Bạn đang đọc Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi – Chương 34
Thích 34.
Gái yêu, chạy mau!
Chu Tuyển bước lên, dường như mặt đối mặt dán sát vào cô.
Chênh lệch chiều cao và những lời nói này mang đến cảm giác áp bách, làm Mạnh Sơ Vũ cảm giác mình như bị một cái túi lưới chụp lấy, khoảng cách mênh mông từ mặt đất đến bầu trời giờ chỉ còn có Chu Tuyển, ngay cả khe hở nhỏ hẹp để hít thở cũng bị tước đoạt.
Sau một thoáng ngộp thở, Mạnh Sơ Vũ ngước lên nhìn chằm chằm Chu Tuyển, thận trọng hít sâu một hơi.
Bỗng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Chu Tuyển.
Anh nói chỉ đi uống trà thôi, sao còn uống rượu?
Chẳng lẽ anh lo nếu nói phải uống rượu, thì cô có mệt cũng sẽ nhất quyết đòi đi theo?
Hay là anh với người ta đến chốn thanh sắc nào đó, dẫn cô theo bất tiện?
Mạnh Sơ Vũ lơ đãng, nhất thời quên phải trả lời Chu Tuyển, vừa định hỏi anh thì liếc thấy có một đồng nghiệp đi qua hành lang sau lưng Chu Tuyển.
Cô lập tức lùi một bước, trở về khoảng cách bình thường.
Ánh mắt Chu Tuyển tối sầm lại.
Cùng lúc đó, điện thoại trong tay Mạnh Sơ Vũ rung lên.
Cô cúi đầu xem, hoàn hồn lại rồi đưa điện thoại cho Chu Tuyển: “Chỉ nhìn anh, được không?”
Lâu Văn Hoằng: “Anh cũng không còn việc gì, về trước nhé, em cứ bận đi.”
Chu Tuyển nhìn thoáng qua màn hình, không có gì.
Những gì cần giải thích Mạnh Sơ Vũ đều đã giải thích cả, thấy anh im lặng không biết nên tức hay nên cười: “Anh xem bây giờ có phải đến lượt tôi nói — Biết điều đi?”
“Ừm.” Chu Tuyển quay người ra ngoài.
Không biết chữ “Ừm” này là trả lời câu nói nào của cô.
Mạnh Sơ Vũ nhăn mũi, cảm thấy cuộc đối thoại kết thúc ở đây, cổ họng như có gì nghẹn lại.
Anh không thể nói một câu “Không thể biết điều được”, “Như vậy chưa đủ” sao?
Không biết có phải cô tham lam quá hay không, lần đầu tiên thấy Chu Tuyển ghen, dù anh không thừa nhận, cô cũng vui đến nỗi ngón chân nhảy múa.
Lần này, anh không nói rõ ràng, cứ như nỗi khó chịu khi gãi không đúng chỗ ngứa.
Cho anh nhiều ngày đến vậy nhưng anh vẫn không có động thái gì, tỏ tình sớm thì có phải ghen đến lần thứ hai không?
Cô cũng muốn khoác tay anh, ôm anh một cái, dỗ anh mà.
Ai bảo anh cứ sấm suông mà không mưa, cô chỉ đành đáp lễ anh một câu “Biết điều đi”.
Mạnh Sơ Vũ hừ lạnh với bóng lưng Chu Tuyển, bĩu môi đi theo anh.
*
Công việc ở hội nghị triển lãm đã kết thúc, Mạnh Sơ Vũ về phòng nghỉ ngơi lấy túi, theo Chu Tuyển ra khỏi trung tâm triển lãm.
Nhậm Húc đã đỗ xe dưới hiên cửa từ trước, thấy Mạnh Sơ Vũ như bình thường đi đến ghế phó lại, chỉ chỉ phía sau: “Trợ lý Mạnh, hôm nay cô vất vả rồi, ngồi ghế sau thoải mái chút.”
Mạnh Sơ Vũ cảnh giác nhìn qua đằng sau.
Thấy không có ai đang nhìn về phía này, nhanh chóng mở cửa ghế sau, cong eo ngồi vào cạnh Chu Tuyển.
Nhậm Húc cũng nhanh chóng lái xe ra khỏi hiên cửa.
