Đọc truyện Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không – Chương 37
Xuân cũng đến buồn cười, cứ ấp a ấp úng. Cái quan trọng nhất mình
muốn là cô nàng khai ra thằng giai nào chở cô buổi sáng thôi. Đúng là
móc được chuyện từ miệng con gái dễ mà không dễ mà khó cũng không khó.
– Này thế không định nói thật à? – Tôi đẩy đẩy tay giọng phụng phịu.
– Không nói… – Xuân phì cười rồi quay sang tôi nhăn nhở.
– Này không nói thì từ nay không bao giờ qua đón bất cứ lần nào nữa đâu.
– Thế tốt quá, đỡ phải ngồi sau cái tấm phản đầy mồ hôi.
Tôi trợn mắt, xấu hổ còn con thần kinh kia nó cười như nắc nẻ. Mà con
điên đã thế không thương người ta thì thôi lại còn chế giễu. Đạp xe cả
chục cây số chứ ít ỏi gì á. Chẳng lẽ ông lại cho mấy phát nổ đom đóm mắt ra giờ.
– Ôi thế là từ nay thoát kiếp xe ôm rồi…. – Tôi giả lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa giọng mừng thầm.
– Có thấy tiếc không? – Xuân nheo mắt.
– Tiếc gì, sướng chết mẹ đi được á. – Tôi quay sang trợn mắt vẻ rất ngạc nhiên.
Xuân cười tít mắt hơn, tôi làm bộ như vớ được vàng nhưng không sung sướng mà sợ sợ có người cướp đống vàng của mình.
– Thôi mà, sáng nay chẳng qua là anh ấy vô tình gặp Xuân chứ Xuân chờ Tuấn mà. – Xuân đẩy đẩy tay tôi.
– Thế khai ra thằng nào anh tha cho. Cô biết là tội lăng loàn nặng lắm à nha! – Tôi lại tra khảo.
– Ơh cái ông này linh tinh….
– Thế là không nói đúng không?
– Không! – Xuân mặt đỏ lựng.
– Dzồi, tuyệt vời. Chuyện cô gái đỏ mặt bị tra khảo.
Tôi thở dài xong quay ra ngoài cửa sổ ý định trêu Xuân xem phản ứng
cô bé thế nào? Xem cô bé này thật thà thế nào chứ tôi cũng biết và xác
định rằng Xuân không dành cho mình. Mình không thích một cô gái quá cá
tính, quá mạnh mẽ.
Và trời không phụ lòng người. Xuân cũng không nói gì mà lôi sách vở
trong cặp ra chuẩn bị có tiết học đầu. Xuân cũng khẽ thở dài như tôi.
Trong đầu Xuân lúc này có gì đó thật khó đoán, tôi cảm thấy khó chịu.
Nói thật không phải là không có chút xảm xúc gì với Xuân, mà có, chắc chắn có. Nó là một chút gì quý trọng, yêu mến. Mến nụ cười, mến cái
cách mà Xuân thể hiện cảm xúc với tôi, nó khác hẳn với những người bạn
khác. Xuân tin tưởng tôi, nhưng chừng đó là chẳng đủ cho tôi và Xuân
tiến xa hơn.
Ba tiết đầu tiên tôi với Xuân không hề nói với nhau một lời nào, cứ
lặng lẽ ngồi bên nhau như những người bạn chưa hề quen nhau. Tôi có đánh mắt sang phía Xuân đôi lần nhưng cô bé vẫn không mảy may để ý đến tôi.
Tốt quá, dỗi đi càng tốt. Tôi xin người.
Sang tiết thứ 4 là tiết thể dục. Trời đã vào thu, nắng cũng nhè nhẹ,
nhưng vẫn toát mồ hôi khi vận động mạnh. Chúng tôi không ai ra ngoài mà
chuẩn bị giầy thể thao, mũ nón ghế giaó viên và sổ đầu bài cho tiết học. Tôi nhớ là cô giáo dạy Thể Dục mình ba năm cấp ba là cô Liên. Bà cô này lấy ông thầy cungx dạy Thể Dục cùng trường. Xin lỗi các bạn nữ chứ bà
cô này xấu tệ hại, xấu từ trong đến ngoài. Bà này so với mấy cô giáo
khác trong trường thì một muời, một tịt không chân chống.
