Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 1


Bạn đang đọc Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi – Chương 1


01.Lúc nào chia tay trời cũng mưa
Edit: Chocopieyogurt
Bất ngờ biết được đối tượng sắp xác định quan hệ đã có bạn gái, nên có tâm trạng thế nào?
Lúc biết được tin tức này, Mạnh Sơ Vũ cảm động đến mức có chút muốn khóc.

Năm phút trước, Mạnh Sơ Vũ niêm phong xong túi tài liệu cuối cùng trên bàn làm việc ở văn phòng của mình, bỗng dưng nhận được một đoạn video cô bạn thân Trần Hạnh gửi tới.

Bối cảnh của video là một con phố dài vào buổi tối, nữ chính đi ra khỏi nhà hàng rực rỡ ánh đèn, phất phất tay với mấy người phía sau, chạy hai ba bước xuống bậc thang, nhào vào lồng ngực của nam chính, ôm thắt lưng anh ta nũng nịu nói câu gì đó.

Nam chính cười cười xoa tóc cô ta, cầm tay cô dẫn cô ngồi lên chiếc SUV màu đen đỗ bên kia đường, cẩn thận giúp cô thắt dây an toàn.

Đoạn video kéo dài hơn hai mươi giây, kết hợp với BGM ngọt ngào, mỗi khung hình đều toát lên hơi thở của tình yêu cuồng nhiệt mà màn hình tinh thể lỏng cũng không thể ngăn cản được.

Mạnh Sơ Vũ xem đến mức phải một hồi lâu mới phục hồi được tinh thần.

Mạnh Sơ Vũ không quen biết nữ chính trong video kia, nhưng rất chắc chắn người nam chính kia chính là Giản Thừa.

Dẫu sao nửa tháng trước, cô còn ngồi ở ghế phó lái của chiếc Audi Q7 kia, ôm con búp bê mà hắn tặng, nghe hắn nói mấy câu tâm tình xưa lắc xưa lơ “Hôm nay em có chút kỳ lạ, xinh đẹp đến kỳ lạ”, một bên cong ngón chân lên vì xấu hổ, một bên cố gắng khiến mình bị hắn chọc cười.

Mạnh Sơ Vũ xem đi xem lại đoạn video, từ lần đầu tiên không thể tin được, đến lần cuối cùng thì suýt khóc vì sung sướng.

Thấy cô nửa ngày cũng chưa trả lời lại, Trần Hạnh liên tục gửi thêm một đống tin nhắn___
「Mau xem đi đây là Giản Thừa hả! Tớ lướt thấy ở Tik Tok Đồng thành, video đăng cuối tuần trước, tag cái gì mà #vô tình gặp được tình yêu của nhà người ta#」
「Tớ đã nói gần đây tại sao mỗi ngày cậu đều tăng ca, không đi hẹn hò, cậu và Giản Thừa chỉ cách quan hệ bạn trai bạn gái một lớp giấy cửa sổ, bốn bỏ lên năm thì hắn ta chính là ngoại tình!」
「Người đàn ông này nhìn thì rất thành thật, không nghĩ đến gan lớn như thế, hai người không phải là cha mẹ hai bên giật dây à? Hắn ta không sợ hai nhà sau này sẽ ồn ào sao?」
「Quên đi, chờ Hải Vương lên bờ (1), không bằng chờ mong tuyết rơi vào tháng sáu…Haiza, cậu tăng ca xong chưa? Muốn đi uống vài chén không?”」
(1).

Hải Vương: chỉ tra nam có nhiều mối quan hệ không rõ ràng, nhiều đối tượng mập mờ, xuất phát từ “vốn tưởng rằng bơi vào ao cá của anh trai, không ngờ anh trai lại là vua biển”.

Hơn tám giờ tối, phòng thư ký chỉ còn lại Mạnh Sơ Vũ và một thực tập sinh đang tăng ca, nhưng văn phòng giám đốc sát vách vẫn còn sáng đèn, động tác của Mạnh Sơ Vũ quá lớn thì không tốt lắm, tất cả sự phấn khích đều tập trung vào đầu ngón tay đang gõ bàn phím: 「Được nha, mở một chai champagne ăn mừng chứ?」
Lúc này lại đến phiên Trần Hạnh ngây ngẩn cả người: 「Cậu không sao chứ?」
Mạnh Sơ Vũ còn chưa giải thích thì âm thanh nhắc nhở của điện thoại vang lên, một lời nhắc nhở hiện lên từ cửa sổ thông báo —— 21:00 Giám đốc Thái có khách đến thăm.