Trong lòng Mạnh Sơ Vũ vẫn còn chút cảm giác khó chịu khó tả, thấy Chu Tuyển vừa vào trong xe là nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề có ý định mở miệng nói chuyện, cô cũng quay đầu về phía cửa sổ ngủ bù.
Xe băng băng chạy trên đường nhựa, ngoài cửa sổ từng ngọn đèn đường cam vàng sáng lên, chiều vào trong xe lúc sáng lúc tối.
Dù nhắm mắt cũng không thể mặc kệ được ánh đèn chớp tắt khó chịu này.
Chu Tuyển dựa vào lưng ghế nhíu mày, đến tận khi xe qua khúc cua, vai phải bỗng nặng hơn.
Chu Tuyển thả lỏng hai bên lông mày, mở mắt quay đầu nhìn sang…
Mạnh Sơ Vũ không biết đã ngủ say từ lúc nào, bị quán tính đẩy sang, như đang ngủ thì dựa vào một cái gối, dựa lên vai anh.
Đợi một lúc, thấy cô không tỉnh dậy, Chu Tuyển chậm rãi hạ thấp bả vai phải xuống.
Xe đi vào gara khu dân cư, đỗ vào vị trí.
Chu Tuyển nhìn kính chiếu hậu hất cằm với Nhậm Húc, ý bảo cậu đi trước.
Nhậm Húc gật gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa xuống xe.
Gara ngầm ánh đèn yếu ớt, Chu Tuyển cụp mắt nhìn Mạnh Sơ Vũ, nghe từng tiếng hít thở đều đặn của cô.
Trong không gian chật hẹp không kẽ hở, không những không thể bình tĩnh trở lại, mà còn có thêm càng nhiều suy nghĩ táo bạo.
Ngồi yên một lát, anh nâng tay trái vòng sang, vén tóc mái xõa trên chóp mũi cô ra sau tai cô, đầu ngón tay chạm nhẹ lên má cô.
Hơi thở của Mạnh Sơ Vũ ngừng lại, chợt mở mắt, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt Chu Tuyển rơi xuống, nhìn vào đôi mắt buồn ngủ mơ màng, còn có đôi môi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch lên gần trong gang tấc của cô.
Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác nhìn ánh mắt Chu Tuyển, như có thể hiểu được anh đang nhìn chỗ nào.
Trong khoang xe yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi, âm thanh thình thịch trong lồng ngực dần lớn lên, tiếng này vang hơn tiếng kia, đinh tai nhức óc.
Lý trí nói Mạnh Sơ Vũ nên lùi lại, nhưng đáy lòng lại dâng lên một cơn thủy triều khát vọng, tay chân bị ánh mắt chăm chú của Chu Tuyển dính chặt vào, không cử động nổi.
Chu Tuyển dường như nhận được tín hiệu ngầm đồng ý từ sự yên lặng của cô, bàn tay chậm rãi nâng má cô, cúi đầu lại gần một chút, thấp hơn một chút, nhìn vào mắt Mạnh Sơ Vũ.
Khoảnh khắc chóp mũi chạm nhau, ánh mắt Mạnh Sơ Vũ lóe lên, bò dậy đẩy anh ra.
Ghế sau chật hẹp, hai người, mỗi người dựa vào một bên, chợt kéo giãn thành khoảng cách lớn nhất.
Mạnh Sơ Vũ run rẩy sờ soạng then cửa, mở cửa xuống xe rồi vội vàng đi đến trước thang máy ấn nút đi lên.
Cửa thang máy mở ra, Mạnh Sơ Vũ nhanh chân bước vào, nhũn chân vịn lấy tay cầm, tay kia cuộn chặt lại gõ gõ đầu mình.
Mới vậy mà cô đã sợ…
Lâm trận rút lui thế này có phải gây mất hứng lắm không…
Nhưng mà, đã cho anh ôm rồi, anh vẫn không tỏ tình, chẳng lẽ bây giờ lại tùy tiện cho anh hôn…
Trần Hạnh đã nói, đàn ông nếu cảm thấy không cần làm người yêu cũng có thể làm những chuyện yêu nhau mới được làm, thì sẽ không muốn xác định quan hệ nữa.
