Anh Ấy Rất Điên Full

Chương 20: Quan Hệ Thầy Trò Thuần Khiết, Không Cho Vấy Bẩn


Bạn đang đọc Anh Ấy Rất Điên Full – Chương 20: Quan Hệ Thầy Trò Thuần Khiết, Không Cho Vấy Bẩn

Chương 17: Quan hệ thầy trò thuần khiết, không cho vấy bẩn

“Ai cho em ra đây.”

Sắc mặt Thương Ngạn xanh mét bước đến, rồi dừng lại trước mặt cô gái.

Vóc người anh cao ráo, lúc này cố tình chống vào khung cửa sau lưng cô gái, dễ dàng che kín cơ thể nhỏ nhắn dưới áo sơ mi cùng đôi chân trắng nõn.

Người này đứng quá gần, làm Tô Mạc Mạc có chút kinh ngạc, gương mặt đỏ lên.

Cô lùi lại một chút, hô hấp thông suốt hơn rất nhiều, nhỏ giọng nói: “Không phải, em…… Hình như dây giày bị ngâm lâu trong nước nên đứt rồi –“

Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Con ngươi Thương Ngạn tối đen, nhìn xuống theo.

Mũi chân trắng trẻo mảnh khảnh bất an chống ở đó, làn da phiếm hồng, ngón chân dường như được điểm thêm cánh hoa mượt mà xinh đẹp.

Thương Ngạn nhắm mắt.

Thái dương giựt giựt.

Tại đây, mấy nam sinh khác trong Tổ Huấn Luyện cũng lấy lại tinh thần, vừa kinh ngạc cảm thán về cái nhìn thoáng qua hình dáng thật sự của cô, vừa hưng phấn đi qua đây–

“Tiểu Tô của chúng ta xinh đẹp như vậy sao!?”

“Đứa mù nào nói Tiểu Tô là quái vật xấu xí!”

“Mẹ ơi con muốn yêu rồi –“

“……”

Thương Ngạn trợn mắt, cánh tay trượt xuống từ khung cửa. Anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô gái, nhẹ nhàng nhấc lên, xách người lên chiếc giường trong phòng.

“…… Trước khi anh cho em ra ngoài, không được đi đâu hết.”

Anh áp người xuống, ánh mắt có chút hung dữ “uy hiếp” cô gái.

“……” Tô Mạc Mạc chớp mắt, không hiểu vì sao Thương Ngạn lại tức giận, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”

Lúc này Thương Ngạn mới quay lại.

Mấy đôi mắt bò lên kẹt cửa đều xen lẫn tìm tòi nghiên cứu cùng kinh diễm.

Thương Ngạn thuận tay lấy áo sơ mi bên cạnh giường lúc nãy Tô Mạc Mạc dùng để lau tóc quăng qua đó.

Các nam sinh thấy Thương Ngạn xoay người đi ra ngoài, vội vàng lùi bước, Ngô Hoằng Bác đằng trước vẫn cách áo sơ mi bị ấn đầu đẩy ra ngoài.

Thương Ngạn dừng lại, đóng lại cánh cửa sau lưng.

Anh lạnh mắt nhìn mấy nam sinh đang hưng phấn.

“Làm phản?”

Ngô Hoằng Bác lấy cái áo sơ mi thấm nước trước mặt ra, cười như hoa si: “Cha Ngạn, tiên nữ đâu, muốn ôm ôm……”

“…… Ôm mẹ cậu.” Thương Ngạn tức giận bật cười. “Học trò của tôi, không cho ôm.”

Ngô Hoằng Bác ủy khuất: “Sao vậy Ngạn cha.”

Thương Ngạn lạnh lẽo lườm cậu ta.

“Ngày đầu tiên vào tổ đã nói cho các cậu, không được phép mơ ước.”

Bốn chữ cuối cùng khiến sau lưng đám Ngô Hoằng Bác lạnh run.

Cả đám nhìn nhau, không dám vuốt lông hổ vào lúc này, tiếc nuối nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó từng người trở về trước bàn máy tính.

Xác nhận không còn ánh mắt bay loạn nào nữa, Thương Ngạn mới thu mắt.

Thư Vi còn đứng ngoài cửa, sắc mặt khó coi, cảm xúc trong mắt phức tạp, không ngừng biến hóa.

Thấy Thương Ngạn nhìn qua, cô ta điều chỉnh ngữ khí mở miệng, kiệt lực không để lộ ra điều gì khác lạ:

“Mình không nghĩ rằng, thì ra học trò của cậu chính là cô gái nhìn thấy ở nhà hàng hôm đó…… Cậu đã biết ngay từ đầu rồi?”

Thương Ngạn nhíu mày.

Nếu anh đã biết ngay từ đầu, căn bản sẽ không để nhóc con lộ mặt —

…….

Cặp mắt Thương Ngạn hơi lóe, bóp nát ý tưởng nguy hiểm vừa ngoi lên trong đầu này.

“Không biết.”

Thư Vi cúi đầu, “Vậy…… Cậu thích cô ấy?”

