Ánh Ban Mai

Chương 6.2


Bạn đang đọc Ánh Ban Mai: Chương 6.2

Ban Mai không nói gì , cô vừa ôm hộp quà , vừa bó hoa đứng chờ Lãng Vân đi lấy xe. Sau khi trải qua không khí căng thẳng thù nghịch , có được người bày tỏ tình cảm với mình , đúng là sự khích lệ rất lớn. Mà có lẽ người đó cũng không biết cô vui đến mức nào.Về nhà , cô và Lãng Vân mở hộp quà ra. Trong đó là một con gấu bông lớn đến nỗi choáng hết một góc giường. Ban Mai úp mặt vô bụng con gấu , mỉm cười sung sướng một mình. Cô thấy vui thật sự.Chiều hôm sau , cô đi lang thang ngoài phố thì có điện gọi. Mở máy , thấy số rất lạ , tự nhiên cô nghĩ đó là số của người tặng quà hôm qua , giọng cô hơi tò mò:- Alô. Xin hỏi ai gọi vậy?Trong máy có tiếng cười nho nhỏ:- Chào cô người mẫu.Thốt nhiên , Ban Mai reo lên:- Anh Trường phải không? Em nhận ra giọng anh ngay mà.- Giờ này không làm gì sao? Sao đi lang thang một mình vậy?Tự nhiên Ban Mai ngó quanh. Cô đang đứng trước một cửa hiệu. Dĩ nhiên là ngoài phố. Nhưng làm sao Trường biết chứ?Trong máy lại có tiếng cười:- Tìm gì vậy? Có phải tìm anh không?- Anh đang ở đâu vậy?- Rất gần Ban Mai , chỉ cách có vài bước.Ban Mai lại ngó quanh quất lần nữa. Nhưng chẳng thấy Trường đâu , cô khẽ giậm chân:- Em không thấy đâu cả , anh trốn ở đâu vậy?Đúng lúc đó , cô thấy Trường trong quát cà phê đi ra , anh cất máy , đi thẳng về phía cô:- Xin chào.Thấy anh , Ban Mai cười tươi lên. Cô không hiểu tại sao cô rất mừng khi gặp lại anh. Và cô nghiêng đầu nhìn anh:- Thì ra anh ở trong quán , nhưng sao anh thấy em?Trường ngước nhìn lên tầng trên của quán cà phê, Ban Mai cũng nhìn lên theo. Rồi ngó kỹ hơn.- Cũng thích há , sao em không biết chỗ này kìa.- Lên trên đó đi.- Nhưng anh có ngồi với ai không đã. Nếu là người yêu của anh , thì em không lên đâu.- Không có ai cả , lúc nãy anh đi với bạn , nhưng nó đã về rồi. Thấy em là anh đuổi nó đi.Ban Mai nhướng mắt:- Sao anh kỳ quá vậy?- Có gì đâu.Ban Mai theo Trường đi lên cầu thang. Bàn anh ngồi kê sát lan can. Thảo nào Trường nhìn thấy cô dưới đường. Cô ngồi xuốn ghế , hai ly cà phê còn để trên bàn. Cô đẩy qua một bên , rồi xoay người vào trong với vẻ tò mò:- Ban Mai uống gì?- Giống anh.- Con gái không nên uống cà phê , dễ bị mụn lắm , ăn yaourt đi nghe.Rồi anh tự động gọi cho cô. Ban Mai nhìn anh , nửa cười nửa trách:- Độc tài ghê. Giống anh Hai em quá.Trường cười chứ không trả lời. Anh nghiên tới rút điếu thuốc , châm lửa rồi ngồi yên nhìn cô. Ban Mai cũng không nói gì , cô vẽ những đường vô hình trên mặt bàn , nét mặt trầm ngâm và thư thái.Thật ra , cô và Trường không có gì để gọi là thân. Không cùng môi trường hoạt động , không cùng nghề nghiệp , cũng không có mối quan hệ nào ràng buộc.Nhưng những ngày tiếp xúc trong bệnh viện cũng đủ làm cô có cảm giác thân với anh. Cho nên dù không có chuyện gì để nói , cô cũng thấy dễ chịu.Trường chợt lên tiếng:- Ban Mai khỏe hẳn chưa?- Dạ khỏe , còn anh?- Dạ trở lại bình thường:Ban Mai che miệng cười:- Nhưng nhớ là phải đi đứng cẩn thận đó.Trường cũng cười theo:- Cám ơn. Cô Ban Mai cũng vậy , nhớ là đừng leo trèo đó.- Không mượn anh phải nhắc. Xí!- Đã diễn lại rồi à? Hôm qua có vui không?Ban Mai buột miệng:- Ủa , sao anh biết?