Bạn đang đọc Anh Biết Mình Sắp Mất Em – Chương 11
Tôi nhìn thấy gương mặt người giữa chốn đông người.
Xong xuôi A Dịch đi mở đèn, mọi người chúc Yến Khinh Nam sinh nhật vui vẻ, Thẩm Cảnh Viễn cũng hùa theo chúc thêm lần nữa.
Yến Khinh Nam đã đặt chiếc bánh kem xuống, nói: “Tôi không ngờ hôm nay sẽ được thế này, cảm ơn mọi người.”
Sáu người ngồi quanh bàn trà ăn bánh sinh nhật.
Bách Xuân chọn chỗ cạnh Thẩm Cảnh Viễn, hỏi y: “Anh thấy cái bánh kem này ngon không?”
Thẩm Cảnh Viễn đang thất thần suy tư đủ chuyện, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Mọi người có chuẩn bị quà cho anh Nam không?”
“Cứ tính là có đi ạ.” Bách Xuân nghĩ một lát, “Anh em rủ ảnh đi chơi xem như một món quà rồi nhỉ? A Dịch với chị Tiểu Tư thì em không biết, cơ mà em nghe đâu hồi trước ảnh toàn nhận tiền thẳng bên Wechat.”
Bách Xuân nhìn vẻ trầm tư của Thẩm Cảnh Viễn, trấn an: “Yến Khinh Nam ấy, ảnh không có nhiều cảm giác nghi thức thế đâu.
Hồi trước tụi em không biết ảnh muốn dẫn anh tới, có phải anh không biết ngày sinh nhật của ảnh đúng không?”
Thẩm Cảnh Viễn cười, Bách Xuân hai mươi tuổi lại nghĩ thay anh nhiều như vậy.
“Ừm, anh không biết, cứ thấy thiếu thiếu gì đó.” Thẩm Cảnh Viễn nói đoạn phẩy phẩy tay, “Anh nghĩ thêm một lát nữa xem.”
Chiếc bánh kem hết một nửa, Yến Khinh Nam nhìn Thẩm Cảnh Viễn phía đối diện dứng dậy đi đâu đó một mình.
Bách Xuân đến gần chỗ anh, chẳng hiểu sao lại đẩy anh một cái, còn nói: “Nhất anh nha.”
“Bách Xuân làm trò bí hiểm gì vậy?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Bộ tôi biết chắc?” Bác Vũ cũng liếc mắt nhìn theo Bách Xuân đang lên lầu.
Yến Khinh Nam ngồi dưới nhà thêm được ít lâu, điện thoại anh reo lên.
Điện thoại anh đặt trên bàn trà, Bách Vũ lơ đãng lướt thấy rồi vỗ vỗ vai anh: “Sinh nhật cậu mà, chắc cô chú gọi tới chúc mừng mấy câu thôi.
Bình tĩnh nói chuyện.”
Yến Khinh Nam không đáp, cụp mắt nhìn màn hình rồi đứng dậy: “Tôi về phòng trước.”
“Hai bác lại gọi hả anh?” A Dịch thấy Yến Khinh Nam lên lầu với vẻ mặt nặng nề, ngồi trên sofa hỏi Bách Vũ.
“Ừ,” Bách Vũ cầm điếu thuốc trong tay A Dịch, “Thấy hiện tên mẹ cậu ấy.”
Anh ta mồi miếng lửa, tay cầm điếu thuốc bỗng khựng lại lại giây lát, hỏi A Dịch: “Yến Khinh Nam cai thuốc rồi?”
A Dịch ngớ ra, không hiểu sao anh ta hỏi vậy, đáp: “Đâu có.”
“Anh nhớ hồi trước cậu ta hút kinh lắm mà,” Bách Vũ nói, “Hai bữa nay không thấy đụng tới một điếu nào.”
“Mấy năm nay đang cai dần.” A Dịch nhếch môi, “Thêm anh Thẩm đi cùng nữa.”
