Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính

Chương 6


Đọc truyện Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính – Chương 6

Sau khi nhận được tin nhắn, Tần Cần ôm điện thoại di động cười ngây ngô một lúc lâu.

“Nhìn đi, cách tớ bày chuẩn thế còn gì.” Từ Phỉ Na đắc ý, lượn quanh trong phòng bếp, lẩm bẩm nói. “Cậu đấy, tốt nhất nên rèn sắt khi còn nóng! Dùng nhiều năm kinh nghiệm yêu đương của tớ mà nói, chắc chắn hai người sẽ thành đôi.”

Tần Cần đi theo cô nàng vào trong bếp, đẩy Từ Phỉ Na nhân cơ hội muốn ăn trộm thìa cháo. Vừa ôm cháo vừa nói. “Tớ lập tức hẹn anh ấy sáng mai kiểm tra lại.”

“Đừng đừng, tuy bảo là phải rèn sắt khi còn nóng nhưng cũng nên lừa người ta một chút chứ.”

Từ Phỉ Na gõ tay lên bàn, sờ cằm nói tiếp. “Phải cho người ta chút bất ngờ, hiểu không? Bất ngờ đó!”

Tần Cần cầm cháo, đứng bên cạnh ăn một miếng, suy nghĩ thấu đáo. “Ý cậu là…Ngày mai tớ tới đó luôn, để anh ấy bất ngờ?”

“Đúng đúng, cậu sắp thông minh rồi đấy.” Từ Phỉ Na vui mừng y như học trò mình thành thành nghề.

Tần Cần ra khỏi phòng bếp, cảm thấy không được cho lắm. “Có được không đó? Lỡ như khi tớ tới anh ấy có bệnh nhân thì sao?”

“Này, cậu thật sự cho rằng mình đi kiểm tra lại à? Kiểm tra lại chỉ là cái cớ để cậu gặp người ta thôi, đúng không?”

Nghe Từ Phỉ Na dạy học cả một buổi, Tần Cần hiểu ra chút ít.

Từ Phỉ Na ghé sát lại gần cô, hít hà mùi cháo. “Cho tớ một miếng thôi, để tớ nếm thử cháo nam thần đưa có khác cháo người ta không thôi mà.”

Tần Cần lùi về sau, chặn cửa bếp, hếch cằm nói. “Đi tìm mấy thằng bạn trai của cậu đi, đừng hòng ăn cháo của tớ.”

Từ Phỉ Na bĩu môi, duỗi người. “Đồ keo kiệt, không cho ăn thì thôi, tớ đi.”

Từ Phỉ Na mới đi tới gần cửa, Tần Cần đã gọi lại.

“Tớ nghĩ ra rồi!”

“Gì thế?” Từ Phỉ Na đứng ở cửa nhìn cô.

Tần Cần vội vàng ăn vài thìa cháo, để bát cháo xuống chạy lại gần Từ Phỉ Na.

“Tớ cảm thấy hôm qua cậu nói đúng lắm, tớ sẽ bắt đầu “Thay đổi” hình tượng của mình, đây có phải là bất ngờ không?” Tần Cần nói rồi nở nụ cười, như thấy được tương lai sáng rực của mình.

“Đi đi đi, tới nhà cậu.” Tần Cần cầm chìa khóa, đẩy Từ Phỉ Na qua nhà phía đối diện.

Từ Phỉ Na không hiểu gì. “Tới nhà tớ làm gì? Không ăn cháo à?”

Tần Cần tự tìm chìa khóa trong túi Từ Phỉ Na, chủ động mở cửa giúp cô nàng, cười hì hì. “Chỉ cần cậu không giành, tớ ăn lúc nào chả được. Nhưng thay đổi bản thân thì phải nhanh chứ.”

“Qua nhà cậu mà thay đổi…”

“Tớ chỉ có mỗi áo jacket thôi, tớ nhớ trong tủ quần áo của cậu có mấy cái váy ren mà, mặc vào dịu dàng hơn hẳn!”

