Đọc truyện Anh Biết Em Chờ Anh Lâu Lắm Rồi Không – Chương 18
Đến sân, tôi đã thấy hội bạn đã đứng đầy trong sân tập sút bóng. Dựa
xe vào góc sân có người trông hẳn hoi. Thực ra thì là ông anh bạn của
anh tôi thôi chẳng ai khác đâu.
– Anh giúp em! – Tôi cười với ông anh coi xe.
– Chú cứ dựa đấy anh trông cho. Chú là em thằng Hùng à? – Ông anh kia cũng cười với tôi.
– Vâng, anh không đá à? – Tôi kéo cái ghế lại chỗ ông ấy vừa nói vừa tháo chiếc balo trên vai.
– Anh không biết đá, đến cho anh em thêm phong trào thôi! – Ông ấy nói rất hào sảng.
– Thế con gái lớp anh có đến không ạ! – Tôi nháy mắt cười với ông ấy.
– Có chứ. Không định lái máy bay đấy chứ hả? – Ông anh đá lông nheo lại với tôi.
– Làm phi công cũng được chứ sao anh.
Tôi với ông cười to chỗ coi xe làm cho cả sân chú ý và ngoái lại nhín chúng tôi như hai thằng điên. Tôi biết ý không cản trở công việc của
ông nữa chạy lại sút bóng với bọn bạn.
Được một lúc thì một đám con gái đạp xe đến. Tôi đoán chắc là lớp ông anh tôi vì thấy họ đi một mạch đến chỗ đội bạn luôn.
Ếh ông anh tôi cười tình kìa.
Lão anh tôi cười rất tình tứ với một bà chị cao cao da trắng muốt
chứ? Lão này được. Cưa được bà chị xinh quá ta. Thỉnh thoảng anh chị còn cầm tay cầm chân chứ. Thôi thế là tôi có chị dâu rồi. Lại còn xinh đẹp
nữa chứ.
Hai lớp tập sút bóng một lúc thì tôi thấy đã vào guồng, nóng máy hẳn, chiến thôi.
Tôi đi tới chỗ ông anh, làm quen với mấy ông lớp trên và chuẩn bị tinh thần để trong trận có gì thì anh em kiềm chế.
– Em Hùng kia àh?
– Xinh giai thế?
– Em ơi chị mười tám rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai đâu.
– Thôi đi mấy bà, em tôi nó còn chưa biết gì đâu, tha cho nó đi. – Ông anh tôi buông tay bà chị xinh đẹp kia đi lại chỗ tôi.
– Ta bắt đầu thôi chứ chú em? – Ông anh tôi hỏi tôi.
– Em cũng đang định bảo bắt đầu thôi chứ lát nắng không đá được.
– Ok. Chú về chuẩn bị đi, đội anh vào sân đây.
Tôi gật đầu chào ông và mấy bà chị kia để té khẩn. Không ngờ con gái
lớp ông này nó bá thế? Đè đầu cưỡi miệng giai tơ như tôi. Híc.
Tôi về đến nơi thì anh em đã đủ cả. Tôi nói với đội cũ là hi sinh hai thằng mà thay vào đó là thằng chân Sắt và thằng Bắc.
– Thế này nhá. Giờ thằng Hoan sẽ đá trụ thay tao. Tao sẽ thụt xuống
đá thòng, tao với mày sẽ là đầu sóng ngọn gió vì lão anh tao đá gớm lắm. Thằng Dũng sẽ chuyển từ đá trái sang đá phải và liên tục lui về giúp
tao bắt ông anh tao còn Bắc sẽ đá cao nhất và nhiệm vụ của mày đơn giản
là cứ chỗ nào trống chạy để tao vào Hoan phất bóng vào.
– Ok nhưng mà nó không thuận chân. – Thằng Dũng lên tiếng, nhưng thằng Bắc thì gật đầu đồng ý ngay.
-Tao biết, mày cố gắng hi sinh một tí. Tao với mày và thằng Hưng (hậu vệ biên phải) sẽ tạo thành tam giác vây lão anh tao. Bên kia tao với
thằng Thành và Hoan vây lão bên phải của bên kia. Và tao với Hoan sẽ
“chăm sóc” tiền đạo cắm của bên kia. Mày hiểu chưa Dũng? – Tôi chỉ đạo
rõ ràng.