“Thẩm Cảnh Viễn ấy hả?” Bách Vũ cười, “Cậu ấy làm sao?”
“Anh Nam nói ảnh không ngửi mùi khói thuốc được, hồi trước bảo em đừng hút trước mặt ảnh.” A Dịch khoanh tay, đầu ngón tay nhịp nhịp trên khuỷu tay.
“Tình hình như nào?” Bách Vũ hết sức bát quái nhìn A Dịch, “Chú mày biết gì không?”
“Anh thấy có bao giờ em hiểu được suy nghĩ của anh Nam chưa?”
A Dịch nói vậy, Bách Vũ tiếc nuối than thở một tràng, dập tàn thuốc lầm bầm: “Chờ bao năm mới được một lần thấy anh Nam nhiệt liệt đây…”
Cuộc điện thoại nọ của Yến Khinh Nam kéo dài chưa đầy hai phút.
Anh không có gì để nói với mẹ, nghe bà chúc mừng sinh nhật cũng chỉ quan tâm qua quýt mấy câu rồi cúp máy.
Lúc xuống lầu anh vẫn ngồi cạnh A Dịch, Thẩm Cảnh Viễn chưa về.
Mấy người tán gẫu với nhau thêm chốc lát, A Dịch thấy thấy khá trễ nên đi vào.
Bách Vũ cũng bảo mình lên lầu ngủ, Yến Khinh Nam đứng dậy theo.
Lúc này, cánh cửa đột ngột bật mở.
Bách Vũ cảnh giác nhìn sang.
Thẩm Cảnh Viễn ló đầu ra từ sau huyền quan, Bách Vũ mới thở phào đi vào trong.
Chờ Bách Vũ đi rồi Thẩm Cảnh Viễn mới bước lại, trong tay cầm một cây…!đàn ghita.
Yến Khinh Nam hơi nâng cằm nhìn thứ trong tay y, hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Thẩm Cảnh Viễn không đáp, đứng cạnh Yến Khinh Nam rồi đụng đụng tay anh, ra hiệu cho anh theo mình lên lầu.
Vào phòng, Thẩm Cảnh Viễn ôm ghita ngồi xuống chiếc sofa nhỏ, bấy giờ mới lên tiếng: “Tặng quà sinh nhật cho anh, tới giờ này tôi mới lấy được.”
Yến Khinh Nam ngồi xuống phía đối diện y.
Khoảng cách giữa cả hai gần sát, gần như đầu gối đã chạm lấy nhau.
Anh cười, hạ thấp đầu nói: “Cảm ơn.”
“Hát cho anh nghe một bài.” Thẩm Cảnh Viễn hắng giọng, rào trước, “Tôi hát bình thường lắm, anh chịu khó nghe ha.”
Yến Khinh Nam gật đầu, chuyển sang thế ngồi thoải mái hơn.
Thẩm Cảnh Viễn cúi đầu nhìn dây đàn, gảy mấy hợp âm không quen tay lắm.
Y không đụng tới ghita lâu lắm rồi, mới đầu còn ngượng nghịu nhìn nhìn Yến Khinh Nam mấy lần, đến khi bắt đầu ca khúc mới hoàn toàn nhập tâm.
Giọng hát của y hơi khác với giọng nói bình thường, khàn khàn hơn một chút.
Rõ ràng Yến Khinh Nam là nhân vật chính, thế nhưng lúc hát Thẩm Cảnh Viễn rất ít khi nhìn anh, chỉ có vài lần giao tiếp ánh mắt ngắn ngủi.
Yến Khinh Nam lắng nghe, dựa lên sofa nhắm mắt lại.
My life is brilliant
Cuộc sống tôi đây muôn màu rực rỡ.
My life is brilliant
My love is pure
Tình yêu của tôi tinh khôi thuần khiết.
I saw an angel
Of that Im sure
Và tôi dám chắc rằng mình đã nhìn thấy một thiên sứ.
