Đọc truyện Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không – Chương 23
Kết thúc bản báo cáo nộp cho sếp, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào
túi xách và lao xuống cầu thang đầu dãy nhà B. Tuấn đang chờ tôi.
– Lâu quá vậy mẹ trẻ? – Tuấn đưa tôi mũ bảo hiểm.
– Đợi chờ là hạnh phúc. – Tôi đáp gọn lỏn.
– Giờ đi đâu đây? – Tuấn hỏi tôi giọng ngọt ngào.
– Xin phép vợ chưa? – Tôi đập nhẹ vào vai Tuấn.
– Rồi, đi đâu nói nhanh không cớm nó túm giờ. – Tuấn cau có.
Ghét thằng cha này kinh dị lúc nào cũng cau có không biết nhẹ nhàng với con gái gì hết.
– Vịt quay H đi. Rõ là ông già mà. – Tôi hơi bí xị trả lời.
– Yes, sir. – Tuấn hô rõ to làm tôi phì cười.
Quán vịt quay tôi và Tuấn đến là một quán nằm trên đường Chùa Láng
đối diện với Chùa Láng luôn. Lần đầu tiên tôi với Tuấn ăn ở đây là đợt
vào đầu năm nhất. Hôm đó sinh nhật Tuấn (19/9). Hôm đó hắn còn quên cả
sinh nhật của mình chứ. Rõ ghét. Hội Thất Hùng và tôi sau một hồi trất
trớ thì hắn mới nhớ ra.
Tôi biết thừa là hắn nhớ vì bạn gái hắn là người chu đáo hơn bất kì
một ai hết. Không lẽ hai người này không tổ chức lấy một bữa tiệc nho
nhỏ cho riêng họ sao? Nhưng đâm lao thì cứ theo lao vậy. Đã “chém” là
phải chém tẹt bô. Rồi sau hai tiếng nhậu ở Vịt Quay H chúng tôi say bí
tỉ tại quán.
Hôm đó bạn gái hắn cũng đến.
Tuấn là vậy. Con người vô tư, không suy nghĩ toan tính nhưng đã vùi
đầu vào công việc thì không ai có thể lôi hắn ra ngoài được. Hắn học
giỏi khiếp, càng lên lớp hắn học càng giỏi. Đặc biệt là Toán với Hóa.
Còn nhớ đầu năm lớp 10 hắn và cô lớp phó của tôi học chỉ ngang ngang
nhau nhưng đến năm lớp 12 hắn bỏ xa mặt bằng chung của cả lớp và giật
luôn giải Nhì Tỉnh học sinh giỏi Hóa năm đó. Nhưng cũng nghịch thôi rồi.
– Gọi đi. – Tuấn nhìn tôi và nói.
– Sắp cưới vợ rồi mà vẫn không thay đổi cách nói chuyện đó hả? – Tôi hơi nhíu mày.
– Chả liên quan. – Hắn quay đi tủm tỉm.
Tôi nguýt dài một cái rồi đi ra ngoài quầy gọi đồ ăn. Hôm nay là hắn
khao tôi nên cứ thoải mái mà quậy. Tôi gọi một đĩa vịt quay và một nồi
lẩu om sấu. Kẻ có lòng thì mình có dạ Quất tới bến đi hề hề.
– Hôm nay có chuyện gì mà lại khao tôi thế? –Tôi hỏi Tuấn.
– Ờh thì lâu ngay không gặp thì rủ đi thôi, hay về nhé! – Tuấn giả lả.
Từ sau biến cố năm lớp 11 Tuấn bỗng ít nói hẳn và cứ thế càng ngày
hắn càng lạnh lùng. Ngày ấy là do tôi, tất cả là do tôi, nhưng tôi nghĩ
đó là lựa chọn cho cả hai. Ngoài mặt thì hắn và tôi vẫn nắm tay nhau
nhưng trong thâm tâm hắn chưa một lần thôi nghĩ về Ánh. Tôi đành quyết
định buông tay và chỉ có biện pháp mạnh là yêu người khác thì mới để hai người kia đến với nhau được. Họ sinh ra là để cho nhau, chứ không phải
dành cho tôi. Buồn lắm nhưng trong lòng không oán hận. Và giờ đây cả hai đều mãn nguyện với cuộc sống của mình.
– Bao giờ anh ấy về? – Tuấn vừa lật cuốn menu nước ngọt vừa hỏi tôi.
– Cuối năm nay! – Tôi bẽn lẽn trả lời.
