Anh Ấy Rất Điên Full

Chương 68: Coi Như Là Niềm Vui Khi Không Làm Người Vậy.


Bạn đang đọc Anh Ấy Rất Điên Full – Chương 68: Coi Như Là Niềm Vui Khi Không Làm Người Vậy.

Chương 63: Coi như là niềm vui khi không làm người vậy

Phòng ngủ yên tĩnh.

Tô Mạc Mạc đứng ở mép của giường đơn, con ngươi đen nhánh không chớp nhìn về phía cửa.

Nam sinh trong tầm mắt của cô cũng bất động, khoanh tay tựa vào cửa, rũ mắt nhìn cô một cách lười nhác.

Không khí trầm mặc thêm vài giây.

Tô Mạc Mạc chớp mắt, cúi đầu.

Giọng cô gái bị đè nén một chút, còn mang theo chút ấm ức, “Vậy em ngủ bên này……” Cô duỗi tay chỉ vào một bên gần mình của chiếc giường ba người.

Thương Ngạn bất ngờ, anh mỉm cười, “Không đấu tranh tí nào?”

Cô gái ủ rũ cụp đuôi, “Em nghe theo sư phụ.” Tuy nói vậy, nhưng dưới mi mắt buông xuống của cô, tròng mắt xinh đẹp đã hơi ánh nước.

“……”

Thương Ngạn híp mắt, một hồi lâu sau, anh bỗng cười rộ lên.

Anh bước qua.

Đến khi dừng lại trước cô gái, anh khom người, tay chống đầu hối, giọng nói lười biếng xen lẫn ý cười:

“Chơi trò lấy lui làm tiến với anh hả, nhóc con?”

“……”

Tô Mạc Mạc cứng người một giây.

Cô mang cặp mắt tràn đầy khó hiểu ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt rất vô tội, vẫn sạch sẽ trong suốt, liếc mắt một cái là nhìn thấy được tất cả như trước.

Xít……

Thương Ngạn hít một hơi thật sâu, cảm thấy hơi nhức đầu, anh bất đắc dĩ cười.

“Em đã như vậy từ trước hay là bị bọn họ dạy hư?”

Tròng mắt Tô Mạc Mạc xoay xoay, rất nhanh đã bất động trở lại.

Gương mặt xinh đẹp viết mấy chữ to tướng, “Em không hiểu anh đang nói gì”.

Thương Ngạn buông mắt, ném đòn sát thủ.

“Văn Tố Tố nói cho anh, em lén ghi âm lời cậu ta, còn lấy nó uy hiếp cậu ta.”

Tô Mạc Mạc ngẩn ra.

Tia lạnh lẽo xẹt qua đôi mắt cô gái trong một khắc, tựa như động vật ăn cỏ luôn vô hại đột nhiên tung ra móng vuốt sắc nhọn dưới đệm thịt mềm mại.

Hiển nhiên cảm xúc ấy không phải hướng về Thương Ngạn. Hơn nữa móng vuốt đó cũng nhanh chóng thu lại.

Tiếc là dấu vết nhỏ bị lộ ra này cũng bị người ta bất được.

Thương Ngạn nâng cằm cô.

“Đừng giấu.”

Tô Mạc Mạc cứng người.

Qua vài giây sau, cô rũ mắt, chậm chạp nói.

“Là em làm.”

Thương Ngạn nhướng mày, “Em làm gì?”

Tô Mạc Mạc: “Em nói với cậu ta, không được nói chuyện riêng với anh, không thể đến gần anh…… Nếu không em sẽ cho mọi người biết đoạn ghi âm đó.”

Thời điểm cô nói lời này, gương mặt xinh đẹp căng chặt không cảm xúc, nhưng càng nói, lông mi cô càng run lên, sau đó cô ngước mắt.

Đồng tử đen nhánh nhìn Thương Ngạn không chớp mắt.

“Anh sẽ ghét em à?”

“……”

Thương Ngạn ngẩn ra.

Vài giây sau, anh buông mắt bật cười, “Em sợ anh ghét em?”

“…… Ừm.” Tô Mạc Mạc gật đầu, “Mẹ viện trưởng nói, mọi người đều thích làm bạn với người ngốc, không thích làm bạn với kẻ có suy nghĩ.”

Dần dà, trì độn, ngây thơ…… Chậm rãi trở thành thói quen và lớp phòng hộ của cô.