…
Youre beautiful
Người thật quá đỗi xinh đẹp
Youre beautiful
Youre beautiful
Its true
Đó là sự thật
I saw your face in a crowded place
Tôi nhìn thấy gương mặt người giữa chốn đông người.
And I dont know what to do
Và tôi không biết mình nên làm gì đây.
Cause I never be with you
Vì tôi vĩnh viễn chẳng thể ở bên người.
Yến Khinh Nam nhẹ nhàng cho Thẩm Cảnh Viễn một tràng vỗ tay.
“Hay lắm, cảm ơn cậu.”
Thẩm Cảnh Viễn gác cây ghita sang một bên, lục lọi trong ba lô mình một tờ giấy hình tam giác màu vàng: “Còn cái này nữa.”
Yến Khinh Nam nhận lấy, nhận ra đó là một lá bùa hộ mệnh.
“Từ ngôi chùa sáng nay à?”
“Trụ trì cho tôi,” Thẩm Cảnh Viễn nói, “Ngài nói là bùa cho tình duyên.
Chúc anh và người yêu anh vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão.”
Yến Khinh Nam cầm tờ giấy mỏng trong tay, ngây ngẩn.
Anh lần nữa khẳng định cảm giác Thẩm Cảnh Viễn có điều không thể nói ra.
Nếu không ánh mắt y đã chẳng muộn phiền đau khổ như giây phút này.
Khoảnh khắc trao lá bùa cho anh lòng Thẩm Cảnh Viễn thật sự rất ngổn ngang.
Lời trụ trì nói làm y như nhìn thấy chút hy vọng le lói sau màn sương mù dày đặc, nhưng là niềm mong mỏi hư ảo mịt mờ.
Điều duy nhất Thẩm Cảnh Viễn có thể làm là kiên trì.
Kiên trì đến giờ khắc cuối cùng y có thể.
Trước đó, tất thảy bụi trần chưa định đoạt.
Thẩm Cảnh Viễn hơi chớp mắt né tránh ánh nhìn của Yến Khinh Nam, chuyển chủ đề sang chuyện mình đi mượn đàn.
“Trên đường tới suối nước nóng có một cửa hàng bán đồ lưu niệm.
Lúc đi ngang tôi đã thấy trong đó có ghita rồi, treo ngay cạnh chủ tiệm.”
“Sao cậu mượn được?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Tôi nói gửi căn cước lại mà chủ tiệm bảo không cần, một hai nói tôi đánh đàn cho nghe.”
Yến Khinh Nam đột nhiên hiểu ra: “Bảo sao cậu về muộn vậy.”
Thẩm Cảnh Viễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, nói với anh: “Hơi trễ rồi, ngủ đi.”
Ban đêm cả hai đều không ngon giấc, Thẩm Cảnh Viễn nằm rất yên, quay vào tường hầu như không động đậy.
Nhưng Yến Khinh Nam cứ trở mình rất khẽ.
Cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ Thẩm Cảnh Viễn cảm giác Yến Khinh Nam xuống giường ra ngoài, anh vừa đóng cửa, ý thức của y cũng bắt đầu mơ màng.
Có lẽ là do cả ngày hôm qua quá mệt nên sáng hôm sau ai cũng dậy muộn.
Yến Khinh Nam đang ở trong bếp nấu bữa sáng, ai tỉnh anh lại hâm nóng phần của người đó.
Bách Vũ bưng tách trà dựa lưng vào cửa bếp, cười: “Anh Nam đúng mẹ hiền vợ đảm ta.”
Yến Khinh Nam nhạt nhẽo liếc anh ta một cái.
Thẩm Cảnh Viễn dụi mắt xuống cầu thang, phát hiện trong phòng khách không có bóng dáng ai.
Vào bếp mới thấy mọi người đang tụ quanh Yến Khinh Nam ăn uống gì đó, ngơ ngác ra một lúc.
