Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 5: Gặp lại


Đọc truyện Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi – Chương 5: Gặp lại

Edit: Thanh Thanh

~~~ Truyện được edit và đăng tải duy nhất trên wattpad Thanh Thanh Cucaitrangkhaai ~~~

============

Nghe vậy, bước chân Tiết Tích hơi hơi dừng lại, quay đầu nhìn cô, tựa hồ là có chút kinh ngạc cô sẽ chủ động cùng mình nói chuyện.

Chu Ức Chi thấy anh thời niên thiếu như vậy, cảm giác bứt rứt bỗng nhiên vô cùng mãnh liệt ——

Đúng rồi, đời trước lúc anh mới vừa vào nhà, cô đem anh coi như khách không mời mà đến, nhìn thấy anh quay mặt liền đi, không cố ý tìm tra là tốt rồi, sao có thể cùng anh nói nhiều mấy câu?

Trong lòng Chu Ức Chi chua xót, quay đầu nhìn anh, nói: “Nếu không lại đây cùng nhau ăn đi, anh vừa tới nhà này, khẳng định còn có rất nhiều chỗ không quen thuộc, ăn xong em giới thiệu cho anh một chút!”

Tiết Tích:……

Anh hoài nghi mình xuất hiện ảo giác, nhưng lầu một không có người khác, con nhím nhỏ mười lăm tuổi đích đích xác xác là đang cùng anh nói chuyện —— chủ động nói chuyện cùng anh.

Ngữ điệu kia cư nhiên còn hơi hơi giơ lên?

Anh yên lặng nhìn về phía Chu Ức Chi.

Đối diện con ngươi đen nhánh của anh lúc mười sáu tuổi, không hề chớp mắt, Chu Ức Chi hoảng hốt, nhanh chóng nhìn chằm chằm đồ ăn trước mắt, dường như oán trách một câu: “Mẹ Hà hôm nay làm đồ ăn khẩu vị sao lại đạm như vậy, không đủ cay, không hương vị, hoàn toàn ăn không vào, đổ đi lại quá đáng tiếc, thật là.”

Tiết Tích lúc này mới thanh tỉnh hai phân.

Cô luôn luôn không thích ăn đồ ăn thanh đạm thiên ngọt, đời trước khi sinh nhật của cô, anh làm công tích cóp tiền mua bánh kem, cô đều trực tiếp ném xuống. Cái gọi là “Cùng nhau ăn cơm” hẳn là chỉ là cảm thấy không thể ăn, chán đến chết mà lâm thời nảy lòng tham.

Lấy hiểu biết của Tiết Tích đối với cô, nếu không phải thấy cô cũng ở ăn kia vài miếng, anh khả năng sẽ hoài nghi cô hạ thuốc tiêu chảy gì đó.

Tiết Tích dừng một chút, đi qua.

Chu Ức Chi nghĩ đến anh hôm nay ở ga tàu hỏa cùng bệnh viện bôn ba, cả ngày đều đói bụng, trong lòng liền khó chịu, sau khi anh ngồi xuống, chỉ chỉ xương sườn chưng thịt: “Món này là khó ăn nhất, mẹ Hà hôm nay làm sao không biết?!”

Tiết Tích nhìn cô một cái, môi mỏng hơi nhấp, đem xương sườn chưng thịt cùng rau dưa thay đổi vị trí, để khoảng cách cô có thể gắp được xa một chút.

Anh hoài nghi cô đem thuốc xổ hạ ở món xương sườn chưng thịt này.

Chu Ức Chi thấy anh cầm đũa, kiệt lực kiềm chế chờ mong, khụ một tiếng, nói: “Nhanh ăn đi.”

Trong lòng Tiết Tích lộp bộp, chiếc đũa từ phía trên xương sườn chưng thịt dừng một chút…… Di chuyển qua, gắp một miếng bí đỏ.

Chu Ức Chi:……

???


Không phải, chẳng lẽ là cô nhớ lầm sao? Cô nhớ rõ anh thích nhất chính là món xương sườn chưng thịt này a!

Tay nghề của mẹ Hà cũng không thay đổi, sao anh đột nhiên lại không ăn? Chẳng lẽ xương sườn chưng thịt là khẩu vị sau này anh mới thích?

…… Rốt cuộc khẩu vị của người cũng có biến hóa.

Tùy anh đi, lấp đầy bụng là được.

