Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 45: Viên mãn


Đọc truyện Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi – Chương 45: Viên mãn

Edit by Thanh Thanh

Beta by Nha Đam

~~~~~~~~~

Hiện tại trong thành phố cấm đốt pháo, nhưng chờ qua năm cũ trái lại thật ra không cấm pháo hoa, thời tiết mấy ngày giao thừa từ đầu đến cuối đều không tốt lắm, chỉ là đến buổi tối tuyết nhỏ liền ngừng.

Màu sắc pháo hoa như ngọc lưu ly nổ tung trên bầu trời đêm, tựa như sao băng tứ tán ngân hà.

Bởi vì cảm mạo lưu hành tàn sát bừa bãi, một năm giao thừa này trung tâm thành phố so với năm vừa rồi quạnh quẽ rất nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều người trẻ tuổi ở trung tâm thành phố gặp gỡ ôm nhau như cũ.

Nhưng Chu Ức Chi cùng Tiết Tích đều không phải thích nơi đông người, vì thế chỉ một buổi tối leo lên đến đỉnh núi nhìn pháo hoa, thời gian khác phần lớn đều ở biệt thự.

Không có người khác tới quấy rầy, hai người bọn họ không thể tốt hơn, tùy tiện làm chút gì đó đều rất có hứng thú.

Chu Ức Chi vốn dĩ muốn cùng Tiết Tích đi dạo một vòng siêu thị, mua mua hàng tết gì đó.

Nhà người khác mỗi năm đều sẽ làm như vậy, duy chỉ có nhà cô luôn là thực quạnh quẽ.

Nhưng quản gia cùng dì Hà trước khi đi chuẩn bị tất cả nguyên liệu nấu ăn cần dùng rồi, hoàn toàn không thiếu gì cả, không có thứ gì cần mua, hơn nữa mùa đông năm nay lưu hành bệnh cảm có chút nghiêm trọng, Chu Ức Chi đành phải thôi.

Đi dạo siêu thị không thành, vẫn có rất nhiều việc có thể làm.

Chu Ức Chi chỉ là nhìn anh đeo tạp dề, ở phòng bếp nấu cơm, đều có thể nhìn đến không chớp mắt.

Những món Tiết Tích vừa làm, cô vừa gấp không chờ nổi mà nếm, đối với mỗi một món đều khen không dứt miệng.

Tiết Tích cảm thấy cô đây là nịnh thôi, rũ mắt cười nhìn cô, không để lời khen của cô ở trong lòng. Chỉ sợ cô bị bỏng, vẫn luôn bảo cô ăn từ từ.

Chu Ức Chi cầm đũa, trong miệng mơ hồ không rõ: “Em thật sự không phải tâng bốc, thật sự ăn quá ngon.”

Tiết Tích nhàn nhạt mà nói “Cũng bình thường thôi”, nhưng khóe miệng đã giơ lên.


Chu Ức Chi kiên định mà khen vài câu, đồ ăn cay nóng bừng bừng, trán đổ đầy mồ hôi.

Biệt thự bật máy sưởi vừa đủ, Tiết Tích đưa lưng về phía cô xắt rau, anh mặc một cái áo thun trắng, xương bả vai có chỗ thuộc về đường cong cơ bắp thiếu niên, Chu Ức Chi vô cùng cao hứng ăn, không biết vì sao trong lòng lại không ngọn nguồn mà đau một chút.

Nếu không phát sinh những chuyện lung tung lộn xộn đó mà nói, kỳ thật vốn dĩ lúc này anh hẳn là giống cô sinh hoạt hậu đãi. Anh là bị bắt học xong mấy cái này.

Nhưng những chuyện đó đã qua rồi, ngay cả chính anh cũng không để ý như vậy, cô lại có cái gì để nói đây.

Chu Ức Chi nhẹ nhàng đặt đĩa cơm trong tay ở một bên, thò lại gần, từ đằng sau ôm eo anh, mặt dán lên lưng anh: “Làm 3 món ăn thôi, đừng làm nhiều, dù sao chỉ có hai người chúng ta, em ăn ít, ăn không hết.”

