Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 50


Bạn đang đọc Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi – Chương 50


Thích 50.

“Em yêu, muốn ăn cơm trước hay là ăn anh?”
Mạnh Sơ Vũ không ngờ cô cố tình trang điểm, mặc váy đẹp, Chu Tuyển cũng chuẩn bị chỉnh tề, thay vest, nhưng cuối cùng họ lại không bước chân ra khỏi căn phòng khách sạn này để ăn tối.
Sau khi được Chu Tuyển ôm xuống từ bàn sách, Mạnh Sơ Vũ phát hiện son kem của mình đã bị ăn hết.

Dù hôm nay cô đã dùng màu son hồng nhạt gần với màu môi nhưng liếc mắt một cái đã có thể nhận ra sự khác biệt.
Màu môi cô còn đỏ hơn cả lúc có đánh son.
Chu Tuyển lấy ngón trỏ chạm vào môi cô, hỏi cô có cần dặm lại lớp trang điểm không.
Mạnh Sơ Vũ bỗng cảm thấy dặm lại rất phiền, nói hay là thôi?
Chu Tuyển lại hỏi cô, vậy còn ra ngoài không?
Mạnh Sơ Vũ bỗng cảm thấy ra ngoài cũng rất phiền phức, nơi phồn hoa kia tuy đẹp, nhưng không bằng thế giới của hai người tiện dính lấy Chu Tuyển, nói không ra ngoài được không?
Chu Tuyển cười nói vậy không ra ngoài nữa, gọi điện cho lễ tân đặt bữa tối, sau đó lại ôm cô ra sô pha, hỏi cô có còn gì muốn hỏi không.
Thật ra Mạnh Sơ Vũ vẫn còn tò mò một số chuyện, nhưng ngẫm lại vẫn không nên đề cập tới những chuyện ngốc nghếch xấu hổ đó, lắc đầu nói không hỏi nữa.

Nhưng vừa rồi nói đến Giản Thừa, cô lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
“Anh biết sao không?” Mạnh Sơ Vũ ngồi trên đùi Chu Tuyển, dùng hai tay nắm một tay anh, “Thật ra hồi ấy em đồng ý đi xem mắt với Giản Thừa, là vì em tưởng anh ấy là người tặng cho em tập thơ đó.”
Chu Tuyển cũng đoán được Mạnh Sơ Vũ sẽ cho rằng tập thơ đó là của nhà họ Giản, nhưng không biết tập thơ này lại có ảnh hưởng lớn đến cô như vậy.
“Em thích tập thơ đó đến vậy à?”
“Ừm, em thích Borges cũng là bởi tập thơ đó.

Không chỉ có Borges, bởi vì tập thơ này mà sau đó em còn đọc rất nhiều bài thơ khác.

Mà nhé, từ bé em đã bị bố em bắt đọc rất nhiều sách, học thuộc rất nhiều bài thơ, thật ra lúc cấp ba còn có hơi phản nghịch, không thích môn Ngữ Văn, từ lúc đó mới dần hết.”
Nghe cô nói, Chu Tuyển suy nghĩ: “Thế nên nếu không có tập thơ này, em chưa chắc sẽ học khoa tiếng Trung, không học khoa tiếng Trung cũng sẽ không ứng tuyển vào vị trí thư ký khi có đợt tuyển dụng ở trường, sẽ không đến Vĩnh Di, anh về nước cũng sẽ không gặp được em.”
“Uầy Chu Tuyển… Nói vậy, lúc em 16 tuổi anh đưa cho em một quyển sách, thay đổi cả chín năm cuộc đời của em, sau đó đứng ở lúc em 25 tuổi chờ bắt được em à?” Mạnh Sơ Vũ tấm tắc lắc đầu, “Anh mưu mô thế này sao gọi là nhóc Cáo được, phải gọi là cáo già.”
Chu Tuyển gõ nhẹ lên trán cô một cái: “Vậy nếu hồi anh 9 tuổi em không trêu chọc anh, thì sao 19 tuổi anh lại tặng sách cho em?”
Mạnh Sơ Vũ thầm nghĩ cũng phải, cảm thấy rất thần kỳ.

“Anh có nhớ…”
“Em có nhớ…”
Hai người đồng thanh, rồi đồng thời dừng lại.
Mạnh Sơ Vũ biết Chu Tuyển lại lần nữa nghĩ tới một chuyện giống như cô đang nghĩ.
Sơn trang suối nước nóng, kỳ nghỉ Quốc Khánh, bọn họ nói chuyện về thuyết định mệnh trong bài thơ “Gửi một đồng tiền xu” của Borges.
Lúc ấy Chu Tuyển nói anh không tin vào vận mệnh trời định, nhưng anh tin vận mệnh mà con người định đoạt.
Hệt như giờ đây quay đầu nhìn lại —
Nhiều năm trước, cả hai người đều từng ném xuống một đồng tiền xu.