“Tần Cần, đồ ăn cướp.”

“Nói nhiều thế làm gì, tiện thể cầm tóc giả lại đây cho tớ…”


***

Lăn qua lộn lại hai tiếng, Tần Cần đứng trước gương nhìn bản thân mình, run cả người lên.

“Trước đây tớ thấy cậu mặc những thứ này nhìn khác người làm sao, bây giờ tớ mặc vào rồi…hình như cũng rất dịu dàng.” Tần Cần nói.

Tần Cần cầm làn váy ren lên xoay một vòng. “Từ Phỉ Na, cậu nói đi, đẹp không?”

Từ Phỉ Na đứng bên cạnh gương, liên tục quan sát Tần Cần, trong miệng thỉnh thoảng còn lải nhải.

“Không được, không được, chưa được.”

Tần Cần nghiêng đầu nhìn cô nàng. “Không được ở đâu?”

Từ Phỉ Na nhìn cô một lúc, đột nhiên hiểu ra. “Cái giọng nói này của cậu không hợp với cái váy này.”

Tần Cần ho nhẹ hai tiếng, nhỏ nhẹ nói. “Người ta không có thói quen nói năng như vậy, tập một chút là được, đúng không?”

Nói rồi còn liếc mắt đưa tình với Từ Phỉ Na.

Từ Phỉ Na bật cười, ôm bụng nói. “Dù không hợp lắm nhưng thế là ok rồi.”

Tần Cần học cách cười nói nhỏ nhẹ như mấy cô gái bánh bèo ngoài kia, lại liếc mắt đưa tình với Từ Phỉ Na thêm lần nữa.

Từ Phỉ Na cười đau cả bụng, chân thành khuyên bảo. “Tần Cần, gặp bác sĩ Hứa đừng có nháy mắt như thế, nhỡ anh ta đưa cậu tới khoa mắt phải làm sao? Ha ha ha, có ai mà nháy cùng lúc hai mắt, ha ha ha…”

Mặt Tần Cẩn đỏ ửng, sờ đầu theo bản năng, không cẩn thận làm rơi tóc giả.

Xem ra cái kiểu bánh bèo này cô không theo nổi.

***

Ngày hôm sau, vì cho Hứa Trì một bất ngờ, Tần Cần dành ra ba tiếng buổi sáng đọc .

Tần Cần định 4, 5 giờ chiều mới qua phòng khám của anh, tốt nhất là chờ tới khi anh tan làm, buổi tối còn có thể ăn một bữa cơm với nhau.

Cô bắt đầu trang điểm từ hai giờ chiều, tốn 30 phút để đội tóc giả.

Mặc cái váy “cướp” được của Từ Phỉ Nha, lại khoác một cái áo dệt len bên ngoài, đi đôi giày màu nâu nhạt Lộ Ký Thu tặng cô từ mấy năm trước, thật sự ra dáng người con gái hiền dịu thục nữ.

Trước khi ra khỏi cửa, Tần Cần còn cố ý đánh thêm son, cây son cũng là “cướp” của Từ Phỉ Nhan.

Chạy qua chạy lại, khi ra ngoài đã hơn 5 giờ.

“Hắc Tử” vẫn còn nằm dưới tầng hầm ở quán bar, bây giờ cô không có phương tiện đi lại, đứng bên đường vẫy một cái Taxi.

Trước đây khi cô ngồi Taxi, bác tài xế cũng chỉ nói với cô vài câu. Hôm nay bác tài liên tục nói chuyện cùng cô, một câu rồi lại một câu.

Tần Cần cười khẽ, xem ra thay đổi hình tượng thành công rồi.


***

Xuống xe taxi, Tần Cần sửa sang lại váy, gió lạnh thổi qua khiến cô run lên.

“Hắt xì hơi…” Tần Cần sờ mũi, không khỏi cảm thấy – Muốn dịu dàng thì không màng nhiệt độ.