Yến Khinh Nam nhận ra y đang lại gần, ánh mắt hướng thẳng về phía y, cười, vẫy y rồi hỏi: “Đói à?”
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu đến cạnh anh, thấy trong nồi nước có hai quả trứng chần.
“Ra ngoài chờ đi.” Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn nghe lời anh đi ra.
Thẩm Cảnh Viễn vừa đi, Tiểu Tư A Dịch Bách Vũ còn ở trong đưa mắt nhìn nhau.
Sao bầu không khí cứ sai sai kiểu gì…
Họ sẽ về nhà sau bữa trưa, Yến Khinh Nam theo Thẩm Cảnh Viễn đi trả ghita.
Chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi, rất cao ráo, mặt mày cũng rất điển trai.
Vừa nhìn thấy Thẩm Cảnh Viễn, người đàn ông nọ bước tới từ sau quầy, nhìn chằm chằm vào mắt y và nắm lấy tay áo y, hỏi: “Ghita của tôi còn đánh ổn không?”
Thẩm Cảnh Viễn nhẹ đẩy tay của người nọ ra, đáp: “Ổn lắm, cảm ơn cậu.”
“Anh muốn đi rồi kia à?” Tay chủ tiệm lại quấn lên, Thẩm Cảnh Viễn bất đắc dĩ trả lời: “Phải đi ngay rồi.”
“Để lại thông tin liên lại đã anh nhỉ…” Điện thoại chủ tiệm đã mở khóa, quơ quơ tới lui trước mắt Thẩm Cảnh Viễn.
“Không cần đâu,” Thẩm Cảnh Viễn khéo léo từ chối, “Chắc tôi không còn cơ hội nào để liên lạc.”
“Xong chưa?” Yến Khinh Nam nắm chặt cổ tay còn lại của Thẩm Cảnh Viễn, lên tiếng giải vây giúp y.
Lúc này chủ tiệm mới nhìn Yến Khinh Nam đứng đằng sau lưng Thẩm Cảnh Viễn.
Trước đó hắn không để ý, cứ tưởng là khách mới vào.
Hắn nhướng mày quan sát Yến Khinh Nam, sắc mặt người này không đẹp đẽ gì cho cam, tầm mắt đang chiếu thẳng vào người hắn ta.
“Đi thôi.” Thẩm Cảnh Viễn ngoái lại nhìn Yến Khinh Nam, nói với chủ tiệm: “Vậy chúng tôi đi trước nhé.”
“Anh mượn ghita là để đàn cho anh ta nghe à?” Chủ tiệm chua chát hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn hơi nghẹn lời: “À ừm.”
Câu trả lời không phù hợp cho lắm, nhưng sự thật đúng là như vậy.
“Được rồi,” Chủ tiệm thả lỏng tay, người lại ghì sát tới hạ giọng nhỏ tới mức chỉ hắn và Thẩm Cảnh Viễn nghe được, nói với y: “Thế chúc anh Giáng Sinh vui vẻ sớm.”
Hắn chúi về trước, lúc sắp chạm đến gò má Thẩm Cảnh Viễn thì ngã ngửa ra, nổi giận nhìn Yến Khinh Nam kéo Thẩm Cảnh Viễn vào ngực.
“Đi.” Yến Khinh Nam nói mà mặt mày lạnh tanh không có biểu cảm, kéo tay Thẩm Cảnh Viễn ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cửa, Thẩm Cảnh Viễn cảm giác gió lạnh đang tạt vào mặt mình, giãy một xíu Yến Khinh Nam lập tức buông lỏng tay.
Y đi sau lưng Yến Khinh Nam, nghe anh nói: “Vừa nãy cậu với tên kia nói cái gì?”
“Ài…” Thẩm Cảnh Viễn chỉ ấn tượng cậu chàng chủ tiệm nọ nói nhiều cái lắm, “Giáng Sinh vui vẻ?”
“À.” Yến Khinh Nam không đáp gì nữa..