Anh Ấy Rất Điên Full

Chương 46: Em Hôn Một Chút Sẽ Không Đau Nữa


Bạn đang đọc Anh Ấy Rất Điên Full – Chương 46: Em Hôn Một Chút Sẽ Không Đau Nữa

Chương 41.2: Em hôn một chút sẽ không đau nữa

Mấy giáo viên nghẹn họng không nhẹ.

Bọn họ buồn bực ngẩng đầu, muốn nhìn xem coi học sinh nào dám phá hỏng thời điểm bọn họ thể hiện thì một cô gái đi ra từ đằng sau Thương Ngạn.

Tô Mạc Mạc đi đến trước mặt giáo viên đang cầm hộp cấp cứu, cô không ngẩng đầu, chỉ nhìn cái hộp không chớp mắt.

“Xin hãy cho em cái hộp này.”

Giọng cô mềm nhẹ mà bình tĩnh, giữa lúc mọi người hoảng loạn có không biết làm sao lại có một sức mạnh trấn an lòng người một cách khác thường.

Giáo viên này còn chưa kịp phản ứng, tay ông đã tự giác đưa hộp qua.

Tô Mạc Mạc nhận lấy rồi xoay người về.

Toàn bộ quá trình, trên gương mặt xinh đẹp kia không có bất kì cảm xúc gì.

…… Chỉ có quanh hốc mắt là đỏ bừng.

Đến khi cô trở về bên cạnh Thương Ngạn, một giáo viên mới đột nhiên hoàn hồn.

Chủ nhiệm Ngưu vội vàng bước lên, “Bạn học nhỏ này, em biết cách sơ cấp cứu sao? Không hiểu cũng không nên ——”

“Thầy.”

Lời của Thương Ngạn chặn đi chủ nhiệm Ngưu, cũng thuận thế ngắt lời còn lại của ông.

Đón lấy ánh mắt nhìn qua của bọn họ, Thương Ngạn cong khóe môi.

“Sẽ không sao.”

“À…… À, được.”

Chủ nhiệm Ngưu xấu hổ thu lại bước chân.

Tô Mạc Mạc ngồi xổm bên cạnh Thương Ngạn, mở hộp cấp cứu ra, tìm lấy miếng băng gác trông có vẻ sạch sẽ nhất để có thể đắp lên bề mặt vết thương để ngăn ngừa viêm nhiễm.

Tô Mạc Mạc vừa lấy đồ vừa nhìn bên dưới. “Ai nói sẽ không sao……”

Giọng cô gái rất nhỏ, Thương Ngạn xoay nửa người, cũng phối hợp với cô nhỏ giọng xuống.

“Anh nói.”

Nhỏ đến mức như chỉ có hai người nghe thấy.

Tô Mạc Mạc: “……” Cô hơi ngẩng đầu, không nhẹ không nặng lườm Thương Ngạn một cái rồi mới lần nữa dời lực chú ý xuống băng gạc trong tay.

Thương Ngạn lại không dừng đề tài này.

Anh cười khẽ một tiếng.

“Hơn nữa, như vầy sẽ càng tốt.”

“——?” Tô Mạc Mạc dừng tay, không thể tin được ngước đầu nhìn Thương Ngạn, đồng tử đen nhánh tràn đầy nét buồn bực, “Sao anh có thể không quan tâm đến cơ thể của mình như vầy chứ……”

“……”

Lần này, Thương Ngạn thấy được cô gái thật sự tức giận, anh ngược lại cảm thấy tâm trạng sung sướng hơn rất nhiều.

Anh trầm giọng cười rộ lên.

“Nếu có sao, vậy có phải em nên phụ trách hay không?”

Tô Mạc Mạc: “?”


“Nếu thật sự có chuyện thì em đã xong rồi đấy nhóc con.”

Lời nói không giấu được tươi cười.

Tô Mạc Mạc ngây ra vì anh.

Cuối cùng Thương Ngạn cũng nói toạc ra tâm tư mông lung này của mình ——

“Nếu thật sự có chuyện, thì em nên chuẩn bị bị anh ăn vạ cả đời đi.”