- Cũng không biết tại sao anh biết. Nhưng có việc làm , dù sao cũng đỡ hơn lúc trong bệnh viện , phải không?Tự nhiên Ban Mai thở dài:- Cũng không vui đâu anh. Em cảm thấy nặng nề lắm.- Tại sao?- Tất cả mọi người cô lập em , Phù Dung thì không hề nhìn em , xa lạ như chưa từng biết vậy. Em thật sự ngỡ ngàng về nó.- Cũng không có gì lạ.- Có phải khi người ta đạt được mục đích , người ta thường trở mặt như vậy không anh? Dần dần , em cảm nhận được rằng em bị nó lợi dụng , sao lúc đó em ngốc quá , không hiểu biết gì cả.- Bởi vì sành sỏi đến mức hiểu được sự xảo quyện , thì đâu còn là cô Ban Mai nữa.- Nói thế có nghĩa là em ngốc lắm hả?- Em sẽ cứng cáp hơn khi trải qua những cú sốc như vậy. Nhưng tại sao mọi người lại cô lập em? Em thế này mà có người ghét được sao?- Có lẽ nó bắt đầu từ sự khờ khạo của em.Rồi cô kể với Trường chuyện Phù Dung sửa mặt cho cô. Nghe xong , anh cười rung cả người. Ban Mai xụ mặt bất mãn:- Chuyện vậy mà anh cười đó hả?- Anh tức cười vì cô Ban Mai gặp những chuyện trớ trêu như vậy. Khi nào thoát ra được , nhìn lại em cũng sẽ thấy tức cười như anh vậy.Ban Mai tư lự:- Nếu bây giờ em nói thật với mọi người như thế có hèn không anh? Em cảm thấy Phù Dung không đáng để em tốt với nó nữa.Trường lắc đầu:- Em không nêen nói gì cả, không phải vì bảo vệ cô ta mà vì tránh tiếng xấu cho em.- Sao cơ?- Nói ra chưa hẳn ai nghe em , ngược lại Phù Dung có thể quật lại , rằng em dựng chuyện vì ganh tỵ vớii cô ta.- Ôi , đến mức vậy sao?- Cô ấy có thể làm được những chuyện đã làm , thì cũng sẽ làm được cái gì đó thủ đoạn hơn. Chuyện quật em là điều quá dễ với cô ta.- Rốt cuộc em chẳng đối đầu với nó sao? Em cứ phải nuốt sự Oan ức căm giận , cứ vậy rồi nhìn nó nhơn nhơ trước mặt , em khổ sở lắm.- Đừng để tâm cô ta nữa , đó là cách hay nhất để em tự giải thoát.Ban Mai mân mê chiếc ly trên tay , nói khẽ:- Em làm không nổi chuyện đó anh ạ.Trường nhìn cô chăm chú:- Anh rất muốn khuyên Ban Mai một điều , em có chịu nghe không?- Anh nói đi.- Em hãy gạt Phù Dung ra khỏi đời em đi. Nếu cứ theo cô ta để đòi lại những gì đã mất , thì em cứ bị dẫn dắt đến sự thất bại mà thôi.Ban Mai im lặng , mở to mắt nhìn anh như lắng nghe. Cử chỉ của cô làm Trường mỉm cười:- Một trong những điều bất hạnh của con người là có kẻ thù , và cứ phải đối đầu với kẻ thù đó. Nó sẽ làm cho em mệt mỏi. Thử gạt Phù Dung ra đi , em sẽ thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn.Ban Mai tư lự:- Có lẽ anh nói đúng. Cứ nghĩ về Phù Dung thì lòng em chỉ có oán hận , thời gian này tinh thần em xuống dốc lắm , tối tăm lắm.Cô ngừng lại , thở dài:- Có lúc em muốn bỏ hết , mỗi khi gặp nó trong buổi diễn , em lại chịu không nổi.- Anh không khuyên em bỏ công việc , nhưng thử vắng bóng một thời giang , trong thời gian đó , em không phải đối đầu với cô ta , em sẽ nhẹ nhàng hơn.