Cô nhắn lại cho Trần Hạnh một câu, “Trễ chút tớ giải thích cho”, rồi dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu hỏi vị trí sát vách: “Song Song, có phải quên chuyện gì rồi không?”
Đào Song Song ngẩng đầu nhìn thời gian, đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Ôi, em đọc sách đến mức mụ mị cả đầu!”

“Đây là đang lấy cớ à?”
Gương mặt Mạnh Sơ Vũ không hề hung dữ, khuôn mặt trái xoan có đường nét mềm mại, đôi môi chúm chím tự nhiên, chóp mũi tròn trịa vểnh lên, một đôi mắt nai đen láy, trong vắt sạch sẽ, vẻ ngoài này ngoài đời gọi là ngọt ngào vô hại, nhưng ở nơi làm việc lại trở thành điểm khiến cô khó có uy nghiêm.

Đặc biệt là làm thư ký cho giám đốc đương nhiệm của tập đoàn có giá trị thị trường 100 tỷ nhân dân tệ.

Mỗi khi đến lức này, cô luôn dùng thêm chút sức lực nghiêm mặt: “Hôm nay chị còn có thể nhắc nhở em, tuần sau chị bắt đầu không ở tổng bộ (2) nữa, về sau em định nói những lời thế này cho giám đốc Thái nghe sao?”
(2).

Trụ sở chính
“Xin lỗi chị Sơ Vũ….” Đào Song Song lập tức đứng dậy nghe giáo huấn, cúi thấp đầu đến mức giống như sắp bị gãy cổ.

Bỗng nhiên Mạnh Sơ Vũ không muốn giáo huấn nữa.

Bầu trời u ám cả nửa tháng, đêm nay mây lại tan, nhìn thấy cả trăng sáng, ngay cả thực tập sinh sơ suất cẩu thả trong mắt cô cũng trở nên thật đáng yêu.

“Được rồi, không có lần sau đâu đấy, đi làm công tác chuẩn bị đi.” Mạnh Sơ Vũ xua xua tay.

“Được ạ, chị Sơ Vũ cứ yên tâm tan làm đi, ở đây giao cho em!” Đào Song Song vội vã ra ngoài làm việc.

Mạnh Sơ Vũ đấm vai bùm bụp, quay đầu lại, thở dài một hơi với hai chồng túi hồ sơ cao nửa mét.

Một tháng trước, giám đốc Thái sai cô chuyển một phần công việc sang bộ phận hành chính của thương hiệu dưới quyền điều hành của tập đoàn, làm việc với tư cách là trợ lý tạm thời cho tổng giám đốc mới sắp đến vào tháng 9.

Một tháng này cô bôn ba chạy đi chạy về, một bên chuyển giao công việc cho người mới bên tổng bộ Nam Hoài, một bên làm quen tình hình của công ty con ở Hàng thị, làm không ngừng nghỉ đến mức sụt mất năm cân.

Cũng may hiện tại đã chuẩn bị xong mọi việc, chỉ chờ tuần sau chính thức bắt đầu.

Chỉ là trước tiên còn có phiền toái phải giải quyết.

Nghĩ tới đây, Mạnh Sơ Vũ xem lại video mà Trần Hạnh gửi qua một lần nữa.

Đang cân nhắc xử lý việc này thế nào, thì không nghĩ đến di động chợt rung lên, Giản Thừa đúng lúc gửi tin nhắn đến: 「Sơ Vũ em tan làm chưa? Tối nay anh không trực ban, em có muốn ăn khuya không? Nếu muốn thì anh đến đón em nhé.]
  *
Ba phút sau, trong phòng bao Chi Lan của khách sạn Hương Đình, Giản Thừa đột ngột đứng lên trong không gian tràn ngập tiếng nói chuyện
Mấy người đàn ông trên bàn đang tính tiếp theo đi đâu, thì ngưng nói nhìn hắn: “Đây là làm sao thế?”
Giản Thừa thẳng lưng ngồi trên ghế dựa, nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình điện thoại “Được, đúng lúc em có chuyện muốn nói với anh”, hơn nửa ngày mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu đáp: “Ngại quá, tôi có việc phải đi trước, các cậu chơi vui vẻ nhé.”
“Có khám gấp à?” Bên cạnh có người hỏi.


“Không phải, chuyện riêng thôi.” Giản Thừa lấy trà thay rượu, kính người đàn ông ngồi ở tôn vị (3), uống một hơi cạn sạch, “Chu Tuyển, lần sau có cơ hội thì lại tâm sự.”
(3).Tôn vị: vị trí dành cho người được tôn trọng.

Chu Tuyển xoay xoay ly sứ Thanh Hoa trong tay, gật đầu.

Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không cho đi, kéo cánh tay Giản Thừa: “Chuyện riêng gì chứ? Em gái Mạnh hả? Lâu rồi cũng chưa thấy em dẫn người ta đến, đúng lúc đón đến chơi cùng nhau đi.”
“Lần tới đi cô ấy vừa mới tăng ca xong, đoán chừng mệt chết rồi.”
Giản Thừa bỏ một phòng đầy tiếng cười “trọng sắc khinh bạn” ra sau đầu, ra khỏi phòng bao, một đường đi đến bãi đỗ xe, sau khi ngồi lên xe thì bỗng nghe thấy cửa xe bị gõ.

Giản Thừa hạ cửa xe xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy Chu Tuyển
Không đợi hắn hỏi, Chu Tuyển đã đi thẳng vào vấn đề: “Thuận đường chở tôi một đoạn được chứ? Tôi cũng đến tổng bộ Vĩnh Di.”
“Không thành vấn đề, anh còn có việc sao, chẳng trách thấy anh đêm nay mặc quần áo trang trọng thế…” Giản Thừa mở khóa xe, nhớ đến cái gì đó không đúng,”Làm sao anh biết tôi muốn đến Vĩnh Di đón người?”
“Bọn họ nói.”
Chu Tuyển vắt áo khoác tây trang lên khuỷu tay, vòng qua mở cửa ghế phó lái, lông mi hơi rũ xuống.

Giản Thừa đang định chuyển bó hoa hồng cực lớn trên ghế đi thì cửa xe đã bị đóng lại một lần nữa.

Chu Tuyển một câu cũng chưa nói, đi ra ghế sau.

*
Gần ga tàu điện ngầm gần tổng bộ Vĩnh Di, Mạnh Sơ Vũ khóa túi đi làm lại đứng ở ven đường, ngước mắt nhìn bầu trời âm u đầy mây đen.

Cô không tính đi ăn khuya cùng Giản Thừa thật, nhưng cửa công ty lại không phải chỗ để nói chuyện, cho nên chọn gặp Giản Thừa ở đây, nghĩ nói xong lời nên nói thì ngồi tàu điện ngầm về nhà, kết quả thời tiết cuối hè thay đổi thất thường.

Nghĩ đến việc sáng nay vừa mới gội đầu, Mạnh Sơ Vũ sờ sờ búi tóc dài ở sau đầu, nột trận bực bội dâng lên trong lòng.

Nhưng tưởng tượng đến chuyện hôm nay có lẽ sẽ cho một cảnh “Chia tay trong màn mưa”, thì lại cảm thấy rơi đi rơi đi, mưa một trận cũng tốt.

Trước khi mưa rơi xuống thì chiếc SUV quen thuộc đã dừng ở trước mặt.

Giản Thừa từ ghế lái bước ra, đóng cửa xe, cười nói với cô: “Đợi lâu chưa?”
Mạnh Sơ Vũ lắc lắc đầu, chuẩn bị tốt tâm trạng, chậm rãi tiến về phía trước: “Giản Thừa, em biết hết cả rồi.”
Giản Thừa sửng tốt: “Chuyện gì thế?”
Mạnh Sơ Vũ cầm điện thoại, nhấn nút play, đưa thẳng màn hình đến trước mặt Giản Thừa giống như đang trình thẻ cảnh sát.


Giản Thừa cúi đầu nhìn, đợi thấy rõ video thì lập tức mở to mắt: “Sơ Vũ, cái này không phải…giống như em nghĩ…”
“Anh không cần khẩn trương,” Mạnh Sơ Vũ thở dài, “Chúng mình vốn dĩ cũng chỉ là bạn, anh hoàn toàn có thể tự do yêu đương, em cũng không phải đến tìm anh hưng sư vấn tội.”
“Không phải, em hiểu lầm rồi,” Vẻ mặt Giản Thừa dở khóc dở cười, “Người trong video này là em họ anh.”
Cổ họng Mạnh Sơ Vũ nghẹn lại.

Thế kỷ hai mươi mốt cũng đã qua một phần năm rồi, tại sao còn có thể nghe được lí do thoái thác máu chó này?
“Em cũng không phải là không muốn dễ hợp dễ tan, anh không cần bịa ra lời này để dối em, nếu anh lo lắng phía người lớn trong nhà bị bẽ mặt, thì chúng ta có thể bàn bạc một cách thuyết phục thích hợp, cũng coi như cảm ơn anh gần đây đã chăm sóc gia đình em.” Mạnh Sơ Vũ dứt lời, thì thấy ánh mắt Giản Thừa trầm xuống, cảm thấy có điều gì không thích hợp.

