng cậu.”
A Dịch và Mạn Mạn đứng bên cạnh đều đưa mắt nhìn, Thẩm Cảnh Viễn muốn thắc mắc anh tặng hoa làm gì cũng không tiện hỏi ra.
Trước hết là chừa mặt mũi cho Yến Khinh Nam, sau là lỡ anh trả lời cái gì trắng trợn quá, hai đứa trẻ bên này nghe được thì biết làm sao.
Y nhận rồi nói cảm ơn, bó hoa nặng hơn y tưởng.
Yến Khinh Nam cong môi cười cười, bảo cậu lên lầu đi.
Bó hoa được nhét vào phòng.
Mấy ngày nay Thẩm Cảnh Viễn không có mặt ở đây, hoa lá trước đó đều đã héo quắt, có mỗi bó hồng này là đẹp nhất.
Từ sau lần đổ bệnh này, Thẩm Cảnh Viễn trở nên thèm ngủ.
Như thể ngày nào cũng có một hạn mức thể lực, khi tiêu hao đến giới hạn đó y sẽ cực kỳ mệt mỏi.
Y không thể đi quá xa, sáng sớm đi bộ ở cầu thang đá đằng sau khách sạn, lúc về sẽ đi lấy hoa.
Nhưng đây mới là giờ bình thường tiệm hoa mở cửa, ban đầu Thẩm Cảnh Viễn ngồi bên nhìn Triệu Khả Tâm bó hoa, sau đó cô chủ từ từ chỉ y làm theo.
Thẩm Cảnh Viễn học được vài ngày, ít nhiều gì có thể tự cắm giỏ hoa cho mình.
“Bữa nay có nhiều hoa hồng lắm, hôm nay cắm hoa baby với hoa hồng cho anh được không?” Triệu Khả Tâm xách chiếc thùng con ăm ắp hoa hồng đỏ tới.
Thẩm Cảnh Viễn cầm một cành hồng, chợt nhớ ngày đó Yến Khinh Nam đã thẳng thừng tặng hoa cho mình thế nào.
Y ngậm một tiếng thở dài, đáp được.
Sau đó y xách thùng nước đến gần bàn giúp Triệu Khả Tâm, cô ngồi xuống bên cạnh, lấy kéo cho y rồi bắt đầu chỉ cách làm.
Lúc Yến Khinh Nam đem bữa sáng tới, rổ hoa đã sắp thành hình, chỉ còn chút xíu nữa là hoàn tất.
Thẩm Cảnh Viễn làm việc rất tập trung, không để ý có người tới gần.
Mãi đến khi Yến Khinh Nam ngồi xuống đặt bữa sáng lên bàn, y mới nhấc mi mắt lên.
“Anh đến à?” Thẩm Cảnh Viễn nói rồi tiếp tục cắm hoa.
“Sắp xong chưa? Tôi sợ đồ ăn sẽ nguội.” Yến Khinh Nam vừa nói vừa mở hộp đồ ăn sáng ra, cũng đưa đến tay Triệu Khả Tâm.
Triệu Khả Tâm cảm ơn anh, đặt kéo xuống bắt đầu ăn uống.
“Xong ngay.” Thẩm Cảnh Viễn chẳng buồn ngẩng đầu.
Yến Khinh Nam bật cười, ngồi cạnh chờ y rảnh rỗi trò chuyện với Triệu Khả Tâm đôi câu.
“Gần đây tiệm nhiều việc nhỉ? Cũng thấy chuyển hoa tới mấy đợt rồi.” Yến Khinh Nam hỏi.
“Vâng anh,” Dạo này Triệu Khả Tâm loay hoay bận việc tới mức không kịp ăn cơm, “Ngày mai giao thừa nên sẽ nhiều người mua hoa lắm, em đặt sớm trước một ít.”
“Ngày mai giao thừa à?” Thẩm Cảnh Viễn nghe câu nọ, dừng việc trong tay cười nói: “Tôi quên khuấy đi.”
Lúc y đến núi Tiên Nữ cũng vừa đúng dịp Giáng Sinh, về đây mất mấy ngày nằm viện, đúng là gần giao thừa rồi.
“Giao thừa anh có đi đâu chơi không?” Triệu Khả Tâm hỏi, “Tụi em không đi tới đâu được, mà chắc bên anh cũng đông khách lắm cho xem.”
“Đông thì cũng vậy, xếp hàng thôi.” Yến Khinh Nam cười đáp.
“Xong.” Thẩm Cảnh Viễn cầm rổ hoa lên ngắm nghía một lát, dẹp hết đồ đạc sang một bên tách đũa ăn sáng.
Đồ ăn Yến Khinh Nam mang sang đều thanh đạm, thiên về ẩm thực Quảng Đông, Thẩm Cảnh Viễn rất thích.
Y mới ăn được nửa bát cháo, Triệu Khả Tâm đã dọn dẹp rác rồi đứng dậy: “Em đi trước, không ngồi với các anh được nữa.”
“Cứ lo công việc đi.” Yến Khinh Nam nhìn cô.
“Có chỗ nào chơi giao thừa vui không?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh.
Ngày trước y luôn bận rộn công việc, đến giờ vẫn chưa từng chơi mấy ngày lễ đàng hoàng.
Bây giờ rảnh rỗi mới có thời gian xem xem người ta đón lễ thế nào.
Thẩm Cảnh Viễn không thích chơi bời, chỉ là muốn trải nghiệm không khí sinh hoạt khi không có công việc mà thôi.
“Bia giải phóng.” Yến Khinh Nam vừa đáp vừa cắm ống hút vào sữa đậu nành cho y, “Đêm giao thừa sẽ rất đông đúc, có countdown, thả bong bóng các loại, hồi trước A Dịch có đi một lần.”
“Anh đi bao giờ chưa?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Chưa, đông người quá, nhưng nếu cậu muốn đi thì được.”
Ý anh là Thẩm Cảnh Viễn muốn đi thì anh sẽ đưa y đi.
“Được,” Thẩm Cảnh Viễn vẫn muốn đi coi.
“Vậy đi đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Xướng bài: Chỉ thiếu 1 quân duy nhất, khi có được sẽ ù.
Thanh quy tự rút chiếu trên hoa: Sảnh cùng bài, vừa có quy vừa chiếu trên hoa.
Sảnh cùng bài: Tất cả quân đều cùng một loại, ví dụ đều thuộc hàng Văn.
Tự rút: Bài mình tự rút được, không phải do người ta đánh ra.
Chiếu trên hoa: Sau khi chiếu thì rút quân bài cuối cùng, cũng rút trúng quân giúp mình ù.
Quy: Một cách chơi khi bài có Trung đỏ.
Ví dụ như có được Trung đỏ khi chiếu Ngũ Vãn, vậy Trung đỏ sẽ đóng vai trò là một quân Ngũ Vãn, như vậy gọi là quy.
Mấy thuật ngữ bình thường cả thôi hahaha.
Edit: tokyo2soul.