Nhìn phòng khám nha khoa Khang Trì ở trước mặt, Tần Cần xoa xoa tay, có cảm giác nhiệt huyết sục sôi như sắp ra chiến trường.

Chân bước nhanh thêm vài bước, đẩy cửa kính, quen cửa quen nẻo đi tới quầy lễ tân.

“Xin hỏi bác sĩ Hứa có ở đây không?” Tần Cần khẽ hỏi.

Nghe tiếng, y tá Lưu đang cúi đầu sắp xếp tài liệu ngẩng đầu nhìn cô, đang định nói chuyện lại dừng.

“Cô…cô Tần?” Y tá Lưu suýt nữa không nhận ra.

Tần Cần mất tự nhiên vén tóc bên tai, cười khẽ. “Là tôi, anh ấy có ở đây không?”

Y tá Lưu nhìn lịch hẹn trước, tò mò hỏi. “Tôi nhớ cô hẹn hôm qua tới kiểm tra lại, nhưng hôm qua cô không tới. Hôm nay lại không hẹn trước sao?”

“À, hôm nay tôi không hẹn trước, bây giờ anh ấy đang bận sao? Không thể khám sao?” Tần Cần đột nhiên thấy hối hận vì không hẹn trước.

Y tá Lưu mím môi, ra hiệu Tần Cần ngồi trên ghế chờ. “Để tôi vào hỏi bác sĩ Hứa.”

Tần Cần gật đầu, ngồi xuống ghế chờ.

Mới ngồi xuống đã nghe thấy mùi nước hoa của cô gái đối diện.

Cô nhíu mày lại, giơ tay che miệng ho khẽ, ánh mắt lại nhìn cô gái kia thêm lần nữa.

Trang điểm xinh đẹp, trên chân đi đôi giày cao gót quá gối, áo lông cao cổ màu trắng, khoác bên ngoài cái áo gió màu vàng nhạt.

Tần Cần bĩu môi, mới nhìn qua đã biết cô gái này đẳng cấp hơn cô biết bao nhiêu.

Nhưng cô gái này hình như không tới khám răng. Cô ta son môi, ánh mắt thỉnh thoảng còn nhìn về phòng khám của Hứa Trì, hình như đang đợi người?

Chờ đã, không phải cô gái này tới tìm Hứa Trì chứ?

Bên kia…

Y tá Lưu gõ cửa phòng Hứa Trì, đi vào trong nói. “Bác sĩ Hứa, bên ngoài…”

Hứa Trì buông tài liệu trong tay, nhíu mày ngắt lời. “Nói với người bên ngoài hôm nay 9 giờ tôi mới khám xong, không có thời gian gặp ai nữa.”

Nói rồi quay lưng lại phất tay bảo y tá Lưu ra ngoài.

Sau khi y tá Lưu đi rồi, Hứa Trì gọi điện thoại cho Vu Ngọc Cầm.


“Mẹ, mẹ đừng bảo Tiền Giai Nghiên tới phòng khám nữa, hôm trước con nói rõ với cô ấy rồi.”

***

Y tá Lưu biết Tiền Giai Nghiên thích bác sĩ Hứa, nửa năm qua, cách mấy hôm Tiền Giai Nghiên lại tới đây một lần. Tuy lần nào bác sĩ Hứa cũng lạnh lùng nhưng Tiền Giai Nghiên chưa bao giờ tức giận, thường xuyên cho y tá mấy cô đồ ăn vặt, khi nói chuyện cũng nhắc tới mẹ của bác sĩ Hứa…

Y tá Lưu tới ghế chờ, thấy Tần Cần lại nhớ ra, cô Tần này và bác sĩ Hứa có gì đó…

Thôi đi, hôm nay tâm trạng bác sĩ Hứa không tốt, không nên đẩy cô Tần lên họng súng.