Cô đã chủ động lâu như vậy, anh muốn hôn cô, thì đáp lại một câu thích cô, gọi một tiếng bạn gái rồi hôn không được sao?
Mạnh Sơ Vũ dựa vào thang máy, trái tim vừa vọt lên cổ họng chậm rãi trượt xuống, cảm giác còn sót lại chỉ là sự trống rỗng không nắm bắt được giới hạn.
Thang máy yên tĩnh, cô nhíu mày, cáu kỉnh dậm chân.
*
Sáng hôm sau, Mạnh Sơ Vũ thức dậy trên giường ở chung cư, nhìn trần nhà chớp chớp mắt, cảnh tượng tối qua như một bộ phim hiện lên trong đầu.
Khoảnh khắc tỉnh táo lại, cô lập tức bò ra tủ đầu giường lấy điện thoại.
Vì hôm qua quá mệt, cô ngủ đến tận mười giờ.
Nhưng khung tin nhắn được ghim ở đầu WeChat còn ngủ sâu hơn cả cô, không có động tĩnh gì.
Mạnh Sơ Vũ từ wifi chuyển sang 5G rồi lại từ 5G chuyển về wifi, thấy Chu Tuyển thật sự không tìm cô.
Chẳng lẽ tối qua Chu Tuyển uống rượu rồi mệt quá, cũng ngủ quên giống cô.
Mạnh Sơ Vũ xoa xoa cái bụng trống rỗng, xuống giường rửa mặt rồi làm một ly yến mạch lót dạ trước.
Đến gần mười một giờ, Mạnh Sơ Vũ có chút ngồi không yên, ra ban công nhìn về phía đối diện.
Híp mắt lại nhìn, phòng ngủ hướng nam của Chu Tuyển đã kéo rèm, cửa sổ ban công cũng mở toang, tuy không nhìn rõ trong phòng có người không, nhưng rõ ràng là đã rời giường.
Về chuyện bọn họ suýt chút nữa hôn môi, anh không có gì muốn nói sao…
Mạnh Sơ Vũ vò tóc, trở lại phòng, cầm điện thoại đi đi đi lại.
Điện thoại trong tay bỗng rung lên.
Tim Mạnh Sơ Vũ hẫng đi một nhịp, lập tức đưa lên nhìn —
Lâu Văn Hoằng: “Chào buổi sáng, em dậy chưa?”
Sắc mặt Mạnh Sơ Vũ trầm xuống, xốc tinh thần trả lời: “Dậy rồi ạ.”
Lâu Văn Hoằng: “Tối qua anh đến gặp em thật ra là muốn báo với em một tiếng, anh đã giải thích với người nhà rồi, nói là bọn mình không hợp, chỉ có thể làm bạn bè bình thường thôi.”
Mạnh Sơ Vũ yên tâm: “Vậy em cũng sẽ nói với bố mẹ như vậy.”
Lâu Văn Hoằng: “Được, nhưng nhà anh trách anh nói kết thúc với em qua màn hình thì không tinh tế, dù sao thì lần trước gặp nhau lần đầu tiên cũng là em mời anh ăn cơm, hay để hôm nay đến lượt anh mời em một bữa nhé?”
Mạnh Sơ Vũ: “Không cần đâu, không sao.”
Mạnh Sơ Vũ: “Để hôm khác được không? Hôm qua bận nên em hơi mệt, hôm nay muốn nghỉ ngơi một ngày…”
Lâu Văn Hoằng: “Hay là thế này, anh đặt cơm về nhà cho em được không? Em ở nhà chắc cũng sẽ đặt cơm về đúng không?”
Nghĩ hôm nào đó còn phải ra ngoài ăn bữa cơm, chẳng thà hôm nay để Lâu Văn Hoằng đặt cơm cho xong việc đỡ tốn công, Mạnh Sơ Vũ bèn gửi tên khu dân cư cho anh ta.
Nói chuyện qua lại mấy câu, quay lại khung tin nhắn của Chu Tuyển nhìn, vẫn như vậy.
Người mới gặp cô hai lần còn biết cuối tuần ở nhà cô sẽ đặt cơm hộp, Chu Tuyển chẳng lẽ lại không biết, không thể đến đưa cô đi ăn một bữa được sao?