Tô Mạc Mạc: “…………”

Ngừng hai giây, cô làm như chưa nghe thấy chuyện gì, cúi đầu cắt băng gạc.

Từ góc độ Thương Ngạn nhìn xuống, thấy được rõ ràng —— phần cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài kia, dường như yếu ớt đến mức có thể bẻ gãy bằng một bàn tay, dưới phạm vi tầm nhìn của anh, làn da mỏng manh trắng ngần dần dần đỏ lên.

Đám người chủ nhiệm Ngưu không giúp được gì, nhưng sợ có chuyện xấu xảy ra, đành đứng nhìn từ xa.

Phát hiện ra người bệnh và cấp cứu viên bắt đầu nhỏ tiếng giao lưu, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của bọn họ, chủ nhiệm Ngưu và nhóm giáo viên xấu hổ nhìn nhau.

Ông quan sát khắp nơi, cuối cùng cũng tìm ra phương hương giữa đám sương mù, dời trọng điểm ——

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tại sao bạn học Thương Ngạn lại bị trọng thương như thế, hả!?”

Thầy chủ nhiệm hơn bốn mươi tuổi xụ mặt lại, đem nỗi uất ức lấy từ chỗ Thương Ngạn phát tác ra, vừa dứt lời, toàn thể học sinh vốn đã sợ hãi khiếp vía bị rống như vậy, cả đám đều im lặng.

Hai nam sinh đứng bên cạnh đứng mũi chịu sào, sắc mặt càng thêm nặng nề.

“Chủ…… Chủ nhiệm……”

Nam sinh đụng trúng lò nướng biết trốn là chuyện không thể, vẻ mặt đưa đám, run rẩy giơ tay lên ——

“Là, là chúng em…… Chúng em không cẩn thận làm ra.”

Nói xong, hai người cậu một câu tôi một câu, gian nan kể sơ lại chuyện ban nãy.

Chủ nhiệm Ngưu nghe thấy liền bốc hỏa, hít một hơi thật sâu, vừa gân cổ lên chuẩn bị vận khí toàn bộ đan điền rống lên, sau lưng ông đột nhiên truyền đến một giọng nói lười biếng.

“Không phải chuyện lớn, thầy đừng làm rộn.”

“——!”

Một hơi của chủ nhiệm Ngưu nghên ở khí quản, thiếu chút nửa nghẹn trắng mắt.

Ông vất vả lắm mới nhịn xuống, xoay đầu lại, dịu giọng đi: “Bạn học Thương Ngạn, em đã thành như thế rồi, sao có thể không truy cứu trách nhiệm chứ?”

Thương Ngạn nghe vậy, dời đi tầm mắt từ trên người cô gái đang băng bó vết thương cho mình.

“Truy cứu chuyện gì.”

Lúc này nam sinh đang ngồi dưới đất, tư thế tùy ý, tay phải chống ra đằng sau, cặp chân dài thoải mái đặt đó, một chân duỗi ra một chân cong lại.

Nhìn không giống người bệnh mà như du khách du thu chuẩn bị nằm xuống mặt cỏ phơi nắng vậy.

Cặp mắt lười nhác híp lại kết hợp với gương mặt anh tuấn tươi sáng đó, thoạt nhìn thần thái và cảm xúc đều rất tùy ý.

Anh nghiêng mắt, nhìn qua cô gái đang nghiêm túc xử lý giúp mình, khóe miệng cong lên cười cười.

Thương Ngạn quay người lại.

“Hơn nữa cũng không cần xe cứu thương gì đó, có người có thể xử lý, ngày mai em ——”

“Không được.”

Trên khu đất trống im ắng, một âm thanh bất ngờ vang lên, không chút do dự ngắt lời Thương Ngạn.


Trong lúc nói, Tô Mạc Mạc đã dừng tay lại

Cô nhìn Thương Ngạn, ngũ quan tinh xảo không có cảm xúc ——

“Cần phản đưa đến bệnh viện.”

“Ngày mai……”

“Thương Ngạn!” Âm lượng cô tăng thêm vài nấc. “Anh cần phải đi.”

