Đọc truyện Anh Ấy Vẫn Yêu Tôi – Chương 11: Ở chung
Edit by Thanh Thanh | Wattpad: Cucaitrangkhaai
~~~~~~~~
Ngày đó, Chu Ức Chi cho người đặt vé máy bay, định đi nước ngoài, đi đến nơi anh bị tai nạn đưa một bó cúc non cho anh, áy náy trong lòng cùng cảm giác tội lỗi cơ hồ ép cô không thở nổi. Cô có rất nhiều lời muốn nói, đời trước anh vì cô trả giá nhiều như vậy, muốn nói xin lỗi anh, vì cô những năm đó tùy hứng, không hiểu chuyện mà xin lỗi, lời muốn nói với anh nhất đó là, em về sau sẽ đối xử với anh thật tốt, làm lại từ đầu được không, đừng rời khỏi em được không.
Nhưng là, đều không có cơ hội.
Tim cô như bị đao cắt, thẳng đến lúc ấy mới biết được có một số thứ vẫn luôn bị cô bỏ qua, đối với cô mà nói có bao nhiêu quan trọng.
Hiện tại trước mặt cô chính là anh thời kì thiếu niên mới mười sáu tuổi, còn không biết đời trước đã xảy ra cái gì, càng không biết đời trước anh vì cô trả giá đại giới gì – nếu anh biết được, anh có thể hối hận vì đã đối xử tốt với cô như vậy hay không, có thể không bao giờ muốn cùng cô có liên quan gì hay không?
Chu Ức Chi không dám nghĩ tới.
Cũng không dám để anh lúc này biết được hết thảy.
May mắn hiện tại anh vẫn là anh lúc mười sáu tuổi, giữa cô và anh, hết thảy đều có cơ hội bắt đầu một lần nữa.
Nếu muốn thay đổi quan hệ giữa hai người, không thể giẫm lên vết xe đổ, Chu Ức Chi cảm thấy mình không thể lại rụt rè.
Cần phải cho anh một liều thuốc mạnh.
Trong lòng cô khổ sở, ngước mắt nhìn anh bởi vì phát sốt mà sắc mặt có vài phần tái nhợt, nói: “Em không chán ghét anh.”
“Hôm trước khi anh đến, em ngay từ đầu biểu hiện có chút lãnh đạm là bởi vì –”
“Là bởi vì cha nói ông nội Tiết gia thế giao có vãn bối muốn đến nhà của chúng ta ở, sự tình có chút hấp tấp, em không kịp chuẩn bị…… Cho nên khi gặp anh có chút biệt nữu, không dám biểu hiện đến quá nhiệt tình.”
Thấy anh yên lặng nhìn mình, đối diện một đôi đen nhánh của anh, Chu Ức Chi tựa hồ nghe được tim anh đập có chút nhanh hơn, cô chỉ cảm thấy mình cần phải nói chút gì đó, nói thêm gì đó.
Cô một bên nói, một bên ở trong lòng phân tích hiện tại anh vì cái gì sẽ cảm thấy mình chán ghét anh.
Quả nhiên là ngày gặp mặt đó cô biểu hiện quá cao cao tại thượng sao?
Ngày đó khi nhìn thấy anh, cô tràn đầy cảm xúc, nhưng là bởi vì tính cách, biểu hiện ra ngoài vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, anh trong ba năm này nếm qua thói đời nóng lạnh, có thể cho rằng cô cùng những thân thích đó nghe nói gia đình Tiết gia gặp biến cố sau đó liền lập tức đóng cửa không thấy hay không, bởi vì chuyện ba năm trước đây mà bài xích anh?
Chu Ức Chi lập tức lại khẩn trương mà nói với anh: “Còn có…… Chuyện ba năm trước em tuy rằng nghe cha em nói, nhưng là chuyện kia không phải trách nhiệm của anh, anh không cần hiểu lầm em bởi vì cái này chán ghét anh.”