Sau đó, hai đồng xu phải chia cách vì sợi dây vận mệnh của chúng đã chuyển hướng ra một bước ngoặt.

Góc lệch ban đầu rất nhỏ, có điều rất nhiều năm trôi qua, chúng dường như vẫn là hai đường thẳng song song, một ở góc bể, một ở chân trời.
Nhưng hôm nay, rất nhiều năm sau, qua quãng thời gian dài đằng đẵng, vì góc lệch nhỏ bé lúc ban đầu ấy, hai sợi dây cuối cùng cũng có thể giao nhau.
“Chu Tuyển, em muốn nói một câu sến súa.” Mạnh Sơ Vũ bỗng ôm Chu Tuyển cảm khái.
Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày: “Em tiêu chuẩn kép thật đấy, lúc trước còn chê người ta thả thính sến súa mà, bây giờ lại muốn nói?”
Hai má Mạnh Sơ Vũ tê rần, hừ một tiếng: “Em không nói nữa…”
“Nói đi,” Mạnh Sơ Vũ cười nhéo cằm cô, “Anh không chê.”
“Không nói nữa, mất hứng rồi!”
“Không nói thật à”
“Thật.”
Chu Tuyển ra vẻ hiểu, gật đầu: “Miệng không dùng để nói, là muốn anh hôn đúng không?”
“Này anh…” Mạnh Sơ Vũ trừng mắt nhìn anh: “Vừa mới được bao lâu mà lại đòi hôn!”
“Vậy không hôn nữa.”
Mạnh Sơ Vũ “Hứ” một tiếng: “Đừng tưởng em không nhận ra, chiêu này của anh là lạt mềm buộc chặt.”
Chu Tuyển cười: “Vậy bạn gái của anh có trúng chiêu không nào?”
“Có trúng chiêu không nhỉ?” Mạnh Sơ Vũ giương cằm, “Hay là anh gọi một tiếng thuận tai xem, có lẽ sẽ trúng đấy?”
Chu Tuyển trầm tư: “Thích anh gọi em thế nào?”
Ngón trỏ Mạnh Sơ Vũ chọc chọc vạt áo anh, gằn từng chữ nhắc nhở anh: “Ai đó lúc đấu với tình địch đã không biết xấu hổ gọi rồi còn gì?”
Chu Tuyển cúi đầu bật cười: “Em thích thật à?”

Mạnh Sơ Vũ liếc mắt nhìn anh.
“Lúc ấy đã thích rồi?”
“Anh phiền quá, không gọi thì thôi, ai mà thèm…” Mạnh Sơ Vũ nói được một nửa thì nghe thấy tiếng chuông cửa kêu leng keng, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, “Ai thế?”
“Bữa tối tới rồi,” Chu Tuyển vỗ vỗ lưng Mạnh Sơ Vũ, “Anh ra mở cửa.”
Mạnh Sơ Vũ chút nữa đã quên họ còn cần phải ăn tối, “Ồ” một tiếng bò xuống từ trên người Chu Tuyển, xiêu vẹo nằm trên sô pha.
Chu Tuyển đứng dậy mở cửa, bảo nhân viên phục vụ đẩy xe thức ăn đến cạnh bàn là được, không cần bày lên.
Nhân viên phục vụ làm theo ý anh, nhanh chóng nhìn thẳng mắt ra khỏi phòng.
Chu Tuyển vừa quay đầu đã thấy Mạnh Sơ Vũ nằm liệt trên sô pha với vẻ mặt tuyệt vọng, trên mặt viết —
Sao vừa rồi phải vờ vịt làm gì?
Xong rồi không có hôn, không có luôn câu dễ nghe.
Chu Tuyển đi về phía trước, ngồi xuống mép sô pha, đưa tay ra với cô.
Mạnh Sơ Vũ thầm thở dài trong lòng, nghĩ thôi ra bàn ăn thôi, đặt tay vào lòng bàn tay anh, mượn sức đứng lên.
Bỗng bị anh kéo, vừa định ngồi xuống sô pha bỗng trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp của Chu Tuyển: “Em yêu, muốn ăn cơm trước hay là ăn anh?”
Da đầu tê rần như bị điện giật, Mạnh Sơ Vũ chợt ngước mắt lên. 
Nhìn nhau ba giây, tròng mắt cô khẽ đảo một vòng, ôm cổ anh.
*
Giờ Mạnh Sơ Vũ mới biết hóa ra hôn cũng sẽ nghiện.
Hơn nữa, còn là hai người cùng nghiện.
Cô đếm không xuể cô và Chu Tuyển rốt cuộc đã hôn bao nhiêu lần, nói vài câu đã muốn dính lấy nhau, đôi khi chỉ là chạm khẽ một cái, đôi khi là thở không ra hơi, không thể tách rời như vừa rồi.
Nhưng dù là chuồn chuồn chạm nước hay đầu lưỡi chạm nhau đều mang lại cảm giác rất dễ chịu.
Tựa như cứ vậy sống uổng phí thời gian cũng rất hạnh phúc.
Nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Lúc đồ ăn sắp nguội lạnh, Chu Tuyển cuối cùng cũng kéo lý trí trở lại, dẫn cô ra bàn ăn, dùng lò vi sóng trong phòng làm nóng lại đồ ăn.
Cơm nước xong xuôi lại nằm ườn thì thật sự hơi quá đáng, Chu Tuyển kéo Mạnh Sơ Vũ xuống tầng đi dạo tiêu cơm.
Giang Nam giữa tháng mười một không quá lạnh, so với Bắc Thành chẳng là gì.
Nhưng Mạnh Sơ Vũ vừa ra khỏi cửa đã kêu lạnh quá lạnh quá, ra vẻ không có lò sưởi là không chịu được.
Chu Tuyển nghiêng đầu hỏi cô: “Ở Bắc Thành em còn không lạnh cơ mà?”
“Người không có bạn trai tất nhiên không được kêu lạnh rồi.” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt.