“Xin lỗi hai người, hôm nay bác sĩ Hứa nhiều bệnh nhân, 9 giờ mới tan làm, anh ấy bảo hai người về trước…” Y tá Lưu nói xong còn nghiêng người nói với Tần Cần. “Cô Tần, cô có muốn đặt lịch hay không? 11 giờ ngày mai được chứ?”

Tần Cần sửng sốt, nhìn cô gái đang khó chịu ở phía đối diện, thì ra cô ta đến tìm Hứa Trì thật.

“Cô Tần?” Y tá Lưu gọi cô.

Tần Cần tỉnh táo lại, gật đầu. “Được, 11 giờ sáng mai tôi tới.”

Vừa muốn đứng dậy, người phụ nữ trước mặt Tần Cần đã đi trước cô, một câu cũng không thèm nói.

Tần Cần đi ra ngoài cửa phòng khám, thở dài thườn thượt, nhìn bộ váy trên người mình, cảm thấy hôm nay phí công vô ích rồi.

Đứng bên vệ đường, bắt một chiếc taxi tới thẳng quán bar, hôm qua cô đã không tới, hôm nay nhất định phải tới.

***

Sau khi Tiền Giai Nghiên và Tần Cần đi rồi, y tá Lưu còn cố ý báo lại với Hứa Trì.

“Chờ chút.” Hứa Trì ngắt lời y tá Lưu, nhíu mày. “Cô nói Tần Cần cũng tới sao?”

“Vâng, tôi mới vào, còn chưa nói xong bác sĩ Hứa đã…”

Hứa Trì sửng sốt. Tần Cần, em giỏi lắm, không nhắn tin, không hẹn trước, còn học cách khiến người ta bất ngờ?

Nghĩ tới chuyện này, Hứa Trì cong môi, mặc áo khoác. “Y tá Lưu, tan làm thôi! Tôi cũng đi đây.”

Y tá Lưu đi ra ngoài, chỗ hiểu chỗ không, mới rồi bác sĩ Hứa….đang cười??

***

Hơn 6 giờ tối Tần Cần mới tới quán bar, bây giờ trong quán đã có khách, tiếng nhạc cũng lớn hơn mấy phần.

Vừa đi vào trong, cách ăn mặc của cô đã khiến mấy nhân viên tròn xoe mắt.

“Nhìn gì thế, nhìn nữa trừ lương…” Tần Cần cầm làn váy nghênh ngang tới quầy bar, không cho mấy đứa này thì thầm với nhau nữa.

Ngay cả Anh Tử cũng trợn tròn mắt.

Tần Cần vỗ tay trước mặt cô nàng, cười nói. “Sao? Đẹp không? Dịu dàng lắm đúng không?”

Anh Tử nuốt nước bọt, dịu dàng nói. “Chị Tần Cần, lần đầu tiên em thấy chị mặc như vậy đấy, đẹp thật sự.”

Tần Cần sờ tóc giả rũ xuống ngực mình, cong môi. “Chắc mấy hôm nữa chị cũng sẽ mặc như vậy.”

Vừa dứt lời, trên tay Tần Cần có thêm một cánh tay, cộng thêm cảm giọng nói cô thấy phiền.

“Trời mẹ! Đây là Tần Cần tôi quen sao? Thật sự là một nữ thần đó.”


Tần Cần đánh cánh tay nặng như lợn của Lý Càn.

“Ôi, đây không phải là Lý Đại Càn sao? Nghe nói anh bị bố nhốt trong nhà vài ngày, hôm nay bố rủ lòng từ bi thả anh ra ngoài?” Tần Cần không thể cười vui vẻ với anh ta, vì thằng cha Lý Càn này đôi khi không biết xấu hổ.

Lý Càn được xem như tên phú nhị đại nhỏ, có vài đồng tiền là lại đi khắp nơi ăn chơi, hơn nửa năm qua, anh ta hay tới ủng hộ quán bar của cô, ủng hộ bằng cách gọi mấy thằng không có phẩm chất, không có đạo đức tới đây, bao hai phòng, mua mấy chai rượu ngon. Mọi người ai cũng nói, Lý Càn này nể mặt Tần Cần nên mới tới đây.