Hình như đây là lần đầu tiên cô bị phát hiện.

“Nói có điểm đúng.”

Thương Ngạn gật đầu.

“……”

Cảm xúc trong mắt cô ảm đi.


Thương Ngạn không đành lòng chọc cô nữa, giơ tay véo nhẹ gương mặt cô, thấp giọng cười hỏi:

“Nhưng ai nói anh muốn làm bạn với em hả?”

Tô Mạc Mạc ngẩn người, ngước mắt nhìn anh.

Thương Ngạn lười nhác cười.

“Nhóc con, em đừng sợ anh ghét em, em hẳn nên sợ việc khác.”

Tô Mạc Mạc: “Sợ cái gì……?”

“……”

Tầm mắt Thương Ngạn rơi xuống bả vai gầy của cô rồi dời qua giường lớn mềm mại đằng sau.

Anh cười như than thở điều gì đó, thu mắt về.

Ý vị sâu xa ——

“Sợ anh quá thích em.”

Tô Mạc Mạc: “?”

Không đợi cô hoàn hồn, người trước mặt đã thẳng người, xốc tấm chăn trên giường đơn lên rồi mở cửa ra.

Thấy Thương Ngạn muốn ra ngoài, Tô Mạc Mạc tỉnh táo lại, cô đắn đo gọi anh lại: “Sư phụ.”

Thương Ngạn dừng bước.

Tô Mạc Mạc: “Tối nay anh không ngủ trong phòng ngủ à?”

Thương Ngạn mỉm cười, nghiêng mặt qua.

“Ừ, em hỏi tiếp đi. Hỏi thêm hai câu nữa, nói không chừng anh sẽ thay đổi suy nghĩ, đặt em vào chăn rồi mang ra ngoài đấy.”

“……!”

Tô Mạc Mạc cảm nhận được sự uy hiếp rất nguy hiểm từ anh, cô cuống quít mím chặt môi.

Thương Ngạn bật cười, đóng cửa rời đi.

*

Sáng sớm hôm sau, hơn 6 giờ rưỡi.

Cửa phòng của Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc bị gõ nhẹ từ bên ngoài.

Trong phòng yên lặng thật lâu, không ai đáp lại.

Ngoài cửa, Ngô Hoằng Bác lo lắng nhìn Loan Văn Trạch bên cạnh, “Lão Loan, sao cậu không lo lắng tí nào vậy?”

“……” Loan Văn Trạch vô cảm ngó cậu ta, “Lo lắng chuyện gì?”

Ngô Hoằng Bác: “Tối hôm qua Tiểu Tô đã nằm trong hang sói cả một đêm! Là loại nằm ngay cạnh miệng sói, chỉ cần le lưỡi ra là có thể ăn sạch không thừa một miếng đấy —— cậu còn hỏi lo lắng chuyện gì, Tiểu Tô của chúng ta là cô gái đơn thuần đáng yêu như thế……”

Không để Ngô Hoằng Bác lảm nhảm xong, cửa phòng trước mặt bọn họ đột ngột bị kéo ra.

Bên trong cánh cửa.

Nam sinh chỉ mặc quần dài, cả người trên trần trụi, để lộ ra đường cong cơ bụng đẹp đẽ, mặt không cảm xúc nhìn hai người.

Anh buông mắt, con ngươi đen nhánh, tản mạn không có tiêu điểm.

Hiển nhiên là còn chưa ngủ tỉnh, thoạt nhìn hung dữ khác thường.

Ngô Hoằng Bác còn chưa kịp nói gì với anh, đã bị ánh mắt kia đóng đinh tại chỗ như cọc gỗ.

Lông tơ sau lưng đứng nghiêm cúi chào, Ngô Hoằng Bác cầu cứu ngó qua bên cạnh.

Loan Văn Trạch nhận được tín hiệu cầu cứu, bất đắc dĩ, chỉ có thể xoay nửa người, xin lỗi mà chào hỏi Thương Ngạn ——

“Ngạn ca, bọn tôi tới tìm cậu và Tiểu Tô xuống lầu ăn sáng.”

“……”

Thương Ngạn không biểu cảm liếc qua hai người, buông tay, mặc kệ cánh cửa chưa đóng, xoay người đi vào phòng.

Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch liếc nhìn nhau, dùng khẩu hình không tiếng động dò hỏi: “Vậy là sao?”

