Anh Ấy Rất Tốt Rất Tốt

Chương 50: Mày Có Còn Là Đàn Ông Không Hả Hàn Nghị


Đọc truyện Anh Ấy Rất Tốt Rất Tốt – Chương 50: Mày Có Còn Là Đàn Ông Không Hả Hàn Nghị

Chương 50: Mày có còn là đàn ông không hả Hàn Nghị?
Chuyển ngữ: Tiểu Vũ
Hàn Nghị đẩy cửa ra, đi vào trước.
Trình Tang Tang vẫn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, giờ khắc này trong đầu cô đều vang lên câu nói kia của Hàn Nghị —- “Nhớ rằng người có 0524, không chỉ có mình em.”
0524.
Mật mã nhà cô, và lần đầu tiên của cô và Hàn Nghị.
Ngày 24 tháng 5 tám năm trước, dù rằng căn phòng đã được sửa lại, nhưng chính ở chỗ này, hai người đã giao ra lần đầu tiên ngây ngô của mình.
Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ rõ cảm giác lúc ấy, đau đến mức cô chảy nước mắt, suýt chút nữa thì dọa Hàn Nghị sợ hãi.
Trình Tang Tang lấy lại tinh thần, mở cửa ra rồi đi vào, khóe mắt khóe môi đều tràn đầy ý cười.
Cô nhìn xung quanh.
Phòng ngủ trong này vẫn là King Size, rộng đến mức 5 người lăn lên ngủ vẫn đủ, cô biết chiếc giường này mềm mại đến thế nào, cũng nhớ lần đầu tiên đó, hai người lần đầu nếm trải các tư thế.
Còn có chiếc bàn thủy tinh và chiếc sofa lớn ngoài phòng khách…
Ánh mắt của cô dừng lại khi nhìn thấy khu bể bơi trong suốt.
Ở nơi đó, cô mặc bikini gợi cảm quyến rũ Hàn Nghị.
Trong nháy mắt, mọi hồi ức ùa về, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, tất cả đều rõ mồn một trước mắt cô, nhìn thì tưởng là xa nhưng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
Từng cảm xúc nóng hổi, từng câu nói, từng hành động, từng tiếng thở dốc, từng tiếng yêu kiều, từng lần ân ái kịch liệt…

Cuối cùng, gương mặt hiện ra trong những hồi ức đó, dần dần trùng khớp với người trước mắt.
Đáy lòng Trình Tang Tang mềm nhũn, cô cười nói: “Hàn thúc thúc, hôm nay không phải 24/5, anh muốn kỉ niệm thì có thể đợi sang năm nhé.”
Hàn Nghị hỏi cô: “Bơi không em?”
Đáp án đương nhiên là có rồi.
Chỉ là Trình Tang Tang không mang áo tắm, nhưng cũng chẳng sao, cô cởi giày cao gót, cởi chiếc váy mỏng manh trên người ra, cuối cùng, chỉ còn lại bộ nội y không bị chủ nhân ruồng bỏ.

Ngón tay mảnh khảnh dừng ở chiếc dây buộc bên hông, cô đang muốn kéo chiếc nơ con bườm này ra thì trông thấy Hàn Nghị nhìn mình chằm chằm.
Cô dừng lại, hỏi: “Anh đã nhìn bao nhiêu lần rồi mà còn nhìn chăm chú thế làm gì?”
Hàn Nghị hỏi: “Em định bơi khỏa thân à?”
Trình Tang Tang nói: “Nơi này không có người ngoài, không được sao?” Cô nghiêng đầu cười, mang theo chút ý dụ hoặc: “Hay là Hàn thúc thúc muốn em nhảy một điệu thoát y?”
Hàn Nghị biết cô dám.
Tiểu yêu tinh Trình Tang Tang này cái gì cũng dám làm! Cho dù đã từng nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ —- điên cuồng “làm” cô.
Nhưng hôm nay có chính sự, không thể làm.
Anh dời anh mắt, nói: “Anh bảo nhân viên khách sạn mang cho em một bộ áo tắm.”
“OK.”
Trình Tang Tang đồng ý rất sảng khoái, sau đó cô bước chân trần trên tấm thảm nhung đi chọn rượu.
Hôm nay Hàn thúc thúc có chút là lạ, không biết anh định làm gì, nhưng mà cũng chẳng sao, sự không biết này khiến Trình Tang Tang rất chờ mong.
Cô thích cảm giác như vậy —- sự thích thú trước những bất ngờ.
Trình Tang Tang đoán Hàn Nghị muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, dù sao thì ngày kia anh đã phải đến thành phố T rồi, bọn họ cũng sắp phải xa nhau hơn một tháng.
Đang yêu đương cuồng nhiệt mà phải chia xa là một việc cực kỳ đau khổ cực kỳ luyến tiếc.
Dưới tình huống này, người đàn ông không biết lãng mạn như Hàn Nghị muốn tặng cô một niềm vui bất ngờ cũng không phải không có khả năng.
Dựa theo quan điểm tạo bất ngờ của thẳng nam thì không thể thiếu hoa hồng.
Thế nhưng Trình Tang Tang đã lượn một vòng quanh phòng rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng hoa hồng đâu cả.
Cô đành chọn lấy 1 chai rượu và 2 chiếc ly quay trở lại bể bơi.
Hàn Nghị đã xuống nước, giống như một tuyển thủ bơi lội thực thụ.
Cơ bắp cường tráng, dáng người khỏe đẹp cân đối, bởi vì bơi nhanh nên làm xao động cả một vùng nước.
Lần này đến phiên Trình Tang Tang nhìn anh chằm chằm.
Bể bơi không lớn, Hàn Nghị bơi xong một vòng cũng chỉ mất mấy phút, một cánh tay chống lên thành bể, cả người nhảy lên bờ, toàn thân anh ướt đẫm, giọt nước từ trên đầu chảy xuống, qua cơ ngực rồi biến mất vào trong quần bơi.
Mơ hồ có thể nhìn thấy một “đống lớn” bên trong quần bơi.