Nói trắng ra, anh ta đang theo đuổi Tần Cần, cô cũng thừa biết.

Lý Cần không tính toán với Tần Cần, đổi chủ đề câu chuyện. “Hạ Duy đâu? Tôi nghe nói anh ta đi nghỉ mát ở Châu Âu, chưa về sao? Vậy mình em sao trông cái bar này được? Hay là tôi gọi mấy anh em…”

“Không cần đâu. Tôi vẫn khỏe, không mượn anh lo.” Tần Cần không ngờ hôm nay Lý Càn lại tới, nếu không cô đã chẳng tới đây.

Anh Tử thấy vậy, còn hát đệm thêm. “Chị Tần Cần, anh Hạ Duy mới gọi điện thoại cho chị, chị vào nghe đi.”

Tần Cần biết Anh Tử đang lừa Lý Càn, nói theo cô nàng. “Được, chị vào đây.”

Lý Càn vẫn còn theo cô vào trong.

“Anh đi theo tôi làm gì, sao suốt ngày lẽo đẽo theo tôi thế?” Tần Cần dừng chân nhìn anh ta, không biết hôm nay tên Lý Càn này lại giở trò quỷ gì.

Lý Càn không giấu diếm, hỏi rõ. “Tôi nghe nói gần đây em thích một người? Em ăn mặc như vậy là vì tên đàn ông kia?”

Tần Cần nhìn xung quanh, xem ra trong quán bar có người của Lý Càn.

“Em làm vậy làm gì. Theo tôi đi, sau này em là người của tôi, nào dám ai chọc em nữa, tôi có thể bảo kê cả cái quán bar này của em…”

“Em đừng đi, tôi nói thật với em đấy! Em theo tôi đi, tôi sẽ không ăn chơi nữa, cớ gì phải vì tên đàn ông kia mà làm mấy chuyện này…”

Lý Càn vừa nói vừa kéo cô đi, vẻ mặt rất bỉ ổi.

Tần Cần càng nghe càng thấy buồn nôn, hất tay anh ra, bực dọc trả lời. “Anh đừng mở miệng là lại bảo “tên đàn ông kia”, tôi có ở bên anh ấy hay không thì cần gì anh phải biết? Anh lo cho tôi làm gì, quán bar này của tôi cũng không cần anh bảo kê.”

Nói xong cũng đi vào phòng làm việc kiêm phòng nghỉ của cô, bước tới khúc quanh, Lý Càn vẫn còn đi theo cô.

“Đây là lối đi cho nhân viên, vào đây làm gì?”

Khi Tần Cần nói những câu này, cô đã đề phòng Lý Càn sẽ giở trò với cô, nếu như anh ta đi theo cô vào trong phòng làm việc, cô sẽ dùng côn điện để sau cửa giật chết anh ta.

Xoay người muốn vòng qua, không ngờ lại đụng phải một người đi qua từ phía đối diện.

Chưa kịp xoa mũi đã thấy người mình đụng phải là Hứa Trì.

“Sao anh…”

Tần Cần chưa nói hết, Lý Càn đứng sau lưng cô cầm vai cô hét lên. “Anh là ai, mắt để trên đầu à?”

Tần Cần né bàn tay của Lý Càn, tránh về phía Hứa Trì.

Hứa Trì cau mày kéo Tần Cần ra phía sau, giọng nói trầm xuống. “Bạn của em?”

“Không phải.” Tần Cần trả lời chắc như đinh đóng cột.

Lý Càn không nén được giận, nghiêm mặt hỏi. “Tần Cần, anh ta là ai? Hai ta còn chuyện cần nói.”

Tần Cần cúi đầu nhìn bàn tay nắm tay mình, cong môi lên.

Ngẩng đầu trả lời Lý Càn. “Đây là bạn trai tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.