Đọc truyện Anh Ấy Rất Tốt Rất Tốt – Chương 52: Hi! Thuyền Trưởng
Chương 52: “Hi! Thuyền trưởng.”
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Hôm nay chỉ là ngày tập hợp đội, ngày chính thức lên thuyền là ngày thứ bảy.
Cục cảnh sát biển bố trí phòng ở, cách bến tàu không xa.
Lúc Hàn Nghị tới khách sạn là khoảng 12 giờ trưa.
Sau khi sắp xếp hành lý, anh tới khu vực ăn uống của khách sạn để ăn trưa.
Thành viên lên thuyền lần này đã tới đông đủ, khi còn huấn luyện ở thành phố T, Hàn Nghị đã quen thuộc gần hết những thủy thủ này.
Chiếc thuyền mà bọn họ chuẩn bị đồng hành là chiếc thuyền mới được các kĩ sư trong nước chế tạo, mang số hiệu 3802, một trong những chiếc thuyền nặng bằng tấn hiếm có của cảnh sát biển.
Lần này, ngoại trừ những thủy thủ trực thuộc cục cảnh sát biển thì còn có những thủy thủ ưu tú được tuyển từ bên ngoài.
Hàn Nghị chính là một trong những thủy thủ dày dặn kinh nghiệm nhất trong số đó, cho dù không có Tiết Chính Bình tiến cử thì anh vẫn có thể dễ dàng dành được vị trí thuyền trưởng.
Hàn Nghị đi tới khu vực ăn uống, những thủy thủ từng huấn luyện cùng nhận ra nên nhao nhao đứng dậy chào hỏi anh.
Hàn Nghị gật đầu đáp lại,
Tưởng Lập Quân vẫy tay với Hàn Nghị, nhiệt tình nói: “Thuyền trưởng, tới đây.”
Tưởng Lập Quân là kỹ sư trưởng được tuyển lần này, trước kia huấn luyện, Hàn Nghị và anh ta khá thân nên anh liền đi thẳng tới chỗ Tưởng Lập Quân ngồi xuống.
Không lâu sau, có vài người đi tới mời rượu Hàn Nghị.
Hàn Nghị mặt không đổi sắc uống cạn một chén, lúc đặt chén xuống, không ít người hô lên.
“Thuyền trưởng đỉnh quá!”
“Wow! Nghị ca thật hào sảng!”
…
Một đám đàn ông đực rựa ngồi chung một bàn, chủ đề nói chuyện không cần nghị cũng có thể đoán ra.
Hàn Nghị đã sớm quen với điều này, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, còn phần lớn thời gian đều im lặng ngồi nghe.
Sau khi ra biển, thuyền trưởng chính là trời của thủy thủ, tất cả đều phải nghe hiệu lệnh của thuyền trưởng, thế nên cho dù bây giờ còn ở đất liền thì họ cũng không dám lỗ mãng, chỉ kính rượu một vòng rồi không quấy rầy anh nữa.
Hàn Nghị hờ hững đánh giá mấy thủy thủ ngồi cùng bàn.
Trí nhớ của anh không tệ, chỉ cần gặp qua thì đều có thể nhớ được tên.
Nhóm thủy thủ này đều là những người cùng huấn luyện với anh lúc trước.
Tưởng Lập Quân nói với Hàn Nghị: “Sáng mai cục cảnh sát biển sẽ tới đây chào hỏi làm quen một chút, tôi nghe nói nếu như lần này hoàn thành tốt nhiệm vụ thì sẽ có cơ hội được vào biên chế.”
Hàn Nghị vừa nghe vừa liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở chiếc góc khuất thì hỏi: “Anh ta có chút lạ mắt, mấy hôm trước huấn luyện không nhìn thấy anh ta.”
Người đàn ông đó trông khá gầy gò yếu ớt, màu da trắng đến trong suốt, trên mặt còn đeo một chiếc kính kim loại, điển hình của một thư sinh nhã nhặn.