Chu Tuyển kéo tay cô nhét vào túi áo khoác mình: “Mạnh Sơ Vũ, hóa ra em yêu đương lại dính người thế này à?”
“Câu này sao lại hỏi em? Em cũng giờ mới biết, sao, anh không thích kiểu dính người à?”
“Anh cũng giờ mới biết,” Chu Tuyển vuốt ve tay cô trong túi áo, “Anh thích.”
Mạnh Sơ Vũ cười hì hì.
Hai người đi về phía trước dọc theo vỉa hè, đi qua một tiệm bánh ngọt, Mạnh Sơ Vũ bỗng ngừng lại: “Chu Tuyển, em muốn ăn kem?”
“Vừa rồi em còn kêu lạnh mà?”
“Em lạnh hay không với em ăn kem thì có liên quan gì đến nhau? Em ăn xong bị lạnh, bạn trai em sẽ ủ ấm lại cho em, nếu không ấm lại được, nghĩa là bạn trai em vô tích sự.”
“Ừm, Mạnh Sơ Vũ, em yêu đương không chỉ dính người, còn rất biết bày trò.”
“Sao nào, chọc phải khu cấm kị của anh à?” 
“Thật không may, vừa vặn chọc phải gu của anh.” Chu Tuyển tiến lên mua kem.
Mạnh Sơ Vũ cười tủm tỉm đứng chờ, đến khi Chu Tuyển nhận kem từ nhân viên đưa cho cô, lại như mất tay, phải lấy bằng miệng.
Chu Tuyển nâng cây kem lên một chút, đưa lên cạnh miệng cô.
Mạnh Sơ Vũ cắn một miếng kem, chậm rãi nhâm nhi trong miệng, vừa đi vừa thỏa mãn cảm thán: “Ngọt ghê.”
“Vậy sao?” Chu Tuyển nâng kem nhìn, “Anh ăn một miếng nhé?”
“Anh ăn đi.”
Chu Tuyển cúi đầu, liếm kem dính trên môi cô.
Mạnh Sơ Vũ giật mình rụt cổ lại, khí huyết dồn hết lên mặt, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không ai quan tâm đến bọn họ mới đấm một cái vào lưng Chu Tuyển: “Chu Tuyển, hóa ra anh yêu đương lại ‘sắc tình’ đến thế, chốn công cộng cũng không ngăn được anh à?”
Chu Tuyển “Ừ” một tiếng.
“Sao anh không nói giờ anh cũng mới biết? Không phải bây giờ mới biết hả?” Mạnh Sơ Vũ nhìn anh chằm chằm.
“Ừ, không phải.” 
Mạnh Sơ Vũ nhíu mày.
Tuy không phải giờ mới biết là chuyện rất bình thường, nhưng nghĩ đến chuyện trước kia Chu Tuyển đã có ham muốn với người khác, răng cô bỗng có hơi ngứa.
Mạnh Sơ Vũ mạnh mẽ cắn một miếng kem trong tay anh: “Ồ, vậy biết lần đầu là ở đâu, ở Mỹ à?”
“Không, ở Nam Hoài.” Chu Tuyển lắc đầu.
“Sớm vậy á!” Mạnh Sơ Vũ khẽ nghiến răng.
Chu Tuyển chậc một tiếng: “Đúng là rất sớm, chuyện một tháng rưỡi trước.”
“Ha ha, một…” Răng Mạnh Sơ Vũ nghiến được một nửa thì khựng lại, “Tháng rưỡi trước á?”
Răng Mạnh Sơ Vũ không ngứa nữa.
Mà tim bắt đầu ngứa.
Cô liếm môi nhìn Chu Tuyển: “Vậy lúc ấy anh có ham muốn gì với cô ấy…?”
“Em bảo cô bé ấy thử lại một lần nữa là biết.”
“Cô bé ấy nói muốn tặng cho anh hai chữ.”
“Là — Được thôi?”