(4) dễ hợp dễ tan: Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.

“Sơ Vũ, em gặp phải loại chuyện này còn cùng anh bàn bạc giải quyết hậu quả thế nào cho tốt, là bởi vì vốn không thích anh, cho nên một chút cũng không đau lòng sao?”
Mạnh Sơ Vũ bị một đòn phản lại đánh cho bất ngờ không kịp đề phòng, sau khi nghẹn một lát thì lập tức giành lại thế thượng phong, bĩu môi nói: “Anh đi theo người ta như vậy, em đau lòng thì có ích gì? Hơn nữa video cũng đăng từ tuần trước, bây giờ lại thương tâm thì bông cải xanh cũng nguội lạnh (5) rồi.”
(5) chỉ trích những người đến muộn, hoặc làm việc gì cũng đã muộn màng.

Mạnh Sơ Vũ chỉ là qua loa lấy lệ, nhưng lời này vào tai Giản Thừa lại thành một ý tứ khác.

“Em là nói,” Giản Thừa thăm dò hỏi, “Em sớm đã thấy video này, gần đây luôn nói tăng ca không rảnh ra ngoài, thật ra là đang giận anh?”
“….”
“Em có thể hỏi anh sớm hơn,” thấy cô không nói lời nào như đang ngầm thừa nhận, trên mặt Giản Thừa lộ ra vẻ vui mừng, “Đây thật sự là em họ thân thiết của anh, hôm đó em ấy vì muốn thoát khỏi một nam đồng nghiệp quấn lấy cô ấy lâu nay nên đến tìm anh diễn một vở.”
“?”
“Thật mà, chú Mạnh cũng biết cô em họ này của anh, bây giờ anh gọi điện thoại cho chú ấy luôn.”
“…”
Bầu trời âm u còn chưa có sét đánh, nhưng Mạnh Sơ Vũ đã bị sét đánh đến choáng váng tại chỗ trước.

Cô nâng tay lên: “Đợi đã!”
Giản Thừa dừng động tác quay số.

Đúng lúc một giọng nữ cách đó không xa truyền đến __ “Bác sĩ Giản?”
Một dì lớn tuổi vội vàng đi đến: “Thật là cậu này bác sĩ Giản! Hôm nay tối đen như mực, tôi còn nghĩ là nhận sai người rồi chứ!”
“Là bệnh nhân của anh à?” Xem ra dì này hình như có việc tìm Giản Thừa, Mạnh Sơ Vũ tiếp tục “thông tình đạt lý” đứng dậy, xoay chân rời đi, “Vậy anh bận trước đi, lát sau chúng ta lại nói chuyện.”
“Trời mưa đấy,” Giản Thừa kéo người lại, “Em vào xe anh trú trước đi.”
Mạnh Sơ Vũ nhìn trời lất phấp mưa bụi, đội túi xách muốn đi đến ga tàu điện ngầm thì di động trong tay rung lên, trên màn hình là Trần Hạnh gọi đến.

Vừa khéo định tìm một nơi yên tĩnh hỏi Trần Hạnh một chút sao lại ra thế này, Mạnh Sơ Vũ đành phải gật gật đầu với Giản Thừa, tự mình vòng qua ghế phó lái.

Cô mở cửa xe, đối diện với một bó hoa hồng đỏ thì tâm trạng phức tạp nhắm mắt lại, đem bó hoa dời đi một chút, ngồi lên đóng cửa xe, phóng mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Giản Thừa chạy đến dưới tán ô của dì kia, cùng người ta nói gì đó không nhìn về bên này.

Mạnh Sơ Vũ tranh thủ thời gian nghe điện thoại.


“Lầm to rồi!” Đầu kia điện thoại, Trần Hạnh nói với một decibel cao độ, “Đoạn video kia là ô long (6), bác sĩ Giản nhà cậu không ngoại tình.”
(6) Ô long: chuyện nhầm lẫn đáng xấu hổ
Bóng lưng thẳng tắp của Mạnh Sơ Vũ trong nháy mắt giống như sụp đổ: “Vậy xong rồi, xong hết rồi, cái này làm sao bây giờ…”
“Cậu mắng người ta à? Không sao đâu, nói rõ hiểu lầm thì tốt rồi.”
“Nói không rõ được rồi, bây giờ anh ta nghĩ tớ rất ghen, rất đau lòng, rất thích anh ta…” Giọng Mạnh Sơ Vũ tràn đầy tiếng khóc tuyệt vọng.