Thấy anh liên tiếp ăn vài miếng, trong lòng Chu Ức Chi mới có một loại cảm giác thỏa mãn.

Anh ngồi ở đối diện cô, vẫn là bộ dáng thiếu niên, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, mặt mày sạch sẽ thâm thúy, làn da trắng đến gần như trong suốt.

Cũng thật đẹp.

Đời trước Chu Ức Chi biết anh lớn lên anh tuấn, nếu không sau khi anh chuyển trường lại đây, cửa trước cửa sau của lớp bọn họ sẽ không có chuyện có rất nhiều người vây xem, trên diễn đàn cũng điên cuồng truyền một thời gian, anh dựa vào thân cao cùng một khuôn mặt đẹp trai liền thành giáo thảo[1], cuối tuần sau khi anh làm công xong, thứ hai ghé vào trên bàn ngủ một giấc, lúc tỉnh ngủ đều có một đống lớn người trộm chụp ảnh của anh.

[1] giáo thảo: nam sinh đẹp trai nhất trường

Nhưng…… Sau lại không biết như thế nào, trong trường học thế nhưng có người nhận ra anh, liền bắt đầu truyền anh là con trai thư kí tỉnh ủy Hải Thành sợ tội tự sát trong sự kiện nổ mạnh, sau đó lời đồn nổi lên bốn phía, làm cho anh ở trường học cũng không sống yên ổn được.

Chu Ức Chi làm bộ ăn cơm, trên thực tế là đang trộm nhìn thiếu niên đối diện.

Một đời này cô nhất định phải nghĩ cách ngăn cản lời đồn đãi kia tản ra.

Thấy thiếu niên sắp ăn xong một chén cơm, Chu Ức Chi so với mình ăn no còn vui vẻ.

Cô làm bộ không chút để ý mà nhắc tới: “Cha đã dặn dò qua, để em trợ giúp anh xử lý tốt việc chuyển trường, ngày mai để quản gia đi cùng anh làm thủ tục.”

“Đồng phục cũng để quản gia chuẩn bị tốt, chờ lát nữa em mang anh đi lấy, chính là sách giáo khoa, đến ngày mai anh tìm chủ nhiệm lớp của anh để nhận. Trừ lần đó ra, biệt thự cũng chỉ có một chiếc xe, ngày thường cũng chỉ có chú Lý cùng quản gia thay phiên lái xe, nơi này cách trường học rất xa, nếu là đi xe buýt hoặc là xe tuyến mà nói, khả năng đến 40 phút……”

“Cho nên em hy vọng về sau anh cùng em cùng nhau đi học, anh xem có thể chứ?”

Tốc độ nói của Chu Ức Chi rất nhanh, nói xong một câu cuối cùng mới là nói ra trọng điểm.

Đời trước khi anh đi vào nơi này, ăn nhờ ở đậu, kỳ thật có rất nhiều chuyện rườm rà phải xử lý. Nhưng không ai nói cho anh đường đến trường học, không ai nói cho anh giờ dạy học. Đồng phục một bộ định chế mấy ngàn khối, anh ngày đầu tiên đi đến trường học không có để mặc, cũng không biết có bị bạn học đánh giá hay không.

Cha của Chu Ức Chi là người có xí nghiệp chạy khắp nam bắc bán cầu, nơi nào lo lắng việc nhỏ này, nhiều lắm để quản gia đi xử lý, cũng cho con trai của cố nhân một số tiền thôi.

Nhưng là lấy lòng tự trọng của anh, anh sẽ dễ dàng động tới số tiền này sao? Mà quản gia, tuy rằng hảo tâm, nhưng cũng sẽ không nhúng tay nhiều vào chuyện nhà người khác…..

Cho dù biết luôn luôn không có bất luận chuyện gì có thể làm khó anh, đời trước chính là tự anh ở trong hoàn cảnh lạ lẫm tất cả đều xử lý thỏa đáng.

Nhưng hiện tại, cô muốn tận lực đối xử với anh tốt một chút.

Chu Ức Chi nỗ lực nói lời này tự nhiên nhất, nhưng trên thực tế mặt cô đều có chút nóng lên, vội vàng cúi đầu, dùng cái muỗng giả vờ trấn định mà quấy canh trước mặt.


Mà Tiết Tích kinh ngạc đến cực điểm, nâng con ngươi đen nhánh lên, nhịn không được nhìn chằm chằm cô.