Sợ anh không tin, Chu Ức Chi nhịn không được túm chặt tay áo anh, nhẹ nhàng mà quơ quơ.
“Một chút cũng không chán ghét anh.”
“Căn bản không chán ghét, vì cái gì phải chán ghét anh?” Cô hít hít cái mũi, nhẹ nhàng mà nói với anh: “Anh, về sau chúng ta ở chung thật tốt, có thể chứ?”
“…… Hơn nữa, em cũng không có bạn chơi cùng.” Cô nói: “Kỳ thật em rất vui vẻ khi anh có thể tới nhà của em.”
Không chán ghét.
Một chút cũng không chán ghét.
Căn bản không chán ghét.
Rất vui vẻ.
……
Một câu một câu dừng ở trong lòng Tiết Tích, giống như ánh sáng bổ ra mây đen, làm trái tim anh kinh hoàng, hô hấp trở nên càng ngày càng dồn dập.
Anh cho rằng, mặc dù là trọng sinh một đời, cùng tình huống đời trước cũng sẽ không phát sinh quá nhiều thay đổi.
Cô vẫn sẽ bài xích mình, vẫn sẽ giống đời trước, trước nay đều chưa từng quay đầu lại liếc mình một cái.
Mà anh sở dĩ giẫm lên vết xe đổ mà đi vào Chu gia, cũng không phải vì cưỡng cầu cái gì, chỉ là muốn ngăn cản vận mệnh lúc sau của cô, nếu không có anh ở bên người cô, Tùng Du kia một lần, mười tám tuổi trong ngõ nhỏ bị người theo đuôi kia một lần, hai mươi tuổi khi tai nạn xe cộ kia một lần, ai tới bảo hộ cô.
Bởi vậy khi một đời này có một số việc trở nên cùng đời trước không quá giống nhau, anh đương nhiên mà không dám tin tưởng cô cư nhiên sẽ đối xử tốt với mình, là ảo giác sao?
Rõ ràng là cô trước kia trước nay đều sẽ không, hiện tại lại như thế……
……
Nhưng hiện tại, anh minh xác mà từ chỗ cô có được đáp án.
Không phải ảo giác, là thật sự.
Một đời này, cô cũng không chán ghét mình.
Giữa hai người không chỉ có là hòa hoãn, càng là buông ra rồi, cơ hội một lần nữa bắt đầu.
Trở lại một đời, vô luận là bởi vì nơi nào xuất hiện biến số, vẫn là, có lẽ hết thảy đều chỉ là vận mệnh chú định một thế giới khác, vì bồi thường anh mà anh ảo tưởng ra tới một thế giới khác, anh đều không muốn đi nghiên cứu kỹ. Anh giống như là trân bảo từ nhỏ cầu mà không được bỗng nhiên được đặt ở trên tay, vui sướng trong lòng nhất thời không có gì có thể so sánh.
Anh nhìn thấy một ít hy vọng mới, một đời này thật sự có thể bắt đầu làm lại.
“Được.” Tiết Tích nói giọng khàn khàn, anh yên lặng nhìn Chu Ức Chi.
Con ngươi hắc diệu thạch có tro tàn nhỏ vụn lại cháy.
Trọng sinh lâu như vậy tới nay, phảng phất giờ khắc này bắt đầu mới là nhân sinh mới.
……
***
Tiếng sấm đã dừng, mưa to bùm bùm như cũ.
Đêm nay, Chu Ức Chi tuy rằng về phòng mình, nhưng lại không buồn ngủ. Cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mà nghĩ lại lúc được anh ôm vào trong lòng ngực trong nháy mắt kia, khóe miệng không tự chủ được mà gợi lên, xem ra quả nhiên như cô sở liệu, anh nhớ rõ tất cả chuyện phát sinh khi còn nhỏ, cho nên mới biết cô sợ sét đánh.
