Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 54


Bạn đang đọc Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi – Chương 54


Thích 54.

“Qua đêm ở chỗ em đi.”
Mạnh Sơ Vũ không biết mình đã trở nên như thế nào, chỉ cảm thấy mặt mình lúc nào chắc chắn đỏ như máu.
Thấy Chu Tuyển ngẩng đầu, cô lập tức trốn tránh, nằm sấp xuống chôn mặt vào bả vai anh: “Anh đừng nhìn em…”
Chu Tuyển vỗ nhẹ lưng cô hai cái như dỗ trẻ con, ngoài miệng lại không khách sáo: “Sau lưng dám hỏi thăm kích cỡ của bạn trai, trước mặt đến mắt bạn trai cũng không dám nhìn?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ cứng đờ người, tay chân một khắc trước còn mềm nhũn giờ cứng đờ.
Cô biết Chu Tuyển đã nghe thấy tất cả.
Yên ổn không sao cả nửa ngày, chỉ vì chờ lúc không có ai để tóm được cô.
“Anh không giả vờ không nghe thấy được à…!” Mạnh Sơ Vũ bĩu môi nói nhỏ.
“Em tò mò, anh không nên nói cho em biết hả?”
“Em không, em chỉ nói vui, nói vui thôi…”
“Bao nhiêu mới đủ làm em high?”
“…”
Mạnh Sơ Vũ bị trêu chọc nóng nảy, tức giận đến nỗi ngồi dậy buột miệng: “50! 50cm mới làm em high được, anh có không!”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau, người im lặng lại trở thành Chu Tuyển.
Nhìn xem, chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ còn không phải là Chu Tuyển sao?
Chu Tuyển nhìn chằm chằm cô một lát, vỗ vỗ lưng cô: “Em xuống đi.”
“…”
Mạnh Sơ Vũ ho nhẹ một tiếng, bò xuống: “Em, em báo cao xíu thôi, anh không có cũng đừng quá đau lòng.”
Ngồi xuống bên cạnh Chu Tuyển, Mạnh Sơ Vũ nhìn vẻ mặt anh, nghĩ rồi lại nói: “Không sao, em có thể giảm giá cho anh.”
“Cảm ơn em.”  Chu Tuyển gật đầu.
“… Không có gì.”
*
“50cm mà mày cũng nói được! Mày biết chày cán bột ở nhà cũng mới có 30cm không! Mạnh Sơ Vũ mày đúng là chúa làm mất hứng đấy!” Hơn mười rưỡi, Trần Hạnh ngồi trong phòng phát ra những tiếng cười ầm như sấm.
“Tao biết rồi! Tao nói đến cái hướng không thể thôi!” Mạnh Sơ Vũ ghé vào giường duỗi duỗi chân.
“Bảo sao ngâm suối nước nóng xong là người ta đưa mày về luôn, tao hiểu quá mà…”