Anh quả thực muốn hoài nghi mình trọng sinh là mộng.

Cô cư nhiên ngồi ở đối diện anh chủ động nói ra muốn cùng nhau đi học —— vì cái gì cùng đời trước hoàn toàn khác nhau?

Đời trước cô đối với anh thập phần bài xích, buổi sáng mỗi ngày đều là nghênh ngang mà đi. Tháng mười hai khi chú Chu trở về, mùa đông tuyết rơi, thời tiết rét lạnh, cưỡng chế để cô tiếp thu cùng anh cùng nhau đi học.

Sau khi lên xe, cô gái nhỏ bị phê bình, vành mắt hồng hồng, cuộn tròn ở một góc xe, mặt dán ở trên cửa sổ xe, làm bộ tay nâng má, kỳ thật là đang lặng lẽ lau nước mắt.

Cô không nghĩ tới Tiết Tích từ kính chiếu hậu nhìn đến rõ ràng.

Vì thế tới nửa đường, Tiết Tích vừa tức giận vừa buồn cười, tự mình bảo tài xế dừng lại để mình xuống xe, ở trong không khí lạnh thở ra một ngụm khí lạnh, nói với cô: “Yên tâm, về sau đến đây tôi liền xuống xe, sẽ không cùng em cùng nhau vào trường.”

Không biết như thế nào cô cảm thấy lời nói kia của anh là khiêu khích, cả giận nói: “Tôi không tin, anh khẳng định sẽ về mách lẻo với cha tôi!”

Tiết Tích thề nói anh sẽ không.

“Tin anh có quỷ.” Cô nổi giận đùng đùng mà đem cửa xe đóng lại, hiển nhiên là bởi vì cha cô mà giận chó đánh mèo với anh.

Tiết Tích nhìn xe ở trên đường cái rời đi, anh xoay người tính toán đi đến trạm xe buýt.

Nhưng không biết vì sao, hai phút sau, xe kia lại lùi lại.

Cửa xe bỗng nhiên mở ra, cô gái nhỏ chạy xuống, chế trụ cổ tay anh, đem anh mang lên xe, hùng hổ nói: “Vẫn là cùng nhau đi học đi! Nhưng là anh cần phải ở trước mặt cha tôi vì tôi nói hai câu lời hay, sau đó thi tháng lần sau không được thi qua tôi, tôi thi được đứng nhất thì tháng sau cha tôi mới có thể trở về thêm một chuyến, thành giao không?”

“Thành giao.” Tiết Tích nhìn cô lau nước mắt làm bộ dường như không có việc gì.

Anh cùng cô biết rõ chú Chu đáp ứng “Thi đứng thứ nhất liền trở về một chuyến” là câu ngân phiếu khống.

Anh vừa rồi cũng thấy được, kính chiếu hậu của xe đi xa, cô nhìn chằm chằm vào anh, cắn môi có chút bất an.

Cô chú ý tới anh không mang bao tay.

Ngày đó trời giá rét, Tiết Tích một lần nữa trở lại bên trong xe, máy sưởi hòa tan một thân hàn ý.

Thấy cô tiếp tục đem mặt dán ở trên cửa sổ xe, lặng lẽ dụi mắt, cho rằng không ai phát hiện, Tiết Tích có chút buồn cười.

……

“……” Tiết Tích nhìn Chu Ức Chi.


Chu Ức Chi cả người căng thẳng, chờ anh trả lời, cô vừa rồi bùm bùm nói một đống lớn, sao anh nửa ngày không phản ứng? Có phải vừa rồi biểu hiện của cô quá gấp không chờ nổi hay không?!

Cũng đúng, nơi nào có chuyện người khác vừa tới nhà mình, mình liền đưa ra yêu cầu muốn cùng nhau đi học?

Anh hiện tại vừa tới nhà mình, mình biểu hiện nhiệt tình như lửa đến như vậy, anh khẳng định cảm thấy kỳ quái, nói không chừng còn cảm thấy mình thèm mặt của anh……

Chu Ức Chi cảm giác mình bị anh nhìn chằm chằm đến bên tai đều có chút nóng lên, nhịn không được thêm một câu: “Đều là cha em dặn dò em!”

Nghe vậy Tiết Tích gật gật đầu, há miệng, Chu Ức Chi cho rằng anh muốn nói với mình chút gì đó, chỉ nghe anh nói: “…… À.”