- Thế chẳng lẽ em sẽ không làm gì cả , cảm giác thất nghiệp khổ sở lắm anh.Trường mỉm cười:- Vắng bóng trên sàn diễn , nhưng sẽ đóng phim. Em đâu có thất nghiệp.Ban Mai cười như mếu:- Nhưng chẳng có ai mời đóng phim cả. Một vai phụ cũng không có. Trong khi Phù Dung nhờ vai diễn đó mà trở nên nổi tiếng , nó đang được một đạo diễn khác mời nhận vai chính.Trường hơi ngả người ra sau , đôi mắt vẫn không rời mặt cô:- Cô ta đã đoạt lấy sự may mắn của em. Nhưng điều đó không có nghĩa là em vĩnh viễn mất cơ hội.Anh chuyển sang giọng thân mật , bông đùa nhẹ nhàng:- Có khi nào cô Ban Mai nghĩ rằng cái người xa lạ đã từng bắt gặp cô cười một mình , sẽ là người gắn bó với cô trong nghề nghiệp , nếu là số phận , thì em sẽ đến với anh và dừng lại ở đó , còn không có duyên thì em sẽ có cơ hội khác.Ban Mai nhăn mũi:- Anh Trường nói chuyện khó hiểu quá.Trường ngồi thẳng lên , và nghiêng người về phía cô:- Ban Mai có biết bây giờ anh vẫn còn lạ lùng khi thấy em không?- Em không hiểu.- Đúng lúc anh định gọi điện hẹn em đến đây thì anh thấy em dưới đường.- Nhưng anh cũng đã gọi điện đó thôi. Anh có biết không , lúc nãy thấy anh , em mừng lắm.Trường gật đầu và cười cười:- Điều đó chứng tỏ cô Ban Mai vẫn nhớ tôi.- Sao lúc ra viện rồi , anh không gọi điện cho em , em nghĩ anh quên mất em rồi.Trường lơ đãng:- Anh bận viết kịch bản.Ban Mai tò mò:- Anh cũng viết mấy cái đó à?- Vậy cô tưởng tôi làm cái gì?- Em không biết , thật tình đến giờ em cũng không biết anh làm nghề gì nữa.- Anh đã nói rồi.- Anh toàn là đùa thôi , nói gì em cũng đâu có nhớ.- Mà thôi , cần gì biết anh là ai , làm gì , miễn nói chuyện hợp gu là có thể làm bạn , ok?Ban Mai gật đầu:- Tất nhiên rồi.Trường chợt rút trong áo một xấp giấy , đặt xuống trước mặt cô:- Đây là kịch bản , trong đó em nhận vai chính , em về đọc đi.- Hả? – Ban Mai tròn mắt ngạc nhiên.- Trong đó có bản phân vai của em , về nghiên cứu kỹ đi , rồi quyết định xem có đảm nhiệm được không?Ban Mai tò mò cầm cuộn giấy , mở lướt vài trang đọc thử. Nét mặt vẫn còn bàng hoàng.Trường lơ đãng hút thuốc. Và chợt mỉm cười khi thấy vẻ căng thẳng trên mặt cô:- Nói vậy , nhưng anh tin chắc là em sẽ diễn được , mà thật ra em không cần diễn , em chỉ có việc thể hiện tính cách của chính em thôi.Ban Mai nhướng mắt:- Chẳng lẽ anh xây dựng tính cách nhận vật giống em?- Là em , chứ không phải giống em.- Ối trời! Em cũng có tính cách đủ để trở thành nhân vật trong phim sao?- Có , nếu biết khai thác.Ban Mai chợt cười hoang mang:- Anh viết thì được rồi , nhưng có đạo diễn nào chịu nhận kịch bản này không , anh không có tên tuổi , sợ là không hãng phim nào nhận làm phim này.Trường nheo mắt:- Sao em biết anh không có tên tuổi?- Tại em không biết anh.Trường cười thành tiếng:- Thế em biết mặt nhà biên kịch nào , kể tên anh nghe xem.Ban Mai ngắc ngứ làm thinh. Quả thật vài lần đi với Định , cô đã gặp vài người viết kịch bản , nhưng họ đều đã nổi tiếng và lớn tuổi. Còn nhà biên kịch Công Trường thì cô chưa hề nghe tên.Thế là cô ngồi im. Vì sợ nói ra làm Trường tự ái. Nhưng anh thì có vẻ thản nhiên và vẫn cứ cười.- Thật ra , anh chẳng có tiếng tăm gì hết. Nhưng em không phải sợ đạo diễn và mấy hãng phim từ chối. Không lẽ anh tệ đến vậy?Ban Mai gật đầu , cô mím miệng cười:- Nếu em nói là em cảm động thì anh có tin không?- Tin. Nhưng hình như em không tin lắm vào anh?