Loan Văn Trạch đẩy cửa ra, “Đi vào rồi nói sau.”

Hai người đi qua huyền quan, tiến vào phòng khách, bắt gặp đầu tiên là tấm chăn bị chà đạp trên sô pha, bởi vì diện tích sô pha quá nhỏ nên nó đành chịu khổ bị dồn thành một cục nhét ở một đầu sô pha.

Loan Văn Trạch cũng không bất ngờ, nhưng Ngô Hoằng Bác lại há to miệng, kinh ngạc hỏi: “Ngạn ca, tối qua cậu chắp vá ở đây cả đêm?…… Nhìn thôi là thấy nhức eo rồi.”

Tiếng nước trong toilet nhanh chóng im bặt.

Thương Ngạn hất nước vài lần lên mặt nên đã khá tỉnh táo, không thèm lau mặt, xoay người đi ra ngoài.

Vài sợi tóc đen bị làm ướt trên gương mặt trắng nõn, lộn xộn rũ xuống trán, càng làm nổi bật sự tuấn tú và tùy ý trên gương mặt vô cảm.

Trên xương quai xanh, hình xăm màu đỏ trên làn da trắng trẻo càng thêm bắt mắt.

Sau khi ra ngoài, Thương Ngạn lãnh đạm liếc Ngô Hoằng Bác.


“Nếu không thì sao.”

Ngô Hoằng Bác rụt cổ, ngượng ngùng nói: “Tôi còn tưởng là cậu ngủ chung phòng với Tiểu Tô.”

Thương Ngạn nheo mắt.

“Đây là lý do mới sáng sớm mà cậu đã chạy qua đây đánh thức tôi?”

Ngô Hoằng Bác run rẩy trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Tối qua cha Ngạn thức khuya lắm à?”

Không cần Thương Ngạn trả lời, bọn họ cũng biết đáp án.

Bên cạnh sô pha là bàn trà, laptop tùy thân của Thương Ngạn còn chưa gấp lại, được đặt ở một bên, những chỗ còn lại trên bàn đều được đặt một đống tài liệu lập trình khá lộn xộn.

Thấy vậy, tuy không phải thâu đêm nhưng cũng khoảng ba bốn giờ.

Thương Ngạn lười trả lời vấn đề rõ ràng như vậy.

Anh buồn ngủ đi đến một bên của sô pha, đầu gối co lại, dựa vào ghế sô pha, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt vuốt mi tâm.

“Ngồi một lát đi, nhóc con chưa thức dậy.”

Có lẽ là do thức đêm, giọng nam sinh có chút khản đặc.

Loan Văn Trạch và Ngô Hoằng Bác nghe theo, một trái một phải ngồi xuống hai ghế sô pha đơn.

Loan Văn Trạch đặt cặp văn kiện trong tay lên bàn, “Ngạn ca, tối hôm qua trước khi ngủ, tôi và lão Ngô đã đọc qua tài liệu cậu cậu đưa, bọn tôi đã thảo luận xong mấy phép tính này, nhưng vận thấy không chuẩn lắm, cậu nhìn xem …………”

Mười lăm phút sau, mèo con Tô Mạc Mạc đẩy cửa phòng trong ra, nhập nhèm buồn ngủ thấy được ba người ngoài phòng khách.

Ba người đang thấp giọng thảo luận gì đó, biểu cảm của Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đều rất nghiêm túc, nhưng người ở giữa lại rất bình tĩnh thong dong.

Thần thái chây lười, đôi mắt đen kịt.

Chỉ có……

“Bốp.”

Cô gái đỏ bùng mặt, giơ tay che kín hai mắt.

Ba người bên ngoài khựng lại.

Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch trái phải nhất trí nhìn qua người ngồi giữa.

——

Ban nãy Thương Ngạn bận thảo luận kịch liệt nên anh chỉ tròng áo sơmi vào, chưa cài nút áo đã chìm đắm vào mấy phép tính.

Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch cũng không hề phát hiện.

Do đó, Tô Mạc Mạc vừa mở cửa phòng ra là nhận thấy áo sơmi của người nào đó chưa cài nút, làn da trắng trẻo, cơ bụng thoải mái hào phóng lộ ra ngoài.

Ngô Hoằng Bác quay đầu lại, cậu ta lập tức ho khan liên tục.

Thương Ngạn nhướng mày, bình tĩnh đứng lên, vừa cài nút vừa vòng qua bàn trà.