Mà cái trò đời đã “xấu” lại con “xa”. Tôi hay nói đúng hơn là mấy
thằng thích giờ Thể Dục để thoải mái tư tưởng, để vận động giãn gân cốt
như thất hùng ra không chê cô thôi. Chúng tôi thế nào cũng được, nghỉ là cái tốt mà học cũng được là không chê cô thôi chứ mấy con giời con lại
là ghét ra mặt.
Hồi đó tôi nhớ là con mẹ bán chanh bàn gần cuối bạn Xuân thì phải. Ả
ta đi quên không mang giày, sau đó chạy đôn chạy đáo thì mượn được đôi
giày rồi ra muộn, bị bà giáo “ét – te” phạt chạy ba vòng và đứng ngoài
cả giờ vì tội không mang giày lại còn ra muộn. Mà cái sân vận động nó
rộng thênh thang thì chạy bằng niềm tin ba vòng với cái tiết thứ tư. Đói như con ông thầy bói.
Chúng tôi cô gắng lên xin vì như thế là hình phạt quá nặng với một
đứa con gái nhưng cô không cho. Được cái lớp tôi chúng nó cũng thuộc thể loại chày cối bá đạo. Thế là bà cô khép lớp vào cái khung hình phạt
“loạn”, rồi giờ Trung Bình, và nghỉ tập đứng nắng cả lớp luôn.
Sau này chúng nó không thèm nói nữa. Kiểm tra thì chạy hết cỡ, còn
tập thì chống đối. Đến năm lớp 12 và ấy không làm gì được lớp tôi vì
thái độ bất cần vơis giờ Thể Dục nên mặc định cứ giờ Thể Dục là Khá.
Không nói nhiều.
Trở lại chuyện hôm nay.
Tôi thì đi học Thể Dục là chẳng bao giờ mang giày vì ở nhà giày đá
bóng nó khác còn giày thể dục thì ông anh tôi mua rồi. Tôi với ông ấy
dùng chung không vấn đề, hai tiết không bao giờ trùng nhau.
Hết tiết là tôi phóng lên dãy 12 mượn ông ấy cái giày luôn. Vì thông
lệ và mặc cả, ngã giá với đại ca ở nhà nên không mấy khó khăn. Về lớp
thì chỉ thấy còn mỗi Ánh trong lopứ đang lúi húi làm gì đó trong cặp cô
nàng. Tôi thấy vậy đã không muốn vào rồi vì một nam một nữ trong lớp lại cửa sổ đóng hết để tránh mất trộm nên sẽ để lại điều tiếng không hay.
Ngại kinh.
Tôi ngồi ở ngay thềm bục giảng mang giày, sau đó đem đôi dép về chỗ
để gọn gàng thì thấy Ánh vẫn cứ lúi húi không ra ngoài. Còn dăm ba phút nữa là vào lớp thôi mà con mẹ này làm cái quái gì thế? Tôi định mặc kệ
cứ thế đi ra ngoài nhưng không làm được khi thấy mình chẳng ra mặt con
trai chút nào. Thấy con gái gặp rắc rối mà làm ngơ là không được.
– Ánh tìm gì thế? Sắp vào tiết rồi đó. – Tôi bước gần đến chỗ Ánh.
– Uhm… Đôi giày mình không biết đâu mất tiêu rồi. – Ánh ngước đôi mắt to như mắt nai.
– Thế nay Ánh mang giày không? – Tôi lại hỏi khi đang ngồi bên cạnh nàng.
– Có! Ánh nhớ là Ánh bỏ vào túi rồi mà, túi vẫn còn đây mà giày đâu mất. – Cô nàng chìa tôi cái túi.
Tôi nhìn sâu hoắm vào cái túi màu đỏ trên tay cô nàng. Nó không ở đây thì ở đâu? Chẳng lẽ là thằng điên nào nó lấy nó đi. Cỡ chân con gái với con trai giống nhau có mà điên.
Trường hợp này là không chày cối được, có thể các thầy cô khác còn
nhân nhượng chứ bà Liên “Ét-te” là nghỉ cửa hết, không có thanh minh
thanh ngô gì hết. Tôi cầm cái túi đút vào ngăn bàn Ánh rồi nói.
– Thôi giờ thế này, Ánh cứ lấy mũ đi, mình chạy ù sang kia mượn cho
bạn đôi giày rồi về đi nhanh vào chứ không là gánh gạch cả lũ.
– Có được không? – Ánh lại tròn mắt ngạc nhiên.
– Chắc là được, hi vọng đi.