“……”

Ánh mắt nhiều chuyện như bóng đèn cùng nhau nhìn qua.

Thương Ngạn nâng mắt.


Anh lùi lại.

“Em ấy là học trò của tôi.” Thương Ngạn ngừng một chút, xoay người, chậm rãi nói.

“Quan hệ thầy trò thuần khiết, không cho vấy bẩn.”

Thư Vi: “……”

Những thành viên khác: “………………”

Cảm xúc khẩn trương trong lòng Thư Vi hòa hoãn chút ít.

Sắc mặt cô ta cũng khôi phục sắc hồng, tiến lên hai bước, đè thấp giọng.

“Sinh nhật của mình sắp đến, trong trường không thể ăn mừng được, nên mình muốn tổ chức một bữa tiệc vào chủ nhật này, cậu có thể……”

Thư Vi chưa nói xong, đột nhiên tự im lặng.

Cô nghĩ ngợi, trực tiếp hỏi thăm Tổ Huấn Luyện.

“Tiệc sinh nhật vào chủ nhật này của tôi muốn mời cả tổ các cậu cùng đến chúc mừng, các cậu có thời gian không?”

Các nam sinh trong tổ đột nhiên bị điểm danh thì sửng sốt.

“Chúng tôi?” Ngô Hoằng Bác duỗi tay chỉ chóp mũi của mình, chỉ qua nửa vòng xung quanh “– cả tổ?”

Thư Vi sờ cằm, nghiêng đầu cười khẽ.

“Nếu nhóm học đệ không có chuyện gì, vậy hi vọng các cậu tham gia cùng…… Lát nữa tôi sẽ đưa thư mời của hội sở cao cấp qua cho các cậu, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ nằm trong đó.”

“Mẹ nó…… Thư mời đấy.”

“Cao cấp. Lớn như vậy, tôi chỉ mới thấy trong TV.”

“Mẹ nó cậu não cá vàng à? Học kì 1 tham gia cái hội giao lưu máy tính gì gì đó, lúc đi vào không lấy thư mời chứ lấy cái giống gì?”

“……”

“Cho nên có đi hay không?”

“Sao không đi, đúng lúc có lí do ăn chực — hay cậu muốn chủ nhật bị thầy Hoàng hay cha Ngạn bắt làm cu li?”

“…………”

Câu cuối cùng vừa dứt, đám nam sinh ghé đầu vào nhau đồng loạt run run.

Bọn họ ngưng trọng nhìn nhau, nhanh chóng nhất trí, xoay đầu —

“Cảm ơn học tỷ đã mời, chúng tôi sẽ đi.”

Thư Vi cười cười, lúc này đứng thẳng, ánh mắt lập loè nhìn Thương Ngạn bên cạnh.

“Thương Ngạn…… Cậu cũng đi đúng không.”

Thương Ngạn rũ mi buông mắt, không rõ cảm xúc liếc cô ta.

Thư Vi khó khăn nắm chặt tay.

Cô ta không tiếng động hít sâu một hơi, dưới đáy lòng trấn an bản thân —

Cậu ấy đối xử với ai cũng vậy, mình đã quen rồi.

Chỉ cần…… Chỉ cần có thể xác định quan hệ là đủ rồi.

Mặc niệm như vậy mấy lần, Thư Vi duỗi tay quấn lọn tóc bên sườn, cười cười.

“Dù sao, mình đã giúp cậu làm bia đỡ lâu như vậy rồi…… Đây là sinh nhật cuối cùng trước khi tốt nghiệp của mình, cậu đến được đúng không? Có một số việc, mình muốn nói rõ với cậu.”

“……giúp?”

Thương Ngạn một tay cắm túi quần, dựa vào cửa, gương mặt nghiêng tươi cười lười biếng, tròng mắt lại lạnh lẽo.

“Được.”

Anh xoa xoa cổ, không chút để ý.

“Nên nói rõ ràng.”

Thư Vi vừa đi, mấy người không nhịn được nhiều chuyện ló đầu qua.

Ngô Hoằng Bác: “Cha Ngạn, hoá ra cậu và hoa khôi trường thật sự không có quan hệ gì hết? Vậy sao trong trường đồn đãi cứ như thật vậy?”

Loan Văn Trạch: “Đúng vậy.”

Trong tổ còn có người học lớp 12, lúc này đỡ mắt kính nói, “Trong khối của tụi này đồn hai người là người yêu rất dữ đấy.”

Thương Ngạn hừ ra tiếng, đi đến bàn máy tính của mình.

Ngô Hoằng Bác còn đang phân tích, “Chuyện này nếu không phải Ngạn ca nói, những người khác cũng không có can đảm tin, vậy chắc chắn là — chậc…… Thư Vi tự nói??”

“Không sao cả.”


Thương Ngạn không thèm nâng mắt, dừng lại trước bàn máy tính, anh nhíu mày, “Ghế của tôi đâu?”

Ngô Hoằng Bác: “……”

Loan Văn Trạch: “……”

Hai người đồng loạt duỗi tay chỉ vào tận phía trong góc tường.

Ngô Hoằng Bác: “Cha Ngạn