Trình Tang Tang nghĩ thầm, gọi Hàn thúc thúc nhà cô là một đại thẳng nam cũng chẳng có gì sai mà.
Chuông cửa vang lên.
Hàn Nghị nói: “Chắc là nhân viên mang áo tắm tới đấy, em đi mở cửa đi.”
Trình Tang Tang sáng mắt, có phải Hàn thúc thúc bảo người mang hoa hồng đến không nhỉ? Dựa theo kinh nghiệm đi thuê phòng của hai người bọn họ, Hàn thúc thúc luôn cho rằng nếu cô đi mở cửa thì sẽ gặp nguy hiểm, ví dụ như nhân viên đưa thức ăn có thể thừa cơ chấm mút, hay là có ý đồ bất chính nào đó, vậy nên anh chưa từng để cô phải đi mở cửa.
Cô quyết định lát nữa nhận được hoa hồng thì sẽ giả bộ cực kỳ ngạc nhiên, mặc kệ có thích hay không.
Việc tạo bất ngờ của mấy người đàn ông từ trước đến nay đều chẳng có thiên phú gì, nếu ngay lần đầu tiên đã gặp đả kích thì chắc hẳn mấy ông sẽ không làm lần tiếp đâu.
Trình Tang Tang vừa mặc váy vừa nghĩ.
Cô mở cửa ra.
Đứng bên ngoài là nhân viên khách sạn, trong tay là một túi giấy: “Thưa chị, đây là đồ chị muốn.”
Trình Tang Tang quét mắt sang hai bên, chẳng có bông hoa hồng nào hết, xung quanh cũng chẳng có người nào đang trốn, không có tí xíu nào là tạo bất ngờ cả.
Trình Tang Tạng nhận lấy cái túi, bên trong đúng là chỉ có một bộ áo tắm.
Nhân viên phục vụ hỏi: “Chị còn cần thứ gì không ạ?”
Trình Tang Tang lắc đầu, nói: “Cảm ơn.”
Trình Tang Tang đi thay áo tắm.
Lúc cô trở lại bể bơi, Hàn Nghị đã mở rượu, rót một ly thêm đá đưa cho cô.
Cô nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Cô xuống nước, vừa bơi loanh quang vừa nghiêng đầu nhìn Hàn Nghị, anh cũng đang nhìn cô.
Bỗng nhiên, anh đứng dậy, gọi cô: “Trình Tang Tang.”
Trình Tang Tang: “Dạ?”
“Ngày đó, khi anh tới, em cũng đang bơi thế này, mặc áo tắm màu đỏ.” Anh nói rất chậm: “Ở đúng vị trí này, như một mỹ nhân ngư vậy.
Lúc ấy anh chỉ có một suy nghĩ…

