Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính

Chương 35


Đọc truyện Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính – Chương 35

“Cạch” một tiếng, Tần Cần nhanh nhẹn đóng cửa lại, lồng ngực phập phồng. Nếu không phải bây giờ không hợp, Tần Cần còn muốn vung mạnh tay tát chết cô ta!!

Tần Cần xoay người lại, thấy sắc mặt Vu Ngọc Cầm trắng bệch, cơ thể lung lay.

Tần Cần vội vàng chạy lại hai ba bước giúp Hứa Trì đỡ tay Vu Ngọc Cầm. “Dì, dì đừng quan tâm tới Tiền Giai Nghiên, loại người như thế không cần quan tâm đâu ạ.”

Vu Ngọc Cầm nắm chặt tay Tần Cần, cảm thấy thở không được, vội vàng nói với dì Trân. “A Trân, lấy thuốc hạ huyết áp cho tôi.”

Dì Trân nghe tiếng vội vàng thả mấy mảnh gốm xuống, đứng dậy đi tìm thuốc.

Hứa Trì đi trước dì Trân một bước, tìm được thuốc hạ huyết áp đặt trong tủ thuốc ở bàn trà, cầm ly nước ấm dì Trân đưa tới, cho Vu Ngọc Cầm uống thuốc.

Tần Cần ngồi cạnh Vu Ngọc Cầm không dám thở mạnh, sợ Vu Ngọc Cầm xảy ra chuyện gì, dù sao cái thái độ mới rồi của cô đối với Tiền Giai Nghiên quả thật không giống tiểu thư khuê các.

Nghĩ vậy, Tần Cần sờ tay vịn sofa cố gắng đứng dậy.

Vu Ngọc Cầm đè tay Tần Cần, ngẩng đầu nói với Hứa Trì. “Con đi giúp dì Trân dọn cơm đi! Sắp tới giờ ăn cơm rồi.”

Hứa Trì để ly nước xuống bàn, nhìn Tần Cần vài lần mới đi vào nhà bếp.

Bên ngoài phòng khách chỉ còn lại Tần Cần và Vu Ngọc Cầm, tuy mắt cô không dám nhìn Vu Ngọc Cầm nhưng vẫn cứ thẳng thắn nói ra.

“Dì ơi…Vừa rồi con nóng nảy quá, bình thường con không như thế đâu, thật sự…” Tần Cần không dám nói lung tung, chỉ thừa nhận “sai lầm” của mình.

Nhìn Tần Cần nhận sai như con cừu nhỏ, Vu Ngọc Cầm nở nụ cười.

Nghe tiếng bà cười, Tần Cần càng không dám lên tiếng.

“Hứa Trì từng nói con khác với những cô gái khác, bình thường dì còn suy nghĩ, con đâu có lực hấp dẫn lớn như vậy…” Vu Ngọc Cầm nghiêng người nhìn Tần Cần, mím môi cười, nói. “Mãi tới vừa rồi con xắn tay áo dọa người ta, dì biết tại sao Hứa Trì lại thích con rồi.”


Tần Cần chớp mắt, không hiểu. “Tại sao ạ?”

Vu Ngọc Cầm ho nhẹ hai tiếng, tựa vào ghế sofa, dịu dàng nói. “Bởi vì con chân thành, can đảm, dì ngại mặt mũi nên không muốn nói mấy câu khó nghe đánh mất thân phận mình, cho nên dì không biết làm sao với cô ta, còn con lại giống như một cây ớt nhỏ, nói vài câu đã khiến người nhìn thỏa nguyện.”

Cõ lẽ vì bối cảnh gia đình của Vu Ngọc Cầm, bà luôn tuân thủ theo hành vi của “tiểu thư khuê các”, còn Tần Cần thì khác,

Tần Cần xem như là đã nghe rõ, Vu Ngọc Cầm yêu quý cô! Thật sự yêu quý cô rồi!

“Tần Cần, dì nghe Hứa Trì nói mợ con muốn hẹn ăn cơm với dì phải không? Ngày mai nhé?” Vu Ngọc Cầm đột nhiên nhắc tới chuyện này.

“Dạ?” Tần Cần sửng sốt, lập tức nhớ tới cuộc gọi tối hôm qua, vội vàng xua tay, nói. “Không cần gấp đâu ạ, mợ con chỉ nói vậy thôi, mợ ấy không gấp lắm.”

Vu Ngọc Cầm nở nụ cười, kéo tay cô. “Nhưng dì gấp mà.”

Vu Ngọc Cầm nói xong tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay trái xuống, đeo cho Tần Cần.

Hình ảnh này Tần Cần đã thấy trong TV rất nhiều lần, không ngờ có một ngày bản thân cô lại trở thành “nhân vật chính”, thậm chí cô còn biết câu tiếp theo mà Vu Ngọc Cầm muốn nói.

“Dì, dì ơi! Nó quý giá quá! Cái vòng tay này quá quý giá ạ!” Tần Cần đi trước một bước, nói ra lời thoại trong phim.

Vu Ngọc Cầm không cho cô tháo xuống, giả vờ nghiêm túc nói. “Vật này không phải đồ gia truyền gì cả, để con đeo là tỏ ý dì đã chấp nhận con rồi.”

Tần Cần nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nói. “…”

“Dì chỉ hỏi một câu thôi, con đeo hay không đeo?” Vu Ngọc Cầm giả vờ cương quyết.

“Đeo, con đeo ạ…”

Tần Cần vừa nói vừa đưa chốt vòng qua để Vu Ngọc Cầm cài giúp cô.