Mà cách hai bức tường Tiết Tích đồng dạng trợn tròn mắt, con ngươi đen nhánh có một chút lộng lẫy, anh nâng tay lên, chạm chạm miếng dán hạ sốt trên trán, lại nhìn nửa ly nước cô để trên tủ đầu giường, tuy rằng vẫn cảm thấy không chân thật, nhưng là mây đen trong lòng anh rốt cuộc là thoáng được tản ra.
Một đời này, anh thấy được một bắt đầu tốt.
……
Buổi sáng hôm sau, Chu Ức Chi đặt năm cái đồng hồ báo thức, lúc này mới không giống mọi ngày ngủ nướng mà ngủ quên.
Cô sớm bò dậy mặc xong quần áo, phỏng chừng anh bởi vì sinh bệnh hẳn là sẽ ngủ lâu một chút, cô liền không quấy rầy, trước đi ra ngoài chạy bộ vòng quanh trên núi.
Mưa to qua đi, trong viện không khí thập phần tươi mát, nhưng là nhiệt độ không khí lại giảm.
Dì Hà đeo tạp dề, đang ở trong phòng bếp bận rộn, nhìn thấy Chu Ức Chi từ ngoài biệt thự vận động trở về, kinh ngạc đến như là đỉnh đầu có tiếng sấm nổ tung, nói với Chu Ức Chi: “Tiểu thư, cô hôm nay sao dậy sớm như vậy, không ngủ thêm một lát?”
Chu Ức Chi ra mồ hôi, tóc buộc đuôi ngựa, thần thái sáng láng, cười cười với dì Hà, nhìn dì Hà chuẩn bị tốt bữa sáng, dặn dò bà: “Nấu thêm hai chén cháo gạo kê.”
Dì Hà khó hiểu: “Tiểu thư chưa bao giờ ăn cháo gạo kê.”
Chu Ức Chi chỉ chỉ lầu hai, nói: “Anh Tiết Tích có chút phát sốt, ăn thanh đạm chút mới chóng khỏi.”
“Ồ.” Dì Hà thật vất vả tiêu hóa sự thật Chu Ức Chi dậy sớm, tiếp theo lại nghênh đón một tiếng sấm càng làm bà thêm kinh ngạc, tiểu thư cư nhiên sẽ quan tâm người khác.
Bà sửng sốt hơn nửa ngày, mới theo Chu Ức Chi phân phó đi nấu cháo gạo kê, đồng thời nói với Chu Ức Chi: “Tiểu thư cô đi học đi, chờ lát nữa tôi sẽ đưa lên.”
“Không cần, cháu hôm nay cùng xin nghỉ với anh ấy, dì nấu là được, chờ lát nữa cháu bưng lên.” Chu Ức Chi cười tủm tỉm.
Gặp qua bộ dáng yếu ớt khi anh phát sốt tối hôm qua, mặt anh tuấn, làn da tái nhợt, môi nóng đến đỏ thắm, lông mi run nhè nhẹ, lại còn có sẽ gắt gao túm tay không cho người khác đi, Chu Ức Chi sinh ra một ít dục vọng chiếm hữu với đồ của mình, nửa điểm đều không nghĩ để những người khác nhìn bộ dáng mê người của anh thời kỳ thiếu niên này.
Vạn nhất anh lại đang nằm mơ, gắt gao nắm chặt cổ tay dì Hà không cho dì Hà đi làm sao bây giờ, ngẫm lại hình ảnh kia liền quá mỹ không thể xem.
Phân phó dì Hà xong, Chu Ức Chi lại để quản gia xin nghỉ bên trường học.
Quản gia bên kia giống dì Hà, biểu tình như là nhìn đến mặt trời mọc từ hướng tây.
Chu Ức Chi ăn xong bữa sáng của mình, cháo cũng nấu xong, cô dùng khay màu bạc bưng lên lầu.
Người thiếu niên tố chất thân thể luôn là ngoan cường đến làm người giật mình, cho dù đêm qua phát sốt cả một đêm, nhưng là tới buổi sáng hôm nay, cũng đã hoàn toàn hạ sốt.