– Ok tao hiểu rồi.
– Bắc tôi nhờ ông quấy rối lão thòng kia nhiều vào, cứ chỗ trống chạy và khi nó ép thì ông lui về một tí chỉ cần đến vạch giữa sân thôi. Khi
nào tôi có bóng ông chạy thẳng vào khung thành hoặc cứ chỗ nào trống là
ông chạy nhé. Cô thoát hậu vệ thòng ra nhá! –Tôi nói riêng với Bắc.
Nó không nói gì thêm mà gật đầu đồng ý ngay. Cái bản năng của sát thủ là vậy khi nhận được đường lối chỉ thị và mục tiêu thì cứ thế mà làm dù đúng hay sai.
– Mày có chắc đội họ mạnh đến vậy không? – Hoan hỏi tôi.
– Mày nhìn thấy ông đeo áo số 11 kia không? Ông ấy năm ngoái ghi 6
bàn và dắt đội kia tới chức vô địch trường Chu. Tao ngồi trên khán đài
xem tất cả những gì xảy ra và tao cá mày sẽ hốt hoảng khi bóng tới chân
ông ấy. Biết địch biết ta luôn luôn không thiệt thòi mày ạ! – Tôi nói
với nó.
– Đấy là bóng đá 11 người còn đây là 7 người mà. – Hoan thắc mắc.
-Đúng vậy, càng vậy ta càng phải vây họ tạo thành từng bộ ba, từng bộ ba một, khi cầu thủ họ qua được bộ ba này sẽ có bộ ba khác vây lại. Một lần mất bóng không sao, hai lần vẫn chưa sao nhưng đến lần thứ ba thì
cầu thủ dần “cóng” và mất dần ý chí. Đến lúc đấy mình sẽ vùng lên, đẩy
bóng nhanh và họ sẽ sụp đổ. – Tôi vừa nói vừa đấm tay trái vào lòng bàn
tay phải.
– Tao thua mày một bậc Tuấn ạ! – Hoan gãi đầu.
– Ơh có gì đâu. Anh em mình cùng ham mê một quả bóng và đã đá phải đâu ra đấy. Nhể? – Tôi vỗ vai nó.
– Ok tao nghe mày.
– Thế này nhá. Khi bóng đến chân tiền đạo như mày mày sẽ làm gì? – Tôi hỏi Hoan.
– Tao sẽ tìm cách qua người hoặc có khoảng trống thì sút luôn. – Nó có vẻ ngơ ngác.
– Đúng! Rất đúng. Khi có bóng tiền đạo cắm sẽ một là sút luôn, hai là đẩy lên một nhịp qua người rồi nhịp hai sút bóng. Vậy ta sẽ bắt người
từ ngay khi họ chưa kịp chạm chân vào bóng, hoặc khi họ đẩy qua ta một
nhịp, lúc này ta sẽ xen vào giữa đường đẩy bóng của họ và phá bóng lên.
– Là thế nào tao không hiểu. – Hoan không hiểu thật lòng hỏi ngay.
– Cụ thể là khi bóng được chuyền tới tiền đạo mày sẽ là người xen vào giữa đường chuyền đó cắt bóng nhá. Khi mày không kịp đường chuyền đó
thì lập tức áp sát tì người thằng tiền đạo cắm bên kia ngay. Lúc ấy nó
sẽ không có đà sút và tao sẽ phá được ngay. Mày hiểu không? – Tôi diễn
giải cho Hoan.
– Ok tao hiểu rồi.
……
-OK! Anh em lại đây nào. – Tôi hô to để anh em tụm lại chỗ sân nhà.
– Anh em như tao phân công. Đây là trận giao hữu nhưng nó cũng là để
đánh giá thực lực anh em. Anh thi đấu nghiêm túc nhé. Vì tao, vì danh dự của tao và chúng mày. Đá hết sức. OK?
– OK!
Chúng tôi hô rõ to làm đội bên kia bật cười, chúng tôi ngượng chín cả mặt.
Tôi đại diện đội lên bắt tay ông anh mình và thống nhất là bên tôi giao trước và đá hiệp một ba mươi phút hiệp hai ba lăm phút.