Động tác Tiết Tích ngừng một chút, cười quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy, vừa mới không phải còn ồn ào có thể ăn xong 100kg sao?”

“Em đau lòng anh anh lại nhìn không ra?” Chu Ức Chi làm vẻ thở dài: “Làm nhiều như vậy, rất mệt.”

Ý cười bên khóe miệng Tiết Tích che cũng che không được.

“Ừm.” Trong lòng anh tràn đầy.

Chu Ức Chi ở trên mạng tải trò chơi chơi một mình, sau khi thu được đồ liền bắt đầu lôi kéo Tiết Tích chơi game.

Lầu hai có một phòng chiếu bóng nhỏ. Hai người khóa cửa biệt thự khóa lại, gió tuyết đều bị nhốt ở bên ngoài, sau đó đốt lò sưởi trong tường.

Chu Ức Chi mang tới mấy cái gối ôm, Tiết Tích ôm tới hai cái thảm lông dê thật dày, hai người khoác thảm lông dê ngồi ở trên thảm ôm gối ôm bắt đầu chơi game.

Lò sưởi trong tường ánh lửa nhảy động, phát ra tiếng vang thiêu đốt kẽo kẹt, như là an tĩnh an hòa bạch tạp âm, thời gian một ngày kéo đến lâu dài mà ôn nhu.

Tiết Tích không quản Chu Ức Chi chơi game, dù sao ở trường học trong khoảng thời gian này xem như ông trời ban thưởng cho bọn họ một đoạn thời gian, đối với hai người trọng sinh trở về mà nói, có thể dễ như trở bàn tay thông qua thi đại học, như vậy trong khoảng thời gian này đương nhiên là Chu Ức Chi muốn làm gì liền làm cái đó.

Nhưng buổi sáng anh sẽ kéo Chu Ức Chi thức dậy rèn luyện, để giữ gìn thân thể khỏe mạnh.

Thời tiết trước đó còn chưa hoàn toàn lạnh Chu Ức Chi còn có thể duy trì được rèn luyện, lâu lâu sẽ chạy vào bình minh. Nhưng sau khi thời tiết chuyển đông giá rét, Chu Ức Chi liền trở về thói quen ngủ nướng.


Cô một chút cũng không muốn dậy sớm, mỗi ngày buổi sáng nhắm mắt lại, tóc lộn xộn ở trên mặt, hoàn toàn không thanh tỉnh.

“Anh à, em thật không muốn rèn luyện, em buồn ngủ quá, anh để em ngủ tiếp trong chốc lát.” Thân thể Chu Ức Chi một chút không đỡ được, lập tức mềm như bông mà ngã xuống.

Tiết Tích lại xách cô lên, run run, dỗ dành nói: “Gần đây em đã bốn ngày không ra cửa vận động, lại lười nằm xuống trên sô pha đi, thắt lưng đều phải biến hình. Em tối hôm qua nói như thế nào, sáng nay để anh nhất định kéo em lên……”

Anh dùng ngữ khí dỗ con nít nói: “Ức Chi, mau đứng lên, làm đồ ăn ngon cho em.”

Chu Ức Chi rầm rì, quả thực hận không thể nói chia tay với Tiết Tích, cô nhắm mắt lại khóc ròng nói: “Nếu không chia tay.”

Trong khoảng thời gian này cô mỗi ngày đều ngủ nướng đến buổi chiều, Tiết Tích lo lắng cô không ăn cơm dạ dày sẽ đau, lúc xách cô từ trên giường lên, lời này đã nghe cô nhắc mãi không dưới năm lần, Tiết Tích đã quen như thường, chém đinh chặt sắt nói: “Không được.”

“Hung cái gì, không được liền không được.” Chu Ức Chi phi thường ủy khuất, ác nhân cáo trạng trước.

Tiết • ngữ khí phi thường mềm nhẹ • Tích: “……”

Chu Ức Chi thừa dịp lúc anh dở khóc dở cười, ngược lại giở trò với anh, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà duỗi tay sờ vào trong quần áo anh, một đường đi xuống.