Đặt trong đám đàn ông cao to đen hôi bọn họ thì có vẻ hơi chói mắt.
Tưởng Lập Nhìn nhìn theo ánh mắt của Hàn Nghị, trông thấy người kia thì nói: “Anh ta tên là Hoắc Minh, là bác sĩ trên thuyền của chúng ta.
Mấy ngày huấn luyện lúc trước anh ta có việc nên xin nghỉ, bác sĩ mà, chỉ cần biết chữa bệnh là được rồi, những chuyện khác không quan trọng.”
“Minh trong từ nào?”
“Minh trong Minh Ký (*).”
(*) Minh Ký ở đây có nghĩa là khắc ghi, ghi nhớ trong lòng.
Tên của Hoắc Minh có ý nghĩa như thế, chứ không phải Minh trong thông minh sáng dạ.
Hàn Nghị ừ một tiếng.
Tưởng Lập Quân cười nói: “Hình như anh rất chú ý tới anh bác sĩ đó?”
Hàn Nghị hơi mỉm cười, thoải mái nói: “Bạn gái của tôi cũng là bác sĩ.”
Tưởng Lập Quân lập tức hiểu vấn đề.
Anh ta không thể quên được đêm thất tịch đó, Hàn Nghị xin phép lãnh đạo rồi về thành phố S, 7 giờ tối xuất phát, 7 giờ sáng hôm sau đúng giờ trở về.
Tưởng Lập Quân quen đường quen nẻo, nói tiếp: “Hóa ra là bác sĩ à, ánh mắt của anh cũng không tệ đâu.”
Anh ta giơ ngón cái lên tán thưởng.
Hàn Nghị ừ một tiếng, đối với sự tán thưởng của người khác dành cho Trình Tang Tang, anh tiếp nhận mà không áp lực chút nào.
Tiểu yêu tinh của anh đúng là nhân trung long phượng, nên nhận được sự khen ngợi của người khác.
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Nghị về phòng nghỉ ngơi.
Tưởng Lập Quân và Hàn Nghị ở chung một tầng, lúc vào thang máy, anh ta quàng vai Hàn Nghị, hỏi: “Hôm nay quản lý lỏng lẻo, anh có muốn ra ngoài chơi với bọn tôi không? Thành phố T có khá nhiều chỗ ăn ngon chơi vui đấy.”
Hàn Nghị không có hứng thú, trực tiếp từ chối.
Đến tầng 5, trong thang máy chỉ còn lại Tưởng Lập Quân và Hàn Nghị.
Tưởng Lập Quân nói: “Thuyền trưởng, lúc tôi qua bàn bên cạnh uống rượu thì nghe được một tin lớn.” Anh ta nhướng mày, nói: “Vị bác sĩ kia của chúng ta, chính là anh chàng tên Hoắc Minh vừa rồi anh chỉ ấy, nghe nói bối cảnh đằng sau không vừa đâu.
Lúc đầu bác sĩ của 3082 được chỉ định là người khác, tên Hoắc Minh kia là chen hàng nhảy vào đấy.”
Anh ta dừng một chút, định tạo hứng thú để Hàn Nghị hỏi mình, nhưng thấy Hàn Nghị chẳng có chút hứng thú gì thì đành nói thẳng: “Tin bạo nhất chính là, anh ta còn mang theo một trợ lý lên thuyền, mà người trợ lý kia là một người phụ nữ.”
Nghe được hai chữ phụ nữ, Hàn Nghị liền nhíu mày trong vô thức.
Trong cái nghề này, gần như không có phụ nữ, không phải là hoàn toàn không có, chỉ là rất rất ít.
Theo số liệu thống kê thì trong 1000 thủy thủ thì chỉ có 1 người là nữ.
Công việc trên thuyền rất vất vả, thích hợp với đàn ông hơn là phụ nữ.