“…………”

Không khí yên lặng vài giây, nam sinh bất đắc dĩ cúi đầu, cười nhẹ phất tóc mái trên trán.

Anh thỏa hiệp.

“Được, đi.”

“…………”

Lần đầu tiên chủ nhiệm Ngưu thấy có người dám nói chuyện như thế với Thương Ngạn, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ mặc em “bắt nạt” của Thương Ngạn, nhất thời không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.

Còn đám Lệ Triết đứng gần đó tuy không hẳn là bình tĩnh, tâm trạng vẫn phức tạp như trước, nhưng hiện tại đối mặt với phương thức ở chung của Thương Ngạn và Tô Mạc Mạc……

Bất ngờ và khiếp sợ đã tới quá nhiều, bọn họ đã có cảm xúc chết lặng quen thuộc.

Đến khi tận mắt nhìn thấy Tô Mạc Mạc đứng dậy, cẩn thận đỡ Thương Ngạn xuống núi, biểu tình của đám người Lệ Triết phía sau đã là một lời khó nói hết.

Không biết ai lên tiếng trước, mở miệng nói một câu.

“Cầm thú……”

“Rõ ràng là anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Đó chính là anh hùng cứu mỹ nhân phiên bản cầm thú.”

“……”

“Nhưng các cậu có thấy không, khoảng cách lúc đó xa như thế, đồ còn ngã xuống nhanh như vậy, tôi còn không kịp chớp mắt, Ngạn ca đã tới trước một bước.”

“Kiểu tình huống này chỉ có thể dựa vào phản ứng của bản năng.”

“Chậc chậc, yêu đương vừa chua vừa thúi……”

“Tôi không ngửi được mùi chua hay thúi của yêu đương, nhưng mùi chanh trên người của cẩu độc thân* cậu lại bốc lên nhiều đến mức đau đầu.”

*(Cẩu độc thân: Ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, chỉ những người độc thân)

“—— này!”

“……”

*

Nửa giờ sau, Tô Mạc Mạc cùng ngồi xe với Thương Ngạn quay về.

Đến khi lên xe đến nơi cấp cứu. Thương Ngạn buồn cười, Tô Mạc Mạc ngồi cạnh anh lại hồng mắt, bộ dáng lúc nào cũng có thể khóc được.

Thương Ngạn đau đầu, cười bất đắc dĩ nói.

“Vết thương nhỏ thôi, sao em cứ như chuẩn bị mặc áo tang vì sư phụ vậy?”

“Không nhỏ chút nào!”


Cô gái bực bội trừng anh, âm cuối còn xen lẫn tiếng nức nở.

Đôi mắt hồng như thỏ con.

Nhưng hẳn là thỏ con xinh đẹp nhất……

Thương Ngạn không kiềm được khóe miệng đang cong lên, rũ mắt cười nhìn cô.

“Anh còn cười!”

Tô Mạc Mạc tức giận đến xoay đầu, vừa thấy thùng xe trống rỗng đằng sau, càng thêm buồn bực, ngay cả giọng cũng càng ủy khuất cứng ngắc.

“Xe cứu thương gì mà bác sĩ cũng không có……”

Thương Ngạn nghe thấy tê tê trong lòng, vừa xót vừa ngứa.

Nhưng anh thật sự không nỡ để cô khóc, chỉ có thể lên tiếng trấn an.

“Không phải trước khi lên tài xế đã nói sao, xe này được điều động khẩn cấp từ trấn nhỏ gần đây nên mới không có bác sĩ.”

Tô Mạc Mạc nghèn nghẹn.

Cô cũng biết, nhưng lại sốt ruột.

Không chích, không bôi thuốc, để vậy trong chốc lát thì đau đến mức nào chứ……

Nghĩ đến đây, mũi cô càng thêm xót, hốc mắt càng đỏ thêm.

Thương Ngạn nhíu mày, duỗi tay niết chóp mũi cô gái.

“Đừng khóc được không?”

“Em không…… Không khóc.”

Cô gái quật cường, nín thở, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chóp mũi đỏ bừng.

Thương Ngạn vừa đau lòng vừa buồn cười.

Quả thật là không có cách nào với cô.