Tay cô mới từ trong ổ chăn lấy ra, mang theo độ ấm nóng rực.

Hơn nữa cô còn cố ý ở trên cơ bụng tạm dừng hồi lâu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xoa.

Tiết Tích bị trêu chọc đến không chịu được, rất khó không dậy nổi phản ứng, bên tai anh đỏ lên, vội vàng lui về phía sau một bước.

Chu Ức Chi đạt được mục đích, lại chui vào trong chăn, đang muốn tiếp tục đại chiến với Chu Công.

Cả chăn với cô bỗng nhiên bị Tiết Tích ôm vút lên.

Anh ôm cô cùng với chăn đi đến phòng tắm.

Thân thể đột nhiên treo không, đến lúc này Chu Ức Chi hoàn toàn thanh tỉnh, người này mềm cứng không ăn, cô sắp khóc, oán hận mà cắn cổ anh một ngụm: “Anh trai tốt, anh có chút đáng ghét.”


Tiết Tích chịu đựng đau cùng ngứa, thỏa hiệp nói: “Thật sự không muốn rèn luyện thì thôi bỏ đi, nhưng là phải ăn cơm, bằng không đói bụng đi ngủ rồi sẽ bị bệnh bao tử, ăn xong ngủ tiếp?”

Anh nhượng bộ như vậy, Chu Ức Chi ngược lại nhụt chí, đầu chôn ở trên vai anh, nhắm hai mắt mấy chục giây giãy giụa giấc ngủ cuối cùng: “Quên đi, đã dậy rồi thì đi luôn, ăn xong vẫn là đi rèn luyện đi.”

Đợt nghỉ đông này thật sự quá nhanh, nửa đường Chu Độ cùng Khương Ý Dung đều gọi điện về một lần, không phải gọi vào lúc giao thừa, nhưng mà đối với bọn họ mà nói cũng là rất hiếm thấy.

Chu Ức Chi nhận điện thoại, nói vài câu chúc phúc cho nhau, quan hệ gia đình ba người so với đời trước lãnh đạm rất nhiều.

Thái độ của Chu Độ cùng Khương Ý Dung đối đãi với Chu Ức Chi thật ra vẫn không thay đổi, biến hóa phát sinh chủ yếu ở trên người Chu Ức Chi.

Nhưng Chu Độ cùng Khương Ý Dung đều không nghĩ nhiều, chỉ là thực bình thường mà cho rằng, có thể là tìm bạn chơi cùng cho Chu Ức Chi, Chu Ức Chi không ỷ lại với bọn họ như vậy.

Như vậy cũng tốt, Chu Độ đáp ứng ông nội Chu đem con của bạn cũ là Tiết Tích đón vào trong nhà, khẳng định là trước đó tra qua chuyện mấy năm nay anh trải qua cùng nhân phẩm. Nhân phẩm của anh hoàn toàn không thành vấn đề, Chu Ức Chi quan hệ thân cận với anh, cũng chưa chắc không phải một chuyện tốt.

Trình độ suy đoán của bọn họ cũng thật sự là khúc điệu khác nhau mà suy nghĩ lại y như nhau.

Chu Ức Chi cũng không để bụng bọn họ nghĩ như thế nào, đặt điện thoại xuống hứng thú vội vàng mà cùng Tiết Tích xem phim.

Đảo mắt liền đến khai giảng, quản gia cùng dì Hà từ quê trở về, bắt tay vào làm việc, vẩy nước quét tước biệt thự trong ngoài một lần.

Trước khai giảng đã xảy ra chuyện.

Đời trước học kỳ này có học sinh từ trường ở thành phố mà ban đầu Tiết Tích học chuyển tới, biết được chuyện xưa của Tiết Tích, chính là cậu ta mấy tháng sau làm lộ thân thế bối cảnh của Tiết Tích ở trường học, cho Tiết Tích thêm rất nhiều phiền toái.

Chu Ức Chi kỳ thật ngay từ đầu cho rằng anh rất để ý người khác đề cập bối cảnh của anh, bởi vì kia không khác gì bóc sẹo vết thương cũ của người khác.