Tuần này cũng chỉ có hôm nay được nghỉ.
Cô đợi anh một tuần, ban đầu nghĩ có lẽ tâm trạng anh không tốt, lại nghĩ thời gian làm việc anh bận, chắc là muốn tìm ngày nào đó thích hợp nhất.
Thay anh viện cớ nhiều lần như vậy, giờ không tìm được cớ nữa rồi.
Nhìn qua cửa sổ rộng mở ở tòa nhà đối diện, Mạnh Sơ Vũ kéo rèm ban công lại.
*
Tòa nhà đối diện, Đàm Tần ngồi trên sô pha, nhìn Chu Tuyển cầm điện thoại đi đi đi lại ở phòng khách.
“Hai hôm trước mày bảo hôm nay nói chuyện chế độ thù lao cơ mà? Mày bảo không đến công ty thì ok, không sao, mày là sếp chiều ý mày, nhưng mà tao đã mang notebook đến tận đây rồi, mày nghe thử kế hoạch của tao được không?” Đàm Tần không nhịn được bực tức vài câu.
Bàn tay rũ bên thắt lưng của Chu Tuyển niết màn hình điện thoại, hình như không nghe lọt tai.
Đàm Tần gập laptop lại, để sang một bên, nhìn Chu Tuyển.
Chu Tuyển bây giờ, rất giống thời điểm hai năm trước tại Mỹ, đêm trước buổi diễn ra kế hoạch thu mua mà bọn họ quản lý.
Khi ấy, chỉ còn một bước nữa là có thể hoàn thành việc thu mua nhưng vì có bên thứ ba nhúng tay vào, thái độ của đối phương bỗng thay đổi, thể hiện sự do dự.
Lúc đó, bọn họ phán đoán được chỉ có hai khả năng khiến đối phương lùi bước, một là thật sự nghiêng về bên thứ ba, hai là giả vờ để có được lợi nhuận thương lượng cao hơn.
Tăng giá hay không đã trở thành chủ đề tranh luận quan trọng nhất.
Phòng hội nghị tranh luận ngất trời, Chu Tuyển là người đứng đầu, mọi người đều đang đợi quyết định cuối cùng của anh.
Tình hình khi đó không cho phép làm bất kỳ phép thử nào với đối phương, vì một khi thử sẽ để lộ dấu vết, cho nên câu đầu tiên nói ra nhất định phải xác định được phương hướng.
Câu đầu tiên, thắng ăn cả, ngã về không.
Đấu tranh nội tâm, quá trình ra quyết định chẳng khác nào đánh bạc, không ai có thể chắc chắn tuyệt đối.
Chu Tuyển thức trắng đêm và ra quyết định: Không tăng giá.
Hôm sau, thái độ của đối phương mềm mỏng lại, dỗ bọn họ đến dễ nghe.
Họ đã cược thắng, hoàn thành việc thu mua.
Đàm Tần khoanh tay nhìn Chu Tuyển: “Tao bảo chứ, đến buổi xem mắt của người ta mày còn đi làm phá rồi, mấy hôm nay người ta cũng có trốn mày đâu? Sức uy hiếp của cái tên Lâu Văn Hoằng kia không ghê gớm đến mức đấy chứ?”
Chu Tuyển giờ mới để ý đến Đàm Tần.
Hôm qua lúc đầu cũng cũng nghĩ vậy, không đến mức đấy.
Chỉ là khi nhìn thấy Lâu Văn Hoằng đứng đợi Mạnh Sơ Vũ ở cửa phòng nghỉ ngơi Sâm Đại, sao anh lại đi chặn cô.
Sau đó anh tỉnh táo ý thức được vấn đề nằm ở đâu.
Vấn đề nằm ở chỗ, quan hệ giữa anh và Mạnh Sơ Vũ hiện tại là dùng thủ đoạn đổi lấy.
Hiệu quả đối với Mạnh Sơ Vũ rốt cuộc có được nhờ thủ đoạn mà anh dày công sắp xếp, hay nhờ chính bản thân anh, đây là điều còn nghi vấn.