Trình Tang Tang không ngờ anh lại nhắc đến quá khứ, cô bơi vào bờ, ngước cổ nhìn anh.
“Suy nghĩ gì?”
Anh ngồi xổm xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Kéo em lên.”
Trình Tang Tang bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, vẻ mặt không cầm nổi vẻ đắc ý, cô nói: “Em biết thừa nhé! Sau khi em với anh yêu nhau, ánh mắt khi anh nhìn em hoàn toàn không giấu được.”
“Đối với anh, em có chút nhỏ tuổi.”
Trình Tang Tang mếu máo: “18 tuổi còn nhỏ chỗ nào chứ, tuổi này mà ở cổ đại thì có thể làm mẹ mấy đứa con rồi.”
Anh dường như có chút luống cuống.
Trình Tang Tang rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của Hàn Nghị, cô có cảm giác anh muốn nói gì đó với cô, thế là cô im lặng, sau đó hỏi: “Sau đó thì sao?”
Anh mở miệng, nhưng lại thay đổi đề tài.
“Lần đầu tiên gặp em là ở bữa tiệc của Tống gia, nếu như em không chủ động tới nói chuyện với anh, thì anh sẽ chủ động bắt chuyện với em.”
Anh tiếp tục: “Lần thứ hai gặp em là ở trường cấp 3, cho dù lúc đó em không bị người ta bắt nạt thì anh vẫn sẽ xuống xe nói chuyện với em.”
Anh còn nói: “Trước kia anh không có bạn gái, cũng chưa từng tưởng tượng xem bạn gái của mình sẽ như thế nào.
Thế nhưng lần đầu tiên gặp em, anh đã nghĩ, người yêu lý tưởng của anh chính là em.”
Trình Tang Tang: …
Nói thật, Trình Tang Tang có chút mơ hồ.
Nghe được mấy lời tâm tình sến súa này của Hàn Nghị chẳng khác nào đang nhìn thấy mặt trời mọc ở phía Tây.
Hàn thúc thúc của cô xưa nay chưa từng như vậy.
Nhưng mà cô vẫn rất nể mặt mũi anh: “Cảm động quá…

Lời còn chưa dứt, Hàn Nghị đột nhiên chửi thề một câu, sau đó cúi người hôn Trình Tang Tang một cái thật sâu.
Trình Tang Tang vốn mượn lực ghé vào thành bể, trong lúc hôn mất quá nhiều sức nên liền ngã xuống nước.
Hàn Nghị nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, nhưng không ngờ rằng Trình Tang Tang lại kéo anh xuống nước chung.
“Bùm”, bọt nước bắn tung tóe.
Trình Tang Tang ôm chặt cổ Hàn Nghị, cuối cùng không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Cô quá hiểu Hàn Nghị.
Cái gì mà người yêu lí tưởng của anh chính là em…

Cái mà nếu em không chủ động thì anh sẽ chủ động…
Cái quỷ gì đây? Hàn Nghị không có khả năng nói được mấy lời như thế.
Nếu như năm 18 tuổi đó cô không câu dẫn Hàn Nghị, vậy thì người nằm dưới anh hiện tại chẳng biết là ai đâu.
Hàn Nghị hung ác hôn cô, ngăn chặn tiếng cười của cô.
Cho đến khi Trình Tang Tang không cười nổi anh mới dừng: “F*ck, mấy lời Sở Bắc dạy toàn là mấy lời sến súa gì không biết.”
Trình Tang Tang: “À, hóa ra là Sở Bắc dạy, thảo nào em cứ thấy là lạ.
Hàn thúc thúc, anh đừng học cậu ta, em không ăn mấy lời sến súa ấy đâu.
Nếu năm đó em không khóc thì anh sẽ chẳng chú ý đến em đâu, đúng không?”
“Ừm hừm.”
Trình Tang Tang: “Ừm hừm cái gì, em biết thừa rồi.”
Bàn tay lớn của ai đó vỗ mạnh vào bờ mông vểnh của cô, Trình Tang Tang yêu kiều rên lên.
Hàn Nghị lạnh mặt nói: “Trình Tang Tang, ông đây nếu đã mắc câu của em thì xác định là không chạy được nữa rồi.”
Trình Tang Tang hỏi: “Móc câu của em có độc à?”
Hàn Nghị nói: “Kịch độc.”
Trình Tang Tang buồn cười, cố ý nguýt anh một cái, nói: “Em là tiểu tiên nữ, dù cho có thả câu thì đó cũng là mồi câu thiên tiên.”
Hàn Nghị đột nhiên nói: “Tiểu tiên nữ Trình Tang Tang, chờ anh từ biển về, em hãy cho anh cơ hội theo đuổi em lần nữa nhé.”
Trình Tang Tang ngạc nhiên trợn mắt, hỏi: “Vì sao?”
Hàn Nghị nói: “Không vì sao cả, chỉ là anh muốn theo đuổi em lần nữa thôi.”
Nếu như cô đã cho rằng năm đó cô tốn nhiều tâm tư hơn anh, mà thời gian thì không thể quay trở lại, vậy thì hãy cứ để anh theo đuổi cô một lần nữa, bổ sung tất cả những gì thời niên thiếu còn nuối tiếc.
Mặc dù năm đó sự chân thành anh bỏ ra không hề ít hơn Trình Tang Tang, nhưng nếu cô không cảm thấy, vậy thì hiện tại, anh sẽ làm đến khi cô vui vẻ hài lòng mới thôi.
Vợ của mình mà cũng không dỗ được, con mẹ nó mày có còn là đàn ông không hả Hàn Nghị?
Hết chương 50.
Edit: Các cô gái xinh đẹp, nhớ vote và bình luận cho t nhé <3

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.