“Mày đừng nói nữa, tao hối hận muốn chết rồi!” Mạnh Sơ Vũ lấy gối đầu che mặt.
“Không sao, vài ngày nữa là anh ta nghĩ thông thôi.”
Mạnh Sơ Vũ dò hỏi: “Ý mày là đêm nay có lẽ anh ấy sẽ bứt rứt trong lòng à?”
“Cũng không hẳn, mày nói 20cm người ta không đủ có khi còn bứt rứt, mày nói 50cm thì khỏi.”
Mạnh Sơ Vũ bĩu môi ngồi dậy từ trên giường, cúi đầu kéo vạt váy ngủ, sờ sờ dấu vết trên ngực: “Haiz, bầu không khí đang ổn mà…”
Trần Hạnh bò qua mép giường cô, cụp mắt nhìn: “Ô còn có chuyện như vậy à? Tao cảm thấy người ta có khi không phải được mày high, người ta đi tự high rồi.”
“?”
Trần Hạnh nhướng mày: “Đàn ông tự high mà không hiểu à?”
Mạnh Sơ Vũ hiểu rồi…
Nhưng…
Không thể đâu?
Chu Tuyển cũng làm chuyện như thế á?
Cô thật sự có chút không tưởng tượng ra được khuôn mặt không giận mà uy trước mặt người khác, sau lưng lại có một mặt như vậy…
Mạnh Sơ Vũ cầm một cái gối ôm vào lòng nhào nặn: “Thật thế á?”
“Tao làm sao biết được, chỉ đoán thôi, mày hỏi anh ta xem.”
Mạnh Sơ Vũ lấy điện thoại nhắn tin cho Chu Tuyển thăm dò: “Chán quá, bạn trai em đang làm gì thế?”
Năm phút trôi qua, bên kia không có tín hiệu trả lời.
Mười phút trôi qua, bên kia vẫn im lặng.
Trần Hạnh nhắn tin cho Đàm Tần: “Anh Chu đang làm gì đấy, đến tin nhắn của bạn gái cũng không trả lời?”
Đàm Tần: “? Nếu tôi không mất trí nhớ thì hai đứa nó vừa tách ra được nửa tiếng mà.”
Đàm Tần: “Đang tắm, tôi bảo nó nhanh lên nhé?”
Trần Hạnh: “À, không có gì, không vội, cứ bảo anh ta thong thả.”
Trần Hạnh quay màn hình điện thoại sang cho Mạnh Sơ Vũ xem: “Mày tắm xong cả chục phút rồi, mày nói xem anh ta còn đang kỳ cọ cái gì?”
“Ầy…” Mạnh Sơ Vũ xoa xoa hai má đang nóng lên, “Sao anh ấy không cho tao giúp anh ấy high!”
“Chậc, mới vậy đã dám giúp anh ta high?” 
“Cũng hơi nhanh,” Mạnh Sơ Vũ cười, lật qua lật lại trên giường: “Tao chỉ nói miệng thôi.”
“Không sao, tao thấy với sức mạnh của mày, không đến một tháng chúng mày sẽ qua đêm với nhau, lúc đó muốn high thế nào thì high.”
“Khó nói lắm, ở gần như thế không có cơ hội ngủ lại.”
“Cái kiểu chiều bạn trai muốn là được của mày, tao cá chỉ cần anh ta nhắc tới, mày chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ngủ lại.” Trần Hạnh giơ ngón tay, “Cá một tháng, thua thì Tết mời khách.”

*
Lúc Trần Hạnh đề ra cuộc cá cược này, trong lòng Mạnh Sơ Vũ thực sự không chắc chắn.
Tuy lý trí cô nói qua đêm nghĩa là ở chung, ở chung nghĩa là gia tăng mối nguy tình yêu công sở bị bại lộ, nhưng cô vẫn cảm thấy Trần Hạnh nói không sai.
Nhưng qua cuối tuần này, Mạnh Sơ Vũ không còn rảnh rỗi nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Cuối tháng mười hai Dương lịch, thời điểm bận rộn nhất năm, lại là thời kỳ mấy chốt nhất để hoạt động của Sâm Đại có thể sửa lỗ thành lời, toàn công ty đều căng thẳng, trên đầu các phòng ban đều đội bốn chữ to “thành tích”, “hoàn vốn”.
Mạnh Sơ Vũ cũng không có quá nhiều thời gian yêu đương hoàn chỉnh, ngoài thời gian làm việc tăng ca, cuối tuần cũng không đi được, ngày nào cũng họp không hết hội thảo chiến lược, kế hoạch hành động, ngân sách, sửa không hết báo cáo.
Dần dần, thời gian mở họp với Chu Tuyển vượt quá cả thời gian hẹn hò, thời gian báo cáo vượt quá cả thời gian ôm một cái.
Thời tiết Hàng Châu cũng ngày càng lạnh, đến giữa tuần cuối cùng tháng mười hai, khu vực ngoại ô không phải là ngày mưa lạnh tay lạnh chân thì là ngày nổi gió to.
Đêm Giáng sinh năm nay có đợt không khí lạnh ập tới, dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa kèm tuyết, nội thành Hàng Châu rất có thể sẽ đón trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Ban đầu Mạnh Sơ Vũ còn nghĩ ban ngày cố đuổi kịp tiến độ, buổi tối cùng Chu Tuyển ăn một bữa lẩu ấm áp, kết quả lại không thể tan làm đúng giờ.
Đến hơn tám giờ, cả văn phòng Tổng Giám đốc còn sáng đèn, toàn bộ nhân viên đều ở vị trí làm việc.
Mạnh Sơ Vũ và ba thư ký vây quanh phòng trà nước ăn cơm hộp, niềm vui duy nhất chính là, cơm tối nay Chu Tuyển đặt, một bữa tối như phần thưởng cho đêm Giáng sinh của mọi người.
Trở lại bàn làm việc, Mạnh Sơ Vũ tiếp tục xét duyệt báo cáo trên máy tính, bỗng nhận được tin nhắn của Trần Hạnh: “Hà hà, muộn thế này mà không thấy động tĩnh gì, đi đâu high rồi?”
Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại chụp một tấm ảnh bàn làm việc gửi sang.
Trần Hạnh “… Cuối cùng tao cũng hiểu vì sao tao thua rồi.