“Em cũng qua tham ngủ rồi, nhóc con.”

Giọng nói của nam sinh vẫn chưa hết khàn do ngủ trễ, còn xen lẫn một ít dung túng, nghe cực kì hấp dẫn.

Lúc này đầu óc Tô Mạc Mạc chỉ chứa đầy một mảng trắng bóng kia, mặt đỏ đến mức đỉnh đầu sắp bốc khói, che mắt hoảng loạn chạy qua một bên —— chuẩn bị đụng vào tủ quần áo bên đó.

Đồng tử Thương Ngạn hơi co lại, anh tiến lên một bước và bắt lấy cánh tay cô.

Vầng trán trắng nõn của cô gái chuẩn xác đập vào lồng ngực trần trụi chưa kịp cài hết nút áo của ai đó.

Làn da và làn da không có thứ gì ngăn cách truyền nhiệt độ cho nhau……

Tô Mạc Mạc xấu hổ và buồn bực đến mức muốn tìm khe đất chui xuống

Giọng nói trên đỉnh đầu vẫn rất điềm tĩnh:

“Đi đường còn bụm mặt, em muốn mở thiên nhãn (mắt trời) à?”

Cô gái hạ giọng lẩm bẩm.

Thương Ngạn không nghe rõ, “Cái gì?”

Tô Mạc Mạc bực bội trong lòng.

Cô buông tay ra, mở mắt bằng bất cứ giá nào:

“Là anh lưu manh.”

Gương mặt cô gái ửng đỏ vì xấu hổ, tiếng nói ra cũng mềm mại, đương nhiên không có tí lực uy hiếp nào.

Thương Ngạn rũ mắt chăm chú nhìn cô hai giây, khóe miệng nhếch lên.

Anh áp người xuống, cánh tay thuận thế chống vào bức tường sau lưng Tô Mạc Mạc.

Hai mắt tối đen nhìn thẳng, cười như không cười.


“Lưu manh thì sao?”

“…………”

Tô Mạc Mạc duỗi tay, dùng sức bịt kín miệng.

“?”

Thương Ngạn chau mày, “Làm gì vậy.”

Giọng nói buồn bực của cô gái chui ra từ khe hở ngón tay:

“Em chưa đánh răng.”

Thương Ngạn ngẩn ra, rũ mi mắt, không kiềm được bật cười.

“Anh không chê.”

Tô Mạc Mạc: “……?”

Tô Mạc Mạc: “Cái này có liên quan gì ——”

Cô vừa cất lời, mu bàn tay đang che miệng của cô bỗng bị mổ một cái.

Cô đứng hình tại chỗ.

Thương Ngạn sung sướng cười.

Sự bực bội do đánh thức vào sáng sớm đều trở thành mây bay.

Anh thu tay, thẳng lưng dậy và quay đầu đi ——

“Rửa mặt, mười phút sau xuống lầu ăn sáng.”

“………………!”

Tô Mạc Mạc không quay đầu vọt vào toilet.

Cửa bị khép “rầm” một tiếng.

Thương Ngạn ngồi xuống sô pha, cười càng thêm khoái trá.

Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch làm bóng đèn bị xem nhẹ từ đầu tới cuối phức tạp liếc nhau.

——

Coi như là niềm vui khi không làm người vậy.

Cầm thú……

*

Mười lăm phút sau.

Bốn người lấy phiếu ăn rồi cùng nhau xuống nhà hàng dưới lầu.

Trong lúc chờ bánh mì nướng, Ngô Hoằng Bác buồn chán thấy tâm trạng Thương Ngạn không tệ, cậu ta liền đánh bạo, tò mò mở lời hỏi: “Cha Ngạn, hình như dưới cổ cậu có hình xăm, màu đỏ thì phải, nhưng tôi thấy không giống chữ hay hình gì đó —— đó là gì vậy?”

Ngô Hoằng Bác vừa hỏi ra, động tác xé bánh mì thong thả ung dung của Thương Ngạn khựng lại.

Anh ngoái đầu, liếc qua Tô Mạc Mạc bên cạnh một cái.

Cô gái cũng ngơ ngác ngẩng đầu.

Thương Ngạn nhìn xuống, bật cười.

Anh chậm rãi lấy ly sữa, đưa đến bên môi nhấp một ngụm, tùy tiện hỏi:

“Cậu thấy nó giống gì?”

“…… Hả?”

