Đọc truyện Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không – Chương 87
Tối hôm đó về nhà học bài xong tôi lên giường nằm thẳng cảng bên chiếc điện thoại của mẹ. Hôm nay không nhắn cho Xuân nữa, nhắn cho Ánh phát nào.
– Ánh học bài xong chưa?
– Ánh vừa học xong đang định đi ngủ.
– Tưởng chăm lắm sao mà ngủ sớm thế? Tưởng có mình tôi lười thôi chứ?
– Vâng tôi lười, được chưa, nhà anh làm xong bài cho tôi chưa? – Ánh có vẻ dỗi.
– À quên đấy, thôi mai làm, giờ dọn sách vở hết rồi.
– Đúng là….
– Đúng là làm sao?
– Là đồ lười chứ sao nữa?
– Kệ tôi, cô kiếm bạn trai lười như tôi đi.
– Đầy, chẳng qua không thích thôi.
– Vậy mẫu bạn trai thế nào? – Tôi hỏi thăm dò.
– Kiểu David Beckham đó, biết không?
– Thằng đó sao đẹp trai bằng tôi được.
– Ông chỉ bằng móng tay của nó thôi.
– Nếu hơn thì sao?
– Chả sao. Ều mà hỏi xíu? – Ánh có vẻ tò mò.
– Hỏi nhanh không đi ngủ đó.
– Thôi không hỏi nữa, lúc nào hỏi sau… Hihi.
– Đúng là, thôi tôi đi ngủ đây, mai gặp nhá.
– Uhm.
Ngày chiến đấu với A10 đã gần kề, và những ngày cuối cùng cho cuộc chiến cuối năm càng đến gần hơn. Có kẻ trụ hạng thành công, cá chép vượt được vũ môn và cũng sẽ có người bị thuyên chuyển sang lớp khác. Lớp chọn đâu phải là thứ gì các bạn muốn là có được. Nó hoàn toàn giống với cuộc sống, các bạn phải chiến đấu triệt để cho cuộc sống để sinh tồn, để khẳng định vị thế của chính mình.
– Quân tao bảo. – Tôi vỗ vai thằng Quân.
– Nói đi, nhanh anh đang vội. – Nó vẫn cắm đầu vào tờ đề Vật Lý.
– Mày có thấy lo cho trận đấu với A10 không.
Nó đặt bút, quay sang nhìn một cái nhìn khó hiểu nhưng rồi lại thở dài như vừa gặp chuyện gì khó nghĩ.
– Tao cũng đang lo như mày đây.
– Mày thử xem lớp nào đã từng đá với A10, hỏi lớp đó xem A10 đá thế nào.
– Để làm gì. – Nó hỏi câu hơi chuối.
– Ngu quá, để hỏi xem A10 nó có bài bọt gì không, chân cẳng chúng nó thế nào rồi nghĩ cách mà đá chứ sao? – Tôi nói.
– Mày lè lưỡi ra xem nào. – Nó nở một nụ cười ranh mãnh.
– What? Mày định làm gì? – Tôi bật ngửa về đằng sau.
– Thì lè lưỡi ra xem có vết đốm nào không. Mày thông minh quá thằng ngu ạ. – Nó cười khoái.
– Đầu mày toàn đất chứ nghĩ thế mẹ nào được. – Tôi bĩu môi.
– Được để tao hỏi xem thế nào, nhưng ngày đá với nó cũng đến gần rồi, sợ không chuẩn bị kịp thôi.
– Hỏi đi nhá.
Rồi tháng Tư cũng đễn, cái nóng của mùa hè bắt đầu hiện hữu dần, lưng áo tôi đi đã ướt đẫm. Chúng tôi cứ miệt mài ôn thi, lần này do có hướng dẫn chi tiết cụ thể và giới hạn thi rõ ràng nên đề cương không phải để Ánh và Xuân lo nữa, tôi tự làm để hiểu sâu hơn, đến lúc thi không bị bất ngờ.