Tao thấy hai đứa mày không phải là không được, mà là quá được luôn, đêm Giáng sinh cùng nhau tăng ca, chúng mày yêu nhau kiểu sáng tạo khác người à?”
Mạnh Sơ Vũ cũng không muốn tăng ca mừng lễ, nhưng phiếu điểm cuối năm là thành quả mà cô và Chu Tuyển giao cho sếp Thái, chỉ có làm tốt, Chu Tuyển mới có thể thật sự đứng vững ở Sâm Đại, cô mới có thể thuận lợi hoàn thành bước quá độ chuyển mình, có cơ hội thăng chức, mới có thể bớt cố kỵ quan hệ cấp trên cấp dưới, quang minh chính đại ở bên cạnh Chu Tuyển.
Hôm nay Chu Tuyển thấy cô bận, cô thấy Chu Tuyển bận, không ai nhắc đến chuyện ngày lễ.
Mạnh Sơ Vũ tùy ý trả lời Trần Hạnh một câu, tiếp tục bận rộn.
Xét duyệt báo cáo xong đã gần mười giờ, cô dụi mắt in báo cáo ra, đưa vào văn phòng Chu Tuyển.
Chu Tuyển ngẩng đầu thấy đôi mắt nhập nhèm của cô, chờ cánh cửa sau lưng cô đóng lại mới vẫy tay với cô: “Mệt hả em?”
“Vẫn còn ổn.” Cô nhịn ngáp, đưa báo cáo cho anh.
Chu Tuyển cầm áo khoác đứng dậy: “Ngày mai rồi xem, về nhà trước đã.”
Mạnh Sơ Vũ lắc đầu, chống mí mắt nói: “Anh xem xong em mới ngủ ngon được, không thì tối nằm mơ cũng còn vẽ biểu đồ mất.”
Tuần này tối nào cô ngủ mà như không, ngủ toàn mơ thấy đang viết báo cáo.
Đến giờ này cũng không thiếu chút thời gian nữa, an tâm quan trọng hơn, nhỡ có vấn đề gì cũng sửa chữa kịp thời.
Chu Tuyển kéo cô ngồi xuống bên cạnh, quay lại ghế văn phòng, lật báo cáo.