– Thế có cưới luôn không? – Tuấn vẫn không ngẩng mặt lên nhìn tôi.
– Em còn trẻ con lắm anh ơi! Em chưa muốn lớn. – Tôi cười nháy mắt nhìn Tuấn.
Hắn chỉ nhếch mép cười rồi buông một câu rất thâm thúy.
– Tôi thấy thương anh Tùng quá!
Tôi có một thói quen là ngồi sau xe Tuấn hát vu vơ những bài hát mà
mình thuộc. Thú thật thì chẳng thuộc bài nào trọn vẹn cả nhưng mỗi bài
chắc chắn nhớ một ít. Ngày đó tôi cuồng Quang Vinh đến phát điên và nhất là Tình Yêu Tìm Thấy.
“Sóng cứ trôi dạt nơi chốn nào,
Tình em mênh mông biển trời…
…
Tình yêu cho ta bên nhau,
Tình yêu cho ta bao ân tình
Trọn đời bên em…”
Năm ấy Tuấn vẫn là một cậu bé khoáng đạt tuổi 16 còn tôi thì tuổi 16
mộng mơ. Chúng tôi bắt đầu một tình cảm ngộ nhận. Ngộ nhận vì ánh mắt,
nụ cười, lời nói và ngộ nhận nhau trong cử chỉ yêu thương.
Tuấn hay cùng Dũng đến trước cửa, đón tôi đi học. Một ngày hai lần
đưa đi đón về đến mức mà cô Oanh – nhà bên cạnh hôm nào không thấy Tuấn đón là lại hỏi:
“ Nay không thấy Hoàng Tử đón Công Chúa nhỉ?”
Tôi cũng chỉ biết cười chứ làm sao được.
Hồi cuối năm lớp 10 hắn đánh nhau mà mình cũng sợ. Biết thừa anh
chàng của mình to khỏe nhưng đến ba thằng bắt nạt thì cũng hoảng. Ấy vậy mà anh chàng của tôi cho ba thằng kia chạy toán loạn. Tôi có hỏi là có
học võ không thì Tuấn không đáp chỉ lẳng lặng đạp.
Lúc ngồi phịch xuống ghế nhà tôi, tôi mới để ý kĩ gương mặt của Tuấn. Hai bên gò má thâm tím vì chịu mấy đấm của bọn nó. Áo thì rách một bên
vai, tèm lem hết. Tôi chạy vào trong nhà lôi cái áo sơ mi của anh hai ra cho Tuấn mặc. Tuấn lẳng lặng mặc vào còn tôi thì lấy áo quần của hắn bỏ vào máy giặt qua cho đỡ bẩn chứ không biết kiểu gì về nhà hắn cũng bị
bố đánh đòn.
Lúc ra thì thấy hắn đang ngủ ngon lành trên ghế sô pha mà buồn cười.
Một tay để lên ngực còn một tay dưới đất. Mặc cái quần soóc của anh hai
tôi đến là ngộ. Nhưng tôi thấy như người anh của mình đang ngồi đó chứ
không phải chỉ là người tôi thương.
Rồi năm thứ ba đại học, hôm tôi cùng với bạn gái của hắn bây giờ đi
xem chung kết khoa. Hắn đúng là tên cục cằn trên sân cỏ. Cứ đá bóng là
hắn lộ hết những gì thú tính trong con người hắn. (Không dìm hàng các
bạn nhé). Tôi thì biết gì về bóng đá đâu nhưng theo hắn kể lại là thằng
kia cài chân thằng bạn hắn, hắn đã thấy tức rồi. Lúc sau Tuấn sút xa thì nó đạp vào bắp chân của Tuấn. Thế là không thương tiếc Tuấn tặng nguyên một cú đấm trời giáng vào mặt thằng chơi xấu. Kết quả là hai thằng cùng thẻ đỏ ra sân.
Cạnh quán tôi đang ăn đây có một trường học đang giờ ra chơi. Những
tiếng ầm ĩ, nhéo nhắt của đám trẻ làm tôi với Tuấn bất chợt nhìn về
hướng cổng trường. Tôi mong được về lại ngày tôi học cấp ba cùng Tuấn,
ngồi cùng bàn và những lần tí tách ăn hướng dương dưới ngăn bàn. Bất
chợt tôi mỉm cười.
– Có ước mong cũng không về lại được quá khứ đâu. – Tuấn gắp cho tôi miếng thịt.
– ĐÃ TÁM NĂM RỒI CÒN GÌ?