Trong xe yên lặng một lát, cuối cùng cô cũng đã nén được tiếng nức nở, cẩn thận sáp qua nhìn anh.

“Anh có đau không ?”

“Không đau.” Thương Ngạn trấn an cô.

Hai phút sau.

“Bây giờ có đau không?”

“…… Không đau.”

Hai phút sau nữa.

“Anh có đau ——”

“…………”

Thương Ngạn không thể nhịn được nữa, tay phải duỗi ra, nắm lấy cằm cô gái.

Vẫn là xúc cảm mềm mại quen thuộc trong trí nhớ, tinh thần anh lung lay một chút, lập tức ho nhẹ, cố định mắt nhìn cô gái.

“Em nhất định phải nghe thấy anh nói ‘đau’, mới có thể không hỏi nữa, hửm?”

Biểu cảm Thương Ngạn có chút nguy hiểm nheo mắt lại.

Tô Mạc Mạc lo lắng nhìn anh
.
Chờ anh thả tay ra, vẻ mặt cô đau khổ, mang biểu cảm “quả nhiên là vậy” ——

“Quả nhiên thật sự rất đau sao?”

“……”

Thương Ngạn giận cười.


Anh gật đầu, “Ừ, cực kì đau.”

Điều khiển từ xa của nước mắt trong cô dường như nằm trên người anh.

Anh vừa thốt ra lời đó, đôi mắt đen nhánh nhìn anh càng thêm ướt át.

Trong lòng Thương Ngạn cứ như chịu tội, thầm mắng chính mình một câu, nhưng vẫn không nhịn được đào sẵn hố đem cô gái nhảy xuống cùng mình ——

“Anh có một biện pháp, hiệu quả giảm đau cực kì tốt.”

“……”

Quả thật lời của anh có hiệu quả như điều khiển từ xa, gần như vừa dứt lời, nước mắt Tô Mạc Mạc liền dừng.

“Biện pháp ——” cô dừng một chút, gấp gáp nói, “Biện pháp gì?”

Thương Ngạn giơ tay.

Chỉ vào cánh tay đang quấn băng gạc của mình, anh cười, chính là kiểu cười không vô tâm vô phổi.

“Em hôn một chút sẽ không đau nữa.”

Tô Mạc Mạc ngây người trông anh.

Bị ánh mắt vô hại như này của cô gái nhìn chằm chằm vài giây, nhân tính chôn cất đã lâu của Thương Ngạn trỗi dậy.

Anh ho nhẹ, dời tầm mắt.

“Đùa em đấy, em đừng khóc nữa ——”

Lời nói im bặt.

Thương Ngạn cứng người suốt vài giây mới chậm rãi nghiêng cổ và rũ mắt.

——

Cô gái thật cẩn thận hôn nhẹ lên vết thương của anh.

Thật nhẹ thật nhẹ.

Vài giây sau, cô chậm rãi ngẩng đầu, bất an quan sát anh.

Khóe mắt dính một ít nước mắt.

“Như vậy…… Sẽ đỡ hơn một chút ư?”

“…………”

Thương Ngạn hoảng hốt.

Anh nghe thấy khối pha lê cuối cùng chống đỡ ở lòng bàn chân không tiếng động vỡ vụn bên tai.

Anh nhắm chặt mắt, dường như bản thân đang rơi xuống từ trên mây, rơi mãi rơi mãi, không khí lay động, tiếng gió như ca……

Anh cũng như các nam sinh ở lứa tuổi này, đã từng ảo tưởng về thế giới rộng lớn, chân trời, núi cao, cửa biển, đồng hoang vô tận, chim thú muôn loài, thác nước nghìn thước, chỉ chờ người mở đường khai thác —— bọn họ kiêu ngạo khó thuần, cậy tài khinh người, không có trói buộc.

……

Không có trói buộc, thẳng đến giờ phút này.

Đánh vỡ khối pha lê cuối cùng dưới chân, là một đường vô hình.

Đường thẳng đó dây dưa làm anh gấp gáp……

Anh lại vui vẻ chịu đựng.

Thương Ngạn cười khổ dưới đáy lòng.

——

Mày “xong”.

Hết chương 41

#xanh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.