Một chiếc thuyền ra biển thỉnh tuần tra 1 tháng, 60 người đàn ông, 1 người phụ nữ, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy có rất nhiều vấn đề khó giải quyết.
Hàn Nghị hỏi: “Đây là nghe nói hay là xác định rồi?”
Tưởng Lập Quân nói: “Tôi có phải đàn bà đâu, mấy chuyện tin vịt gì đó tôi không thích bàn tán.
Chuyện từ miệng tôi ra, tất cả đều là thật.
Trợ lý của Hoắc Minh tối nay sẽ tới, khoảng 6 giờ chúng ta có thể nhìn thấy cô ấy.”
Anh ta xoa xoa tay, tặc lưỡi vài tiếng rồi nói: “Tên phú nhị đại Hoắc Minh kia, dựa vào quan hệ trong nhà mà chen vào, anh ta xem cục cảnh sát biển là nhà anh ta à? Lại còn mang theo phụ nữ nữa chứ, cho rằng đây là nhà chứa hả?” Tưởng Lập Quân cũng cho rằng có một người phụ nữ lên thuyền là một việc cực kỳ không ổn, nói: “Hay là thế này, tối nay sau khi gặp cô trợ lý kia, thừa dịp vẫn còn chưa lên thuyền, chúng ta mỗi người một câu, dọa cô ta sợ té khói chạy về nhà luôn? Tôi sẽ đi nói với các anh em khác, không thể để bất cứ người phụ nữ nào lên thuyền được.”
Sau khi về phòng, Hàn Nghị gọi điện cho Tiết Chính Bình.
Anh hỏi: “Lai lịch Hoắc Minh thế nào?”
Tiết Chính Bình cũng rất sầu, nói :”Nghị ca, trước kia anh làm vận tải đường thủy, chắc là anh biết Quốc Hải nhỉ?”
“Biết.”
Năm đó, hai doanh nghiệp làm về mảng vận tải đường thủy lớn nhất trong nước chính là Quốc Hải và Đông Viễn.
Sau khi Hàn Nghị kết thúc hợp đồng với Đông Viễn, Quốc Hải đã chủ động mời anh về làm, bọn họ đưa ra mức lương cao đến mức mà đến tận bây giờ nhiều người vẫn còn cảm thấy líu lưỡi khi nhắc đến.
Có lẽ là do duyên phận, anh mới quen được bố của Tống Nhàn, về nước ở chơi nhà họ Tống, sau đó thì yêu đương với Trình Tang Tang.
8 năm trôi qua, dù Hàn Nghị không còn làm trong mảng vận tải đường thủy nữa, nhưng anh vẫn chú ý đến các tin tức liên quan.
Đông Viễn đã có xu hướng đi xuống, mà Quốc Hải thì càng ngày càng đi lên, dần dần trở thành một doanh nghiệp độc quyền.
Hiện tại trong nước đã có có công ty nào có thể chống lại được Quốc Hải.
Hàn Nghị hỏi: “Là người của Quốc Hải?”
Tiết Chính Bình nói: “Quốc Hải mang họ Hoắc, Hoắc gia cũng có người theo nghiệp chính trị, hơn nhà em, bọn họ tới tìm em nói chuyện, em cũng không thể không đồng ý.
Nhưng mà anh yên tâm đi, mặc dù Hoắc Minh chen chân ngáng hàng nhưng giấy chứng nhận bác sĩ thì vẫn có đủ.”
Hàn Nghị hỏi: “Tôi nghe nói anh ta còn dẫn theo một nữ trợ lý lên thuyền.”
Tiết Chính Bình trầm mặc một lúc mới nói: “Nói thật với anh, nữ trợ lý kia không có quan hệ gì với Hoắc Minh đâu, cô ấy được nhận một cách chính quy đấy.
Chuyện này anh có thể tên tâm.
Em cúp trước nhé, bên em đang có chút việc.”