Non nửa giờ sau, 30 trang báo cáo được lật qua, Chu Tuyển gật gật đầu nhìn cô: “Không có vấn đề gì rồi.”
Mạnh Sơ Vũ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy báo cáo này ngày mai ngày kia thảo luận nội bộ trước, còn một tuần cuối cùng, đến lúc đó lại đổi mới số liệu thành tích một lần nữa, nếu thuận lời chắc là có thể báo cáo kết quả công việc với sếp Thái.”
Chu Tuyển cười đứng dậy dang hai tay: “Ôm một cái?”
Mạnh Sơ Vũ trốn tránh, liếc nhìn bên ngoài tường kính: “Mọi người chưa về đâu.”
“Cũng không nhìn thấy mà.”
Dạo này Mạnh Sơ Vũ luôn không vượt quá giới hạn ở văn phòng, tối nay vất vả lắm mới hạ được một tảng đá lớn trong lòng xuống, không khỏi muốn khen thưởng mình một chút, tiến lên ôm anh: “Được rồi, ôm một cái…”
Về đến nhà đã là mười một giờ.
Sau khi được Chu Tuyển đưa về đến tòa nhà, Mạnh Sơ Vũ buồn ngủ đến nỗi khóa vân tay còn không ấn được chính xác, không còn sức thắm thiết với anh, hôn một cái chuồn chuồn nước chúc ngủ ngon là vào nhà ngay.
Tắm nước nóng qua loa một cái, Mạnh Sơ Vũ quen tay nhắn WeChat chúc ngủ ngon với Chu Tuyển, đặt đầu xuống ngủ thiếp đi.
Mí mắt nặng nề khép lại rồi chìm vào giấc ngủ, tủ đầu giường bỗng rung lên.
Mạnh Sơ Vũ lập tức mở mắt ra, bỗng mơ màng không nhớ rõ vừa rồi mình đã chúc ngủ ngon Chu Tuyển hay chưa, lấy điện thoại xuống từ tủ đầu giường.
Xem lại thấy không phải tin nhắn của Chu Tuyển.
Đường Huyên Huyên: “QAQ Chị Sơ Vũ, chị ngủ rồi ạ?”
Mạnh Sơ Vũ híp mắt gõ chữ: “Chị chưa, sao thế?”
Đường Huyên Huyên: “Sếp đã xem báo cáo chưa ạ? Nếu chưa thì cứ từ từ ạ, cái part kia của em phát hiện bug [hình ảnh]…”
Mạnh Sơ Vũ ngồi dậy từ trên giường, nhìn kỹ bức ảnh Đường Huyên Huyên gửi một lát, vỗ trán.
Đường Huyên Huyên bên kia lại nhắn tin: “Thôi rồi, em lướt xuống dưới, từ 2.1.1 đến 2.5.4 đều cần làm lại.

Chị Sơ Vũ, em xin lỗi ạ, là do em sơ sẩy, hay để em đi giải thích với sếp Chu…”
Mạnh Sơ Vũ vò tóc.
Có lẽ không cần phải giải thích với Chu Tuyển.
Cô xem bản báo cáo này quá nhiều lần, sinh ra tư duy hình thái mới không phát hiện vấn đề.
Còn Chu Tuyển thì không thể không phát hiện ra.
Anh vì muốn để cô ngủ ngon mới nói “Không có vấn đề gì rồi”.
Mạnh Sơ Vũ ngồi dại ra trên giường một lát, xoa mặt, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn tan biến, mở đèn trần nhà xốc chăn lên, xuống giường khoác áo khoác, ngồi vào bàn sách lấy laptop ra.
Không thể nói chính xác giờ đây cô cảm giác ảo não trong cô nhiều hơn, hay là cảm xúc phức tạp với chuyện “Bạn trai và sếp là cùng một người” nhiều hơn.

Mạnh Sơ Vũ chỉ chắc chắn, tối nay không hoàn thành được bản báo cáo này cô nhất định sẽ không ngủ yên.
Nói với Đường Huyên Huyên một câu là cô sẽ làm lại, Mạnh Sơ Vũ một lần nữa mở tài liệu trên máy tính.
Đêm khuya tĩnh lặng, ngoài cửa sổ truyền đến đập khe khẽ, hình như là mưa kèm theo tuyết hắt lên cửa kính.
Mưa và tuyết như dự báo thời tiết đã đến rồi.
Nhưng Mạnh Sơ Vũ giờ đây không có tâm trạng để quan tâm đến trận tuyết đầu mùa của Hàng Châu năm nay, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Một lát sau, bỗng nghe thấy chuông cửa vang lên.
Cùng lúc đó, điện thoại rung lên —