Những thủ đoạn đó đã để lại tác dụng phụ, anh không thể xác định được, nếu có một người nào đó dùng lại thủ đoạn của anh với Mạnh Sơ Vũ, Mạnh Sơ Vũ có rung động hay không.
Đặc biệt là khi người đó dùng lại thủ đoạn của anh, còn bản thân anh đã trở thành một tàn binh bị chính phe ta làm cho hoảng loạn, sắp tước vũ khí đầu hàng.
Thấy Chu Tuyển ngầm thừa nhận, Đàm Tần thở dài: “Mày nhìn điều kiện của mày đi, tin tưởng phụ nữ tí đi được không, đừng nói mày từng bị phụ nữ làm tổn thương rồi nhé?”
Đàm Tần chỉ đùa một chút, ai ngờ Chu Tuyển thật sự cười: “Không phải phụ nữ.”
“Nghĩa là đàn ông?!” Đàm Tần đồng tử chấn động đứng phắt dậy từ sô pha.
“Trong từ điển của mày trái nghĩa với phụ nữ chỉ có đàn ông thôi à?” Chu Tuyển nâng mắt nhìn anh ta.
“Thế là còn…” Đàm Tần nói được một nửa mới phản ứng lại, “Hả, con gái? Đm mày yêu sớm á? Sao tao không biết?”
Chu Tuyển không nói nữa.
Đàm Tần vừa huyên thuyên vừa vận động lưng và đốt sống, thay Chu Tuyển ra ban công nhìn qua tòa nhà đối diện: “Đến giờ cơm rồi mà còn chưa kéo rèm, chưa ngủ dậy thật hay là…”
Đang nói, Đàm Tần bỗng khựng lại, nhìn thoáng qua chiếc ô tô dưới chân tòa nhà đối diện: “Vờ lờ Chu Tuyển, hình như mày đoán đúng thật này…”
Chu Tuyển ra ban công, nhìn theo hướng ngón tay Đàm Tần, thấy hai bóng người quen thuộc bên cạnh chiếc xe đó —
Mạnh Sơ Vũ và Lâu Văn Hoằng.
Lúc xuống xe, hai người đều đang xách túi giấy, nhìn qua có vẻ đã ra ngoài mua rất nhiều đồ rồi về nhà.
“Đừng nói là dạo này mày không nhịn được, cô ấy cảm thấy chinh phục được rồi nên chuyển sang người khác đấy nhé?”
Đàm Tần nói xong nhìn sắc mặt Đàm Tần, ngậm miệng nhìn dưới tầng, thầm cầu nguyện trong lòng: Đừng có vào, đừng có vào, đừng…
Mạnh Sơ Vũ dẫn Lâu Văn Hoằng đi qua cánh cửa đó.
*
Cửa thang máy, Mạnh Sơ Vũ cầm đồ ăn đóng hộp nói với Lâu Văn Hoằng: “Anh để đồ ở thang máy là được rồi, lên tầng chỉ có vài bước thôi, em tự xách được.”
Lâu Văn Hoằng cười xin lỗi: “Đã đến tận đây rồi, để anh xách lên cho em, anh cũng không ngờ đặt lẩu về nhà lại phải mang cả một cái nồi to thế này, chỉ nghĩ muốn em ở nhà cũng ăn lẩu được thôi, bây giờ lại gây thêm phiền phức cho em.”
Mạnh Sơ Vũ nói thầm trong lòng cô còn không ngờ hơn, Lâu Văn Hoằng nói “Đặt cơm cho em” không phải là đặt cơm hộp, mà là anh ta đến quán lẩu gói nước lẩu với thức ăn mang đến nhà cô.
Vì cô không cho số tòa cụ thể, Lâu Văn Hoằng đến cổng khu dân cư rồi gọi điện cho cô.
Lúc ấy cô đang tự bế trong nhà, nhận được điện thoại thì vội vàng thay quần áo đi lấy đồ, thấy Lâu Văn Hoằng xách ba túi đồ to oạch thì sửng sốt.
Mạnh Sơ Vũ sợ Lâu Văn Hoằng sau khi lên tầng lại nói muốn vào nhà cô, nghĩ thật sự không tiện nên từ chối thêm lần nữa: “Không cần đâu, anh đi một chuyến xa như vậy rồi, mau đi ăn cơm đi thôi.”