Tiết Tích đã mặc xong đồng phục, đang muốn kéo cửa ra, kết quả vừa mở cửa, liền nhìn đến Chu Ức Chi vừa lúc muốn gõ cửa.
Anh nhìn Chu Ức Chi đang bưng cháo trên tay, nao nao.
Chu Ức Chi ngẩng đầu nhìn anh, khóa đồng phục theo thường lệ kéo đến xương quai xanh, không chút cẩu thả, tối hôm qua đã phát sốt một đêm, khiến cho hiện tại sắc môi anh thoạt nhìn còn hơi có chút tái nhợt, nhưng là đôi mắt đen nhánh thâm thúy lại vẫn rất có tinh thần.
Anh thời kỳ thiếu niên cao hơn cô một cái đầu, mặc dù xử sự trầm ổn, nhưng soái khí thiếu niên xanh miết vẫn bất cứ lúc nào cũng từ thân hình cao lớn cùng đôi chân dài thẳng tắp kia lộc cộc lộc cộc toát ra tới.
“Anh, buổi sáng tốt lành.”
Trước lạ sau quen, tối hôm qua đã nói một đống lớn như vậy, nên mặt mũi đã sớm không còn, Chu Ức Chi cũng sẽ không bao giờ rụt rè nữa, hơi hơi mỉm cười với anh: “Anh còn bệnh, sớm như vậy liền dậy làm gì? Em để quản gia xin nghỉ cho anh rồi.”
Tiết Tích nhìn cô tươi cười.
“Sớm.”
Cho dù tối hôm qua đã xác định, một đời này Ức Chi cũng không chán ghét mình, hết thảy đều có cơ hội bắt đầu lại, nhưng là sáng sớm tinh mơ liền được cô đến quan tâm, yết hầu Tiết Tích vẫn cứ phát nghẹn.
……
Anh đem khay đồ ăn trong tay cô để lại đây, xoay người đặt ở trên bàn, theo bản năng mà nhìn tay cô, không biết cô có bị nóng đến không.
Bàn bên cửa sổ có hai cái ghế dựa, Chu Ức Chi ở một trong số đó ngồi xuống, Tiết Tích ngồi xuống một cái ghế khác, anh cầm lấy cái muỗng, nhìn chằm chằm cháo gạo kê nóng hổi cùng đồ ăn sáng trước mắt.
Tựa hồ có chút kinh ngạc, anh tựa như đặt mình trong mộng, ngước mắt nhìn cô một cái.
“Khụ, tự tay em làm, anh, anh nếm thử đi.” Chu Ức Chi nói.
Anh tựa hồ có chút ngoài ý muốn, bởi vì cảm mạo còn chưa khôi phục, còn mang theo một chút từ tính, thấp thấp hỏi: “Em tự làm?”
Chu Ức Chi khụ một tiếng, sao có thể là cô tự tay làm, cô căn bản sẽ không làm, vô luận là đời trước vẫn là một đời này cũng chưa đi vào bếp.
Nhưng là chén cháo đầu tiên khi bệnh nặng mới khỏi, cơ hội xoát độ hảo cảm rất tốt này cô sao có thể buông tha, mặt cô không hồng tâm không nhảy nói: “Không sai.”
Dù sao anh mười sáu tuổi vừa tới nhà cô, lại không biết cô hoàn toàn sẽ không nấu cơm.
Tiết Tích cúi đầu nhìn thoáng qua cháo, lại nhìn thoáng qua cô: “……”
Không biết có phải Chu Ức Chi ảo giác hay không, chỉ cảm thấy trong mắt anh tựa hồ nhiều ra một ít ý cười.
Chu Ức Chi:……
Sao lại thế này, anh cười cái gì, chẳng lẽ cô vận động xong sau đó trên trán có mồ hôi phá lệ xinh đẹp?!:))