“Có ý gì?” Trần Hạnh hỏi xong thì phản ứng lại, “Không phải tháng trước cậu cứ luôn mồm “Bác sĩ Giản nhà tớ, bác sĩ Giản nhà tớ” à, tra nữ này cậu sẽ không mất hứng thú với người ta nhanh như vậy chứ?”
Mạnh Sơ Vũ sờ sờ mũi: “Ừ___ Cậu không phát hiện thời gian gần đây cậu nhắc đến anh ta với tớ, tớ cũng không thích trả lời sao?”
“Cho nên cậu vốn nghĩ là muốn lấy video này biết thời biết thế mà tạm biệt anh ta?”
“Không phải vậy thì cậu nghĩ đêm nay tớ với cậu vì sao phải mở champagne chúc mừng?”
“Nếu đã như vậy thì tại sao lúc trước cậu không thẳng thắn nói với anh ta?”
“Không phải do mấy ngày nay bận đến choáng váng sao, còn không có tìm được dịp nữa.”
“Cũng không phải một lần hai lần, đá một người đàn ông còn phải tốn của cậu một phút đồng hồ à?”
“Lần này không giống đâu, bố anh ấy và bố tớ là đồng nghiệp cũ, không trực tiếp nói rõ với anh ấy, trở về bố tớ sẽ trù chết tớ.”
“Cũng đúng…” Trần Hạnh thở dài, “Tiếc quá, thành thật mà nói nếu không xảy ra chuyện tối nay, tớ còn thấy hai cậu rất được, cậu nói xem, bác sĩ Giản vẻ ngoài không tồi, tính tình cũng tốt, công việc lại ổn định, rất thích hợp để kết hôn chung sống.”
Mạnh Sơ Vũ nghe thấy hai chữ kết hôn, huyệt thái dương đau đến mức nhảy lên: “Thích hợp chỗ nào! Bây giờ anh ấy nói lời thổ lộ tâm tình, tớ phải cố gắng lắm mới có thể cười một cái, nếu kết hôn thật thì mỗi lần quan hệ tớ đều phải giả vờ lên đỉnh hả?”
Một hơi thở không nhẹ không nặng bỗng dưng vang lên ở phía sau.

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới thấy một người ngồi trong bóng tối ở phía sau….Là người hả?
“A____!” Cô thét chói tai ném điện thoại, mở cửa xe nhảy xuống.

Giản Thừa vội vàng chạy tới, vỗ vỗ sau gáy cô: “Xin lỗi, xin lỗi, quên nói với em bạn anh ở trên xe.”
Bạn?
Hả, không phải gặp quỷ__còn không bằng gặp quỷ đi!!!
Mạnh Sơ Vũ chưa hoàn hồn, nhìn lại ghế sau, bóng dáng kia vẫn như trước ngồi chìm trong bóng đêm vững như Thái Sơn.

Cho nên, người bạn này toàn bộ quá trình đều im lặng không lên tiếng mà nghe hết lời lẽ tra nữ của cô?
Ồ, cũng không phải hoàn toàn im lặng không lên tiếng, nếu cô nghĩ không sai thì hơi thở kia chính là tiếng cười của anh ta.

Hoảng hốt một trận, Mạnh Sơ Vũ hầu như không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì.

Chờ lấy lại tinh thần, dì qua đường kia đã rời đi từ sớm, điện thoại di động rơi xuống cũng nằm gọn trong lòng bàn tay, mà Giản Thừa dã mở một chiếc ô lớn, ôm bả vai dẫn cô đi khỏi: “Anh để bạn anh lái xe anh đi có việc trước, chúng ta đến quán bên cạnh ngồi nói chuyện chút nhé.”
Mạnh Sơ Vũ như du hồn đi theo Giản Thừa được vài bước rồi mới tỉnh dậy từ trong mơ, ý thức được cô đã đánh rơi một nhược điểm lớn trong chiếc SUV màu đen kia.

Cô co rúm trong vòng tay GIản Thừa, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía sau.

Một trận gió lớn thổi tới, Giản Thừa ép chiếc ô về phía trước để che mưa, phía sau tán ô từ từ nâng lên, như là mở ra một tấm màn sân khấu tối đen.

Mạnh Sơ Vũ nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang đi giày da kia bước xuống từ ghế sau, vòng tới bên cửa ghế lái, lúc mở cửa xe thì dường như nhận ra ánh mắt của cô nên dừng lại, quay đầu về phía cô.

Đèn đường lờ mờ, cách làn mưa phùn đan xen, Mạnh Sơ Vũ không nhìn rõ mặt anh, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt anh xuyên qua làn mưa mờ mịt, dệt thành lưới trời lồng lộng, giờ phút này tóm gọn hết nỗi lo sợ của cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.