Ngón tay Chu Ức Chi sắp đem cái muỗng niết cong:……

À cái đại đầu quỷ nhà anh! Nhiều thêm mấy chữ sẽ mất miếng thịt? Lớn lên đẹp như vậy, một đôi môi mỏng không lấy ra để nói chuyện là muốn làm tượng?

—— Cô quả thực muốn hoài nghi nhân sinh, đời trước lúc vừa mới bắt đầu anh cứ như vậy sao? Vẫn luôn đều tích chữ như vàng? Anh hiện tại rốt cuộc có thích cô hay không? Chẳng lẽ là sau đó mới bắt đầu thích?

Nhưng là Chu Ức Chi thông cảm lúc này dây thanh của anh còn bị hao tổn, hơn nữa vừa tới clnhà này, phỏng chừng còn không có quen thuộc với cô.

Cơm nước xong, Chu Ức Chi đứng lên nói: “Anh, em dẫn anh đi xem phòng của anh.”

Không đợi Tiết Tích phản ứng, cô liền lôi kéo Tiết Tích bịch bịch bịch lên lầu hai.

Dì Hà đã bố trí phòng xong, chưa có nhiều trang trí, nhưng là sạch sẽ ngăn nắp, chính là phòng mà đại nam sinh sẽ ở. Phòng hướng nam, chờ đến lúc thời tiết sáng sủa mở rèm cửa sổ ra, là có thể nhìn đến ánh mặt trời.

Chu Ức Chi phi thường vừa lòng.

Tiết Tích nhìn thoáng qua phòng, tầm mắt rơi xuống tay cô chế trụ năm đầu ngón tay của mình, ngay sau đó lại nhìn lên má cô, ý đồ từ trên mặt cô có thể nhìn ra gì đó.

Cô cùng đời trước lúc này không có biến hóa gì, nếu một hai phải nói biến hóa, chính là trên cổ nhiều thêm một cái vòng cổ tinh tế mà các cô gái nhỏ đều thích. Đời trước khi anh vừa tới nhà này, cô thập phần bài xích anh, hai tháng đầu cơ hồ không nói chuyện với anh, nhưng vì cái gì, một đời này ngay từ đầu cô tuy rằng thoạt nhìn vẫn có chút không kiên nhẫn, lại tựa hồ không chán ghét anh như vậy?

Nếu nói là anh đi vào cái nhà này sớm hơn 10 phút, hiệu ứng cánh bướm mang đến thay đổi, thay đổi này không khỏi cũng quá lớn chút……

Tiết Tích có chút thụ sủng nhược kinh, đồng thời, vẫn có chút không thể tin được. Ngay sau đó anh lại hoài nghi có phải ảo giác của mình hay không. Có lẽ chỉ là một đời này việc nào đó đã xảy ra thay đổi, cho nên tâm tình của cô tốt hơn, hoặc là một đời này chú Chu ân cần dạy bảo cô chút gì đó, cho nên cô mới thoáng hòa hoãn một ít với anh.

Đến nỗi thích, đời trước lúc Tiết Tích tồn tại, vẫn luôn làm bạn ở phía sau cô, cô đều chưa bao giờ quay đầu lại liếc anh lấy một cái, một đời này sao lại có thể ngay từ đầu có cảm tình gì với anh chứ?

“Thế nào?” Chu Ức Chi đắc ý quay đầu lại.

Tiết Tích trầm mặc, phun ra hai chữ: “Rất tốt.”

Chu Ức Chi không kịp phun tào anh tích chữ như vàng, liền nhìn đến sườn cổ phía sau của anh có một miệng vết thương rất nhỏ, có thể là ở bệnh viện người đến người đi không chú ý mà bị thương, loại miệng vết thương nhỏ này tuy rằng không phải rất nghiêm trọng, nhưng là lúc gội đầu anh hiển nhiên cũng không chú ý, bọt nước trên tóc ngắn đen nhánh sạch sẽ lưu loát thấm ở mặt trên, miệng vết thương khẳng định có chút dọa người.

Chu Ức Chi nhịn không được nói: “Anh chờ một chút.”

Cô nhanh chóng chạy xuống lầu một, từ dưới quầy TV tìm ra hai miếng băng keo cá nhân, lại dẫm lên dép lê lộc cộc chạy trở về.