Chu Tuyển: “Anh đây, em mở cửa đi.”
Mạnh Sơ Vũ sửng sốt vội vàng ra khỏi phòng ngủ, mở cửa nhà, thấy Chu Tuyển đứng ngoài cửa với cả thân lạnh giá.
“Vốn định tối nay sửa xong cho em.” Chu Tuyển giơ laptop trong tay: “Nhưng thư ký Đường nói em đang làm lại.

Anh vừa hoàn thành xong phần dữ liệu, em trực tiếp dẫn vào, phần còn lại chia nhau, tranh thủ xong trước hai giờ, được không?”
Mũi Mạnh Sơ Vũ cay cay: “Làm gì có Tổng Giám đốc nào như anh…”
Chu Tuyển lắc đầu: “Việc này không liên quan đến chức vụ của anh, công việc một người làm cần năm tiếng, hai người phân công chỉ cần hai tiếng, vì 1+1>2, nên anh chọn 1+1.”
*
Mạnh Sơ Vũ không biết miêu tả tâm trạng của mình lúc đón Chu Tuyển vào nhà như thế nào.
Khoảnh khắc Chu Tuyển bảo cô mở cửa, cô đã nghĩ kỹ rồi, anh chắc chắn sẽ bảo cô đặt công việc sang một bên đi ngủ.
Nhưng khi cô mở cửa, anh không hỏi gì hết, không khuyên bảo gì hết, chỉ nói anh và cô cùng nhau làm.
Lúc ấy nếu từ chối anh, thì cô sẽ trở thành đứa chơi trò trẻ con.
Mạnh Sơ Vũ pha hai ly cà phê, cùng Chu Tuyển ngồi bên cạnh bàn sách ở phòng ngủ, mỗi người một laptop bắt đầu làm việc.
Ngoài cửa sổ mưa tuyết tầm tã, hơi ấm máy sưởi tràn ngập trong căn phòng yên tĩnh, từng đợt từng đợt tiếng gõ bàn phím dần dần lấn át cả tiếng tuyết rơi.
Kim đồng hồ trên tường chuyển từ “12” sang “1” rồi chậm rãi tiến dần về “2”.
Sau khi nhấn nút “Enter” cuối cùng, Mạnh Sơ Vũ thở phào một hơi, chớp chớp đôi mắt đau nhức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Vừa đúng hai giờ.
Quay đầu lại, Chu Tuyển đã hoàn thành phần của anh, gập laptop lại.
Kéo bản thân ra khỏi hai tiếng đồng hồ tập trung cao độ, Mạnh Sơ Vũ chép miệng với Chu Tuyển.
Cảm thấy nói cảm ơn thì không được, xa cách quá.

Nhưng không nói cảm ơn thì không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp trong lòng thế nào.
Chỉ một việc rất nhỏ, nhưng lại khiến cô cảm thấy bình yên vô cùng.
Đến từ sự thấu hiểu và bao dung không cần phải giải thích bằng lời nói.
Mạnh Sơ Vũ nhìn Chu Tuyển một hồi lâu, đứng dậy dang tay: “Ôm một cái…”
Chu Tuyển đưa tay ôm cô: “Sao anh lại tìm được một cô bạn gái chuyên nghiệp thế này?”
“Em không ngờ…”
“Hửm?”
“… Lần đầu tiên em cùng bạn trai phấn đấu đến hai giờ sáng, lại là để viết báo cáo.” Mạnh Sơ Vũ sụt sịt.
Chu Tuyển buông lỏng cô ra một chút, cúi đầu nhìn cô: “Vậy trong kế hoạch của em, vốn nên là làm gì?”
Mạnh Sơ Vũ im lặng, ngước mắt lên: “Chu Tuyển, anh đừng về, qua đêm ở chỗ em đi.”
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.