Nhưng một đời này sau khi ở chung ngắn ngủn mấy tháng, Chu Ức Chi phát hiện cô sai rồi.

Năng lực gánh vác của người này cùng với nội tâm tâm lý cường đại hơn cô rất nhiều. Bất kể là thời kỳ thiếu niên, hay là sau này.

Xác thực thời kỳ thiếu niên đời trước anh không để ý mấy cái nhàn ngôn toái ngữ này. Miệng lưỡi có thể đả thương người, nhưng mà anh không để bụng mọi người nói ra lời đồn đãi, anh kỳ thật là khinh thường để ý tới.

Nhưng nếu là phiền toái, vẫn là giải quyết tốt nhất.

Tiết Tích ra ngoài một chuyến, việc này liền giải quyết xong.

Thủ đoạn giải quyết gần giống với đời trước, nhưng cũng không giống hoàn toàn.


Đời trước là bắt được chứng cứ người nọ ở siêu thị trộm đồ vật, trực tiếp phát tới tổ ủy hội của trường, lưu manh kia lắm mồm, còn không biết mình đắc tội với ai đã bị đuổi đi rồi.

Một đời này chuyện còn chưa phát sinh, anh cũng không làm điều thừa, cũng chỉ đem video phát tới hòm thư người nọ, lấy đó để thay đổi chuyển trường khác.

Sau khai giảng, Chu Ức Chi còn hỏi riêng chủ nhiệm lớp học kỳ này toàn bộ niên cấp có học sinh mới chuyển trường hay không.

Chủ nhiệm lớp nói chưa từng nghe.

Khai giảng một tháng, người nọ cũng không xuất hiện.

Chuyện này liền lưu loát mà giải quyết.

Chu Ức Chi nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại cảm thấy khẩu khí này còn chưa có kết thúc. Nhưng mà đời trước chính cậu ta đã làm anh rất thảm, chuyện đó đời này lại không phát sinh, có thể bởi vì không phát sinh chuyện đi chỉnh người khác sao? Tựa hồ có chút không quá nói đạo lý.

Bởi vậy Chu Ức Chi cũng oán giận vài câu với Tiết Tích, nhưng cũng không nhúng tay chuyện này.

Thời tiết nháy mắt liền ấm lên, áo lông vũ, áo hoodie trên người, từng cái giảm bớt, tới mùa mà các cô gái mặc váy.

Trước một tháng chuẩn bị thi đại học, Chu Độ cùng Khương Ý Dung cùng nhau trở lại.

Chu Ức Chi mới vừa tan học, Tiết Tích xách cặp sách của cô lên, hai người sóng vai đi ra ngoài trường, từ sân thể dục một quả bóng rổ bay tới, Tiết Tích nâng tay, đánh bay bóng rổ sắp bay đến đi.

Chu Ức Chi theo bản năng trốn ra phía sau anh một chút, liền nhận được điện thoại của quản gia.

Nhiều năm như vậy Chu Độ cùng Khương Ý Dung vẫn là lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện ở biệt thự Chu gia.

Việc này thật đúng là hiếm lạ.

Nói vài câu, thanh âm mềm nhẹ của Khương Ý Dung truyền đến trong điện thoại: “Lại nói tiếp mẹ còn chưa gặp qua cậu nhóc Tiết gia kia, nó ở bên cạnh con sao?”

Chu Ức Chi nhịn không được ngước mắt nhìn Tiết Tích liếc mắt một cái, cô cảm thấy có phải…… chuyện yêu sớm bị phát hiện hay không……?

Nhưng là lấy thái độ đạm mạc của cha mẹ cô, cư nhiên còn sẽ quản cô yêu sớm sao?

Thấy Chu Ức Chi cau mày, Tiết Tích giơ tay xoa nhẹ tóc cô, lấy di động trong tay cô, lập tức chủ động nói với đầu điện thoại bên kia: “Bác gái, cháu đây.”

Anh bình tĩnh nhìn Chu Ức Chi, dùng khẩu hình nói với Chu Ức Chi: Không sao, sẽ không có việc gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.