Tiết Tích còn không có phản ứng lại cô muốn làm gì, chỉ là cảm thấy cô giống như so với một đời trước, thái độ biến hóa không khỏi quá lớn, khi nhìn đến băng keo cá nhân trong tay cô, hơi ngẩn ra.

“Không dán một chút nữa sẽ nhiễm trùng.” Chu Ức Chi túm lấy tay áo tính toán lau một chút bọt nước chỗ đó đi cho anh, nhưng là rất nhanh nhớ tới tay áo quá bẩn, vì thế nhanh chóng rút giấy, lau bọt nước, ngay sau đó xé mở băng keo cá nhân, nhón chân tay mắt lanh lẹ, chuẩn xác không lầm mà dán lên.

Động tác của cô thật sự quá nhanh, chờ đến khi Tiết Tích phản ứng lại đây, một bên cánh tay đã bị cô ôm hơi hơi túm xuống, đầu ngón tay cô còn dừng lại ở trên cổ anh.


Xúc cảm từ đầu ngón tay lạnh lẽo của cô nháy mắt giống như bị điện giật, từ da thịt trên cổ anh đi xuống.

Cả người Tiết Tích căng chặt, trong lòng khiếp sợ vô cùng, lông mi đen nhánh không tự chủ được tố chất thần kinh mà run run.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Chu Ức Chi.

Chu Ức Chi hết sức chuyên chú đem băng keo cá nhân vuốt phẳng.

Tiết Tích trong lòng kinh ngạc cùng thụ sủng nhược kinh tới cực điểm, trong nháy mắt thế nhưng cứng đờ tựa như pho tượng, không biết phản ứng như thế nào.

Chờ đến khi cô hạ chân, buông cánh tay anh ra, yết hầu anh lăn lộn một chút, mới khô khốc nói: “Cảm ơn.”

Đầu ngón tay Chu Ức Chi lại chạm vào dưới cổ anh.

Anh nhìn về phía cô, không thể tin tưởng mà lùi ra sau một chút.

Chu Ức Chi mở to hai mắt, vừa rồi là ảo giác của cô sao, sao cô có cảm giác khi cô đụng tới làn da của anh, cả người anh cứng đờ như là một cục đá.

Anh mẫn cảm như vậy, Chu Ức Chi vừa rồi dán không cảm thấy ngượng ngùng, cái này nhưng thật ra có chút ngượng ngùng rồi.

“Chú ý không thấm nước.” Cô giả vờ trấn định mà đem băng keo cá nhân dư lại đặt ở trên bàn của anh, sau đó đi đến cạnh cửa, hơi hơi mỉm cười với anh, nói: “Ngủ ngon.”

……

Tiết Tích sửng sốt.

Anh đứng ở tại chỗ nhìn cô, trái tim không khỏi nhảy dựng thật mạnh.

Hai chữ này đời trước cô trước nay không nói qua với anh, càng đừng nói dán băng keo cá nhân cho anh.

Cô là làm sao vậy?

Anh một mặt một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng ngầm ý thức cảm thấy Chu Ức Chi lại là muốn làm trò đùa dai gì đó, nhưng trong lòng lại vẫn là ngăn không được bốc lên một ít cảm xúc bí ẩn tro tàn lại cháy.

Cô đối xử như là đời trước với anh, thì anh có thể giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, nhưng một đời này cô đột nhiên làm anh thấy được một ít ôn nhu, anh lại giật mình không biết làm như thế nào cho phải.

—— Rốt cuộc là nơi nào làm cho thay đổi?

Tiết Tích nhìn cô, nỗi lòng cuồn cuộn, kiệt lực kiềm chế tâm thần, thanh âm hơi hơi mất tiếng, nói: “Ngủ ngon.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Anh trai: Một đời này cô ấy cư nhiên vừa thấy mặt liền chạm vào tay tôi, đời trước rõ ràng là qua ba tháng mới chạm một chút ( lần bị cô ấy túm lên xe đó)

Ức Chi: “Tôi thật khờ, thật sự” cô nâng mắt khóc đến sưng lên, tiếp theo nói, “Vạn nhất anh ấy thích tôi lạnh lùng, không thích tôi hỏi han ân cần, đời này anh ấy sẽ không thích tôi sao bây giờ.”

*

Vì ngôn nói không thể hài, thư danh bất đắc dĩ sửa lại, đem hai chữ “anh trai” đổi thành “ngựa tre 1551” nhất thời cảm thấy không chút ý vị….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.