Mạnh Sơ Vũ nhăn mũi: “Là — Mơ! Đi!”
Chu Tuyển cười một tiếng: “Vậy em giúp anh trả lại cho cô ấy bốn chữ.”
“Là — Em rất đáng yêu?”
Chu Tuyển lắc đầu: “Là — Vậy chờ anh tới.”
Mạnh Sơ Vũ xô đẩy Chu Tuyển vừa đi vừa cười.
Ăn kem xong, điện thoại trong túi áo bỗng truyền đến vài tiếng rung liên tiếp.
Mạnh Sơ Vũ lấy ra xem, tin nhắn đến từ nhóm chat ba người “Gia hòa vạn sự hưng, Tây Thiên năng thỉnh kinh”[1] —
Bà Phương: “@Thầy Mạnh, muộn thế này rồi còn chưa về? Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?”
Thầy Mạnh: “Mãi cuối tuần tôi mới gặp bạn bè được một lần mà!”
Bà Phương: “Bạn bè mà bắt ông phải chịu áp lực người nhà giục về, thì không phải bạn bè thiệt tình quan tâm đến ông.”
Thầy Mạnh: “Bà nói có lý, đúng là toàn bạn xấu.”
“Chu Tuyển, em bị mắng.” Mạnh Sơ Vũ quay đầu mách lẻo.
Chu Tuyển cúi đầu nhìn điện thoại cô.
“Anh xem bố mẹ em này, bố em còn lâu mới ra ngoài, bố mẹ chỉ đang kết phường diễn kịch chỉ cây dâu mắng cây hòe thôi!”
Chu Tuyển nhìn câu “Không phải bạn bè thiệt tình quan tâm đến ông” và “Bạn xấu” gật gật đầu: “Ừ, không phải mắng em, mà mắng cây hòe là anh.”
Mạnh Sơ Vũ thở dài: “Em 25 năm lần đầu tiên hẹn hò đấy…”
“Đúng là muộn rồi, anh đưa em về.”
Mạnh Sơ Vũ xoay người ôm tay anh: “Thế anh phải ở khách sạn một mình ạ?”
Sau khi biết tại sao Chu Tuyển ở Nam Hoài cũng chỉ ở khách sạn, trong lòng Mạnh Sơ Vũ thực sự không thoải mái.
“Khi nào về em gọi điện cho anh.”
Mạnh Sơ Vũ miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị này, thở ra một hơi, cùng Chu Tuyển về nhà.
Được Chu Tuyển lái xe đưa về cổng khu dân cư, Mạnh Sơ Vũ còn có chút không muốn về.
Xe dừng ở bốt bảo vệ, Mạnh Sơ Vũ ngồi ghế phụ chậm chạp không xuống, cũng không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn anh.
Chu Tuyển đưa tay xoa đầu cô: “Còn không về, bố em lại mắng anh nữa đấy.”
“Thôi được rồi,” Mạnh Sơ Vũ tháo dây an toàn, trước khi mở cửa lại quay người lại, “Có phải thiếu thiếu cái gì không bạn trai của em?”
Chu Tuyển hôn khóe miệng cô.
“Vậy á?” Mạnh Sơ Vũ chân thật viết hai chữ bất mãn trên mặt.
Chu Tuyển quay đầu cười, nhìn môi cô rồi nói: “Hôm nay không được.”
“Đàn ông mà nói không được?”
Chu Tuyển xoay kính chiếu hậu thấp xuống cho cô xem: “Anh lại hôn em, em về nhà sẽ phải nói với bố mẹ, tối nay em đi ăn món cay Tứ Xuyên với bạn thân.”
[1]  Gia đình hòa thuận, êm ấm thì mới phát triển bền vững, có thể đến cả Tây Thiên lấy kinh.
– —–oOo——.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.