Vu Ngọc Cầm cúi đầu cong khóe miệng, xem ra bà cũng sắp thấy hết tính nết của Tần Cần rồi.

Nhìn cái vòng ngọc nặng trĩu trong tay, trong lòng Tần Cần thấy hơi phức tạp.

***

Ăn cơm tối xong, Tần Cần ngồi vị trí ghế phụ, nhìn Vu Ngọc Cầm đang nhỏ giọng nói với Hứa Trì chuyện gì đó.

Mới rồi trên bàn cơm, Vu Ngọc Cầm đối xử với cô rất tốt, Tần Cần được xem như “sủng mà lo sợ”…

Tần Cần mới nghĩ tới đã muốn thở dài một hơi, cúi đầu nhìn vòng ngọc trên cổ tay, đeo một lúc lâu, bây giờ vòng ngọc vẫn còn ấm áp, không có cảm giác lạnh như băng.

Tuy cô không hiểu về ngọc nhưng nhìn ánh sáng lộng lẫy của chiếc vòng ngọc này, hẳn là Vu Ngọc Cầm đã đeo rất nhiều năm rồi.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Hứa Trì đã ngồi vào ghế lái, Tần Cần vội vàng thò người ra nói tạm biệt với dì Trân và Vu Ngọc Cầm.

Hứa Trì nổ máy xe, Tần Cần len lén nhìn về sau, nhỏ giọng hỏi anh. “Vừa rồi anh nói gì với mẹ anh thế?”


“Mẹ bảo đã hẹn dì Cao rồi, tối mai chúng ta cứ tới là được.” Hứa Trì giải thích.

“À…” Tần Cần gật đầu, ánh mắt nhìn chiếc vòng ngọc trên tay, vừa cười vừa giơ tay lên cho anh xem. “Nhìn đi! Anh biết đây đại diện cho gì không?”

Khi Tần Cần hỏi chuyện này, vẻ mặt có vài phần đắc ý.

Hứa Trì nở nụ cười, nắm tay cô, nói. “Đại diện cho việc mẹ anh chấp nhận người con dâu này.”

Mới nghe đến chữ “con dâu”, Tần Cần lại bắt đầu đỏ mặt, ho khan rồi nói. “Gì, gì mà con dâu chứ, anh nói lung tung…”

Tần Cần nói xong cầm hộp chocolate lên, mới rồi Vu Ngọc Cầm bảo cô mang đi.

“Tiền Giai Nghiên không mang đồ về à?” Hứa Trì cau mày hỏi.

Tần Cần gật đầu, vừa bóc vỏ vừa nói thầm. “Cô ta biết dì bị cao huyết áp mà lại còn tặng dì chocolate, không biết nghĩ thế nào…”

Tần Cần vừa nói vừa tức giận cắn một miếng.

Ừm…ăn ngon lắm.

***

Xe chạy về phía trước, Hứa Trì kéo bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng hỏi. “Em biết ngày mai chúng ta đi ăn cơm đại diện cho chuyện gì không?”

“Đại diện cho chuyện gì?”

Đèn đỏ, Hứa Trì phanh xe lại, nhìn co. “Đại diện cho…quan hệ của chúng ta không còn đơn giản là yêu nhau nữa.”

Tần Cần nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của anh, mặc dù đèn đường mờ tối nhưng cô vẫn thấy được sự thay đổi trong mắt anh.

Tần Cần liếm môi dưới, đáp lại. “…Vậy anh biết, bây giờ tỉ lệ ly hôn rất cao…”

Hứa Trì nghe cô nói, không khỏi ngẩn ra, lập tức cúi đầu cười. “Bây giờ kết hôn thì hơi vội, nhưng nếu như em muốn như vậy, anh cũng không ngại.”

Xem ra là cô nghĩ quá nhiều rồi.


Hứa Trì nắm tay cô, nhìn vòng ngọc trên tay, khẽ hỏi. “Em muốn kết hôn sao?”

Hứa Trì nhìn cô, bổ sung thêm. “Kết hôn với anh.”

Tần Cần nuốt nước miếng, chuyện này cô vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cô không muốn từ chối…

Bầu không khí lúng túng xuất hiện, điện thoại Tần Cần đột nhien đổ chuông.

Tần Cần lấy điện thoại từ trong ví ra, vừa nhấn nút nghe vừa sờ lỗ tai. “Alo?”

“Chị Tần Cần, xảy ra chuyện lớn!” Giọng nói của A Huy ở đầu dây bên kia có hơi bối rồi.

“Xảy ra chuyện gì? Có người gây rối quán à?” Tần Cần cũng thấy gấp.

A Huy đứng trong ngõ ở nhà kho phía sau, mồ hôi chảy đầy trán, nói. “Không phải, là chuyện bên nhà kho…Nhà kho bị trộm đột nhập!”

Nhà kho? Tần Cần nhíu mày, từ trước tới nay trong nhà kho vẫn luôn chứa rượu, chẳng lẽ có người trộm rượu?

“Mất mấy thùng rượu? Có báo cảnh sát không?” Tần Cần hỏi xong lập tức nói với Hứa Trì. “Tới quán bar đi anh.”

“Vẫn chưa báo cảnh sát, em nhìn một lượt rồi, mất khoảng 3 thùng rượu, còn có…” A Huy đột nhiên dừng lại.

“Còn mất gì nữa? Nói mau lên.”

“Không thấy “Hắc Tử”…”

Nghe A Huy nói vậy, Tần Cần lập tức ngẩn người, một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh. “Tôi đến ngay.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.