Tiết Chính Bình cúp điện thoại.
Hàn Nghị biết được nữ trợ lý được nhận một cách chính quy thì không nghĩ nhiều nữa.
Anh mở điện thoại ra, vào Wechat.
Tin nhắn cuối cùng trong khung chat của anh và Trình Tang Tang được gửi 40 phút trước, anh gửi tin nhắn nói với cô mình đã đến khách sạn, còn Trình Tang Tang trả lời rằng cô đang ăn cơm với Tống Nhàn.
Sau đó, hai người không nói chuyện nữa.
Anh lướt Newfeeds thì nhìn thấy Trình Tang Tang mới đăng một tấm ảnh chụp chung của cô và Tống Nhàn, Trình Tang Tang trong ảnh cười rất tươi.
Hàn Nghị hừ một tiếng.
Tiểu yêu tinh không có lương tâm.
Chạng vạng tối, Tưởng Lập Quân gõ cửa phòng Hàn Nghị.
Anh ta nói: “Thuyền trưởng, nữ trợ lý của Hoắc Minh tới rồi, đang ở khu vực ăn uống của khách sạn.” Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, dường như có chút ảo não, nói: “Mấy người kia thật chẳng ra làm sao cả, đã nói là đồng lòng làm khó cô ta, vậy mà…
” Dừng một chút, Tưởng Lập Quân lộ ra vẻ mặt rèn sắt không thành thép, nói: “Vừa nhìn thấy nữ trợ lý kia một cái là toàn bộ đều lật lọng, ĐM, cũng tại cô trợ lý kia xinh vượt mức bình thường.
Anh có xem bộ phim cổ trang đang nổi gần đây không? Cô ấy còn đẹp hơn nữ chính luôn ấy, tôi…
“
Tưởng Lập Quân tự hát một tràng, đột nhiên phát hiện mình lạc đề, đồng thời bại lộ sở thích cá nhân, thế là nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Thuyền trưởng, chúng ta không thể để cô ta lên thuyền được.
Một người phụ nữ quá xinh đẹp mà ở cùng một đám đàn ông trên thuyền tận 1 tháng thì đến trời cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
Hàn Nghị không đồng ý cũng không phản đối ý kiến này, chỉ nói: “Đi xuống xem một chút.”
Tưởng Lập Quân và Hàn Nghị đi thang máy xuống tầng.
Anh ta còn nói: “Anh không biết đám đàn ông thấy sắc quên nghĩa kia đâu, cả một đám đều chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Lát nữa tôi với anh không cho cô ta lên thuyền thì có khi bọn họ còn phản chúng ta ấy.
Bọn họ nói, có phụ nữ xinh đẹp trên thuyền thì mỗi nghĩ nhìn biển chán có thể quay sang ngắm người, anh nói xem, đây là tiếng người hả? Hoắc Minh không phải bác sĩ à? Sao tôi cứ cảm thấy anh ta là do quân địch phái tới để chia rẽ tình đoàn kết của chúng ta thế.”
Thang máy dừng ở tầng 2, khu vực ăn uống.
Hàn Nghị vừa ra khỏi thang máy, chưa tới phòng ăn đã nhìn thấy một đám người vây quanh một cái bàn, đầu người chen chúc đen nghịt, chẳng thể nào nhìn nổi cô trợ lý xinh đẹp bên trong.
Đến gần hơn, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“…
Tôi không biết bác sĩ Hoắc, nhưng tôi biết thuyền trưởng của các anh.”
Vừa đúng lúc này, có người nhìn thấy Hàn Nghị đi tới, nhanh chóng nhường đường cho anh đi vào.
Trình Tang Tang nghiêng đầu, vẫy tay mỉm cười với anh.
“Hi! Thuyền trưởng.”
Hết chương 52.
Tiểu Vũ: Quốc Khánh vui vẻ nha mọi người!
.