Các buổi học chiều bắt đầu đều hơn và chiều từ thứ 3 đến thứ 7 hàng tuần. Chúng tôi chỉ có 5 tuần và sau đó là 1 tuần nghỉ ôn thi.
Tôi đang ngồi giải mấy cái đề Hóa thì thằng Quân tất tả ở đâu chaỵ về.
– Tao tìm được lớp đã từng đá với A10 rồi Tuấn ạ.
– Nói anh nghe nào? – Tôi quay sang.
– Cho tao thở tí đã, mệt thấy bà cố nội.
– Có cần anh hô hấp nhân tạo cho không. – Tôi nói bộ dạng lạnh lùng.
– Thôi. Không giám hôn em đâu vì mồm em thối răng em sâu. – Nó cười đểu.
– Chó, nói nhanh không tao đá bay alo giờ.
– Lớp đó là A7.
– Chúng nó nói sao.
– Chúng nó bảo A10 đá cũng thường thôi nhưng nên lưu ý thằng thủ môn và thằng Đầu Cua của A10. Thằng thủ môn nó bắt hay lắm và thằng Đầu Cua thuộc hàng đá rắn có sừng, nó có ông anh làm đầu gấu đấu, tốt nhất là không nên gây sự với chúng nó.
– Lại có thằng đá rắn. Tao ghét.
– Mày tính sao?
– Hẹn lịch đi, tao chiến hết.
– Ok!
Ngày trước chúng tôi chỉ học thêm buổi chiều 2/3 môn trong một tuần, có nghĩa là tuần này học Toán, Lý thì tuần sau sẽ là Lý, Hóa và tuần kế tiếp là Toán và Hóa. Nhưng nay Tuần nào cũng học 5 môn nên mệt mỏi là điều không thể tránh khỏi. Lớp chúng tôi không còn rôm rả như trước nữa mà thay vào đó là những khuôn mặt đăm chiêu, suy tư cho từng tờ đề. Và lịch thi đấu với A10 là vào dịp nghỉ lễ 30.4 và 1.5.
Một lần, hình như hôm đó là chủ nhật tuần thứ 2 của Tháng Tư, tôi cầm quyển vở đập cái bốp xuống bàn rồi vất đó lên giường nằm thở dài. Học chẳng vào một tẹo nào. Tự dưng không biết lúc này Ánh đang làm gì nhỉ?
Lạ thật là tôi không nhớ đến Xuân mà lại nhớ đến Ánh mới ngu chứ. Nói vậy thôi chứ hôm nay tự nhiên nhớ Ánh lạ thường. Nhớ cái lạnh lùng đó của cô bé này.
– Mẹ con mượn điện thoại nhá. – Tôi hỏi khi mẹ đang xem ti vi với con ranh con.
– Làm gì? – Mẹ hỏi nhưng không rời mắt khỏi màn hình.
– Mẹ còn phải hỏi nữa, nhớ gái chứ sao nữa? – Con ranh con bơm đểu.
– Mày biết gì, oắt con. – Tôi quăc mắt.
– Hứ…. – Nó bĩu môi nguýt dài.
– Sau ti vi chỗ đầu giường đấy, xong hết tiền điện thoại thì mày liệu hồn. – Mẹ chỉ tay về phía giường của bố mẹ.
– Hé hé. Mẹ là nhất….
Tôi nói rồi lấy cái điện thoại xuống phòng mình ngồi nghịch. Điện cho Ánh cái xem nào chứ nhắn tin lớ đâu không đọc được thì sao. Mà không biết tầm này bà cô này đang làm cái gì nữa, không biết đang nấu cơm hay đang làm gì nhỉ? Tôi chẹp miệng rồi ấn số gọi.
– Alo. – Một giọng nữ giới còn khá trẻ, tôi nghe quen quen vang lên.
– Cháu chào cô, cô cho cháu gặp Ánh với ạ.
– Cháu là ai vậy?
– Dạ cháu là bạn học cùng lớp với Ánh, cháu hỏi bạn ấy chút bài tập ạ.
– Được cháu chờ nó tí, nó đang ở nhà trong.