Vấn đề này làm Ngô Hoằng Bác sửng sốt.

Cậu ta quay đầu trao đổi ánh mắt với Loan Văn Trạch, hiển nhiên Loan Văn Trạch cũng mù mờ.

Ngô Hoằng Bác nhớ lại một chút, không xác định cười nói: “Theo tôi nghĩ thì nó là do thợ xăm xăm lên, còn hình dạng thì, giống như bị ai đó cắn một phát vậy.”

Thương Ngạn cười một tiếng.

“Ừ.”

“Tôi cũng biết một tiệm xăm không tệ lắm, lần sau có thể đề cử cho cha Ngạn ——”

Ngô Hoằng Bác bỗng im bặt, có ảo giác gì đó quay đầu lại, “Cha Ngạn, có phải cậu vừa…… Lên tiếng không?”

Thương Ngạn cười nhạt, giương mắt.

“Ừ.”

“Hình xăm đó được xăm vào dựa theo vết cắn.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác: “????”

Ngô Hoằng Bác bất chấp bữa sáng, ném chiếc đũa đi, biểu cảm hưng phấn, ngữ khí tràn đầy lên án xen lẫn khiễn trách ——

“Ai cắn thế! Sao cha Ngạn có thể sa đọa như vậy! Hơn nữa Tiểu Tô của chúng ta còn ở đây, đừng có……”

Âm cuối của Ngô Hoằng Bác bị nuốt xuống.

Cậu ta trầm mặc vài giây mới quay qua nhìn Tô Mạc Mạc kế bên, khóe miệng co rút:

“Tiểu Tô, tại sao cậu…… Cúi thấp đầu như thế?”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Loan Văn Trạch bên này đã sớm hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, duỗi tay đẩy đầu Ngô Hoằng Bác một phát, cười nói.


“Lão Ngô, ăn cơm của cậu đi.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác: “Không, không phải ăn cơm mà là ăn cẩu lương*.”

*(Cẩu lương: Ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc, tức là thức ăn cho chó, chỉ mấy cặp đôi thể hiện tình cảm trước mặt mấy người độc thân)

Trên bàn vui đùa vài câu, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.

Tô Mạc Mạc không cần cứ cúi đầu như sắp áp mặt vào đĩa cơm nữa.

Gần bảy giờ.

Cửa nhà hàng được người phục vụ đẩy ra, một nhóm người ở tại khách sạn đi vào.

Vào thời gian này, hiển nhiên chỉ có thể là học sinh tới dự thi, Ngô Hoằng Bác ngó qua đó, vừa định thu mặt thì chựng lại.

Vẻ mặt cậu ta vi diệu.

“Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

“……”

Bàn tay cầm đũa của Loan Văn Trạch đứng khựng, ngẩng đầu nhìn qua theo.

Tô Mạc Mạc cũng tò mò quay đầu.

Tiến vào là một hàng năm người, cầm đầu là một nam một nữ, diện mạo của nam sinh cũng coi như đẹp trai, nhưng không biết là do ánh mắt hay biểu cảm mà lộ ra cảm giác u ám.

Đi cạnh cậu ta là một nữ sinh ăn mặc trang điểm hoàn toàn không như học sinh.

Tóc dài uốn lọn to, môi son đỏ tươi, lông mi được bấm vừa cong vừa dày, còn đeo cả kính áp tròng có màu. Cả người mặc quần áo bó sát bằng da, bên trong áo khoác da là một chiếc áo thun thấp ngực bó sát cực mỏng, phác họa ra đường cong làm không ít nam sinh không thể rời mắt.

Cô nàng vừa vào, hơn một nửa ánh mắt trong nhà hàng như có như không dừng trên người bị hấp dẫn đi.

Tô Mạc Mạc nhìn đến ngây người.

Thương Ngạn nghe Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch nói thế cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, sắc mặt không thay đổi.

Thật lâu sau cũng không nghe được động tĩnh gì từ bên cạnh.

Anh nghiêng tầm mắt, nhìn theo ánh mắt ngơ ngác vẫn luôn nhìn vị trí ngực của người kia của Tô Mạc Mạc.

Mặt mày Thương Ngạn tối sầm.

Anh quay đầu, duỗi tay véo cằm lôi kéo hồn phách của cô về.

“Ăn cơm.”

Tô Mạc Mạc lấy lại tinh thần, “ồ” một tiếng, quay đầu qua.