- Tin , tin chứ.Ban Mai nói một cách yếu ớt. Quả thật là cô cảm động, nhưng không mấy tin tưởng.Trường như nói ra ý nghĩ của Ban Mai:- Em nhận kịch bản vì nhận lòng tốt của anh, chứ em không thấy vui, không hề hãnh diện. Và trên hết là em còn sợ không ai nhận kịch bản này, vì anh là một người vô danh, một người chỉ có thể cho em lòng tốt, chứ không thể cho em hào quang, như đạo diễn Hoàng Định.Ban Mai cười gượng:- Thật tình là em có sợ như vậy, đâu phải tất cả những kịch bản viết ra đều được làm phim. Em có nhỏ bạn, nó có đến cả chồng kịch bản, không ai ngó tới.Trường gật gật đầu:- Tất nhiên, làm nghệ thuật cũng phải chấp nhận quy luật đào thải thôi.Ban Mai nói như an ủi:- Em sẽ nghiên cứu vai diễn, sẽ chuẩn bị cho hết khả năng của em, nhưng nếu không ai nhận kịch bản này thì em sẽ không buồn. Anh cũng vậy nha. Không được cái này thì viêt cái khác. Rồi anh sẽ nổi tiếng thôi.Trường khẽ nghiêng đầu, cử chỉ có chút giễu cợt:- Cám ơn sự động viên quý báu của cô Mai.Ban Mai háy anh một cái:- Còn chọc em nữa, em nói thật chứ bộ. Thế anh có đưa trước cho đạo diễn chưa?- Chưa. Em là người đầu tiên.- Vậy hả? Vậy… anh định gởi cho hãng phim nào?- Hãng phim Ngôi Sao Xanh.- Em nghe nói hãng phim đó kén kịch bản lắm, anh gởi chỗ khác đi.- Nhưng anh chỉ thích gởi ở đó thôi.Ban Mai nói với giọng không lấy gì làm tin tưởng lắm:- Chúc anh thành công.- Cám ơn em.- Nhưng rủi đạo diễn không hcọn em thì sao?- Chọn chứ.- Anh tự tin quá à. Thật ra, em chưa có vai diễn nào, tên em người ta còn chưa biết tới, Phù Dung đang nổi, sợ họ sẽ chọn nó thôi.- Chọn ai cho bộ phim là tùy thuộc vào anh nữa chứ.Thái độ tin tưởng của Trường làm Ban Mai thấy buồn cười. Anh thật là lạ. Bình thường thì trầm tĩnh, chững chạc lắm, nhưng nóid dến công việc thì quá tự tin, gần như hơi nổ. Làm gì có chuyện một người viết kịch bản vô danh, lại có quyền bắt đạo diễn chọn diễn viên. Người ta nhận kịch bản là may lắm rồi.Thế nhưng cô quý mến anh, nên không có ý nghĩ coi thường. Cô chỉ sợ kịch bản bị từ chối sẽ làm anh buồn.Nhìn mặt Ban Mai , Trường hiểu rõ điều cô đang nghĩ, nhưng anh phớt lờ.- Anh chưa cho quay ngay đâu, còn những hai tháng cho em chuẩn bị, cứ nghiên cứu từ từ đi. Nếu có đoạn nào khó diễn cứ đến hỏi anh.Ban Mai bặm môi cười:- Hôm nay anh Trường lạ ghê.- Lạ thế nào?- Anh… không giống anh như lúc trước.Trường thản nhiên:- Em đang thấy anh quá chủ quan, nên em ngạc nhiên. Thật ra, anh phải nói thế để em tự tin học kịch bản. Phải thật sự tin vào anh, nếu cứ hoài nghi không thành công, em sẽ khó nhập vai lắm.- Em nói rồi, dù được hay không, em cũng vẫn học mà.- Đừng có bướng vậy, nghe lời anh đi. Còn nữa, trong thời gian chờ đóng phim em cứdiễn thời trang , coi như chuyện này không ảnh hưởng gì đến thời gian của em cả.- Dạ.Rồi cô nói như khoe:- Hôm qua có một chuyện làm em vui lắm.- Được ai tặng quà phải không?- Sao anh biết?- Anh đoán.- Anh lạ ghê đó. Em làm gì anh cũng biết cả. Mà thật là vậy đó , hôm qua có người gởi tặng quà em , em vui lắm.- Vui vì được quà?- Một phần thôi , và phần lớn nữa là… có người hâm mộ mình. Ước gì mỗi đêm diễn em đều được khán giả tặng hoa. Cho nhỏ Dung tức chơi , nó luôn kênh kiệu và tỏ ra hơn hẳn em , em không thích vậy.Trường phì cười:- Cô Ban Mai có lúc trẻ con quá. Ừ , mà không phải có lúc , lúc nào cũng vậy. Rất trẻ trung.Ban Mai chợt xụ mặt:- Anh có biết vì câu đó , anh đã góp phần làm hại em không?Trường nhướng mắt như hỏi. Cái nhìn đó làm cô nguýt một cái:- Lúc gặp anh trong phòng cô Thảo , anh đã bảo rằng em non nớt , phải hóa trang cho già. Trước đó , anh Định cũng nói vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.