“Được rồi, vậy anh không làm phiền em nữa.” Lâu Văn Hoằng đặt túi giấy vào thang máy, tạm biệt cô.
Mạnh Sơ Vũ vào thang máy ấn số tầng, quay lại tầng bảy, chia đồ làm hai xách vào phòng.
Vào đến nhà, rót cốc nước giải khát trước, nghĩ không biết Lâu Văn Hoằng là ngốc, hay còn có ý đồ gì khác.
Nghĩ rồi lại thấy thôi, dù sao về sau cũng không liên quan nữa.
Mạnh Sơ Vũ uống nước xong, nhìn ba túi đồ ăn to đùng vẫn không có hứng ăn, muốn nghỉ ngơi một lát trước, lại nằm ườn trên sô pha.
Nằm trên sô pha mở khóa điện thoại, lại thấy tin nhắn trả lời khiến cô tự bế.
Vừa rồi cô đã hạ quyết tâm, chờ đến khi trời tối, nếu Chu Tuyển không tới tìm cô, cô sẽ đi chửi anh.
Chờ mãi chờ mãi, suy nghĩ miên man, mang theo tâm lý “còn nước còn tát” đăng bài lên một diễn đàn tình cảm: Tối hôm trước đàng trai cầm lòng không đặng hôn đàng gái, bị đàng gái đẩy ra, hôm sau mãi không thấy đàng trai tỏ tình với đàng gái.
Tại sao?
Bài đăng có nhiều lượt thích nhất nào đó bắt đầu phân tích —
“Cái này thì tùy người.
Nếu đàng trai không xác định được thái độ của đàng gái, bản thân lại là người có tính cách khá nhạy cảm tự ti hoặc dễ ngại ngùng, có thể là đang dùng cách hôn môi để thử xem đàng gái có thích mình hay không.
Thế nên sau khi bị đẩy ra nhận ra là thời cơ vẫn chưa chín muồi, chắc chắn là rút lui rồi.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn thấy giả thiết này lập tức lắc đầu.
Cô đã thổ lộ với Chu Tuyển từ 800 năm trước rồi.
Tính cách của Chu Tuyển, quăng tám sào cũng không đến chỗ nhạy cảm tự ti dễ ngại ngùng.
Nên lại lướt xuống lướt xuống xem giả thiết khác —
“Nếu không phải vậy, thì có lẽ đàng trai đang thử xem ranh giới quan hệ của đàng gái đến đâu, nhận ra đàng gái kín kẽ thì từ bỏ.
Nói thẳng ra thì anh ta chỉ muốn ngủ với ẻm, chứ không muốn hẹn hò với ẻm.”
Mạnh Sơ Vũ đọc xong không phục trả lời: “Nhưng đàng trai với đàng gái đã mập mờ được một thời gian rồi, với lại ban đầu là đàng gái theo đuổi.”
Điện thoại rung lên, câu trả lời mới nhất bật lên: “Đấy là tình huống đánh sợ nhất.
Nếu trong thời gian mập mờ đàng trai vừa không từ chối, vừa không chấp nhận đàng gái, thỉnh thoảng lại có hành động thân mật với đàng gái, xong việc lại giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, lúc bình thường cũng không chủ động, chỉ chờ đàng gái muốn bỏ cuộc, hoặc là có tình địch xuất hiện mới chủ động, nhiệt tình hơn — Đây là cách nhử gái tiêu chuẩn của trai đểu.
Tôi chỉ muốn nói bốn chữ: Gái yêu, chạy mau!”
Mạnh Sơ Vũ đọc từng chữ từng chữ, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, điện thoại lại rung lên.
Cái tên cô đã mong chờ nửa ngày hiện lên từ thanh tin nhắn.
Mạnh Sơ Vũ cứ như được cứu vớt khỏi những câu trả lời ác mộng, nhẹ nhàng thở ra, suýt nữa cảm động đến rơi nước mắt, nhanh tay nhấn mở tin nhắn của Chu Tuyển —
“Tối qua quá chén không khống chế được, nếu cô để ý tôi mời cô một bữa?”.