Cô uống một ngụm sữa, lén nhìn qua đối diện —— Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch đều lặng lẽ, không có ý định tiếp tục đề tài vừa rồi.

Trong lòng Tô Mạc Mạc ngứa ngáy, không nhịn được tò mò hỏi: “Mọi người quen biết đội đó à?”

“Sao có thể không quen biết —— đó là đối thủ một mất một còn của chúng ta.”

Ngô Hoằng Bác biểu cảm khoa trương, “Tên đó là Cố Linh, đừng thấy cái tên hay, vẻ ngoài chỉ là nhân mô cẩu dạng*, thực tế cậu ta rất nhỏ nhen —— nói lòng cậu ta bằng kim tiêm là khen rồi đấy! Cậu ta lớn hơn chúng ta một tuổi, là học sinh của Nhất trung trong thành phố S cạnh đây, tôi nghe nói, khi cha Ngạn không tham gia thi đấu thì mấy giải đấu trung học trong nước vẫn luôn do trường bọn họ dẫn đầu.”

*(Nhân mô cẩu dạng: Bề ngoài là người mà bên trong là chó, kiểu như mặt người dạ thú)

Tô Mạc Mạc nổi lên hứng thú, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó?” Ngô Hoằng Bác nhếch miệng cười vui vẻ khi người gặp họa, “Sau đó kẻ biến thái là cha Ngạn đây vào ngay phút cuối cùng. Chỉ cần là cha Ngạn tham gia thi đấu mấy giải cá nhân thì Cố Linh đó chưa từng đạt hạng nhất.”

Loan Văn Trạch nói tiếp, ngữ khí có điểm nghiêm túc.

“Nhưng Nhất trung ở thành phố S là trường học mạnh về máy tính nhất từ xưa đến nay, đặc biệt là đội phó của Cố Linh, chính là nữ sinh đó, Diệp Thục Thần.”

Ngô Hoằng Bác gật mạnh đầu, “Đó cũng là một tên biến thái nhỏ, lần đầu tiên tôi gặp em gái tuyệt như thế —— đặc biệt là về an toàn thông tin, cực kì giỏi.”

Loan Văn Trạch gật đầu phụ họa.

Ngô Hoằng Bác nghiêm túc được chừng ba giây đã lập tức làm mặt quỷ cười lên.

“Thật ra, nếu muốn thắng đội bọn họ thì rất đơn giản.”

“?”Tô Mạc Mạc còn đang lo lắng, nghe vậy thì tò mò ngước mắt.

Ngô Hoằng Bác nhấc cằm về Thương Ngạn đối diện đang rũ mắt, mặt không cảm xúc ăn sáng.

“Chúng ta có sư phụ của cậu mà,” Cậu ta cười bỡn cợt, “Diệp Thục Thần, chính là em gái đó, ở tất cả các giải đấu trung học, mảng an toàn thông tin chỉ bị một người nghiền áp, hơn nữa còn là loại nghiền áp không có lực đánh trả.”

Tô Mạc Mạc kinh ngạc nhìn Thương Ngạn.

Thương Ngạn cũng đúng lúc ngước mắt, mang ý cảnh cáo lườm Ngô Hoằng Bác.

Tiếc rằng Ngô Hoằng Bác hớn hở quá mức, căn bản không để ý đến, thuận miệng khoái trá nói ra mấy lời còn dư ——

“Diệp Thục Thần là em gái gan lớn, trận đấu lần đó vừa kết thúc liền để lại một câu nói chết người trước mặt bọn này —— nói rằng trong việc chém giết lẫn nhau, gợi cảm là năng lực tốt nhất, người mà cậu ta coi trọng, một ngày nào đó sẽ ngủ với sư phụ của cậu.”

Cậu ta vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống.

Lúc này Ngô Hoằng Bác mới biết được mình vừa nói ra thứ gì, vội vàng cúi đầu giả chết.

Tô Mạc Mạc còn chưa kịp hỏi một câu cuối cùng.

Nghe thấy tiếng cười quyến rũ đến gần bên tai.

“Thương…… Ngạn.”

Người con gái hoàn toàn không giống học sinh dừng lại, khoanh tay, chống người xuống mặt bàn, trước ngực rung rung.

Môi đỏ gợi lên nụ cười diễm lệ hấp dẫn.

“Lâu rồi không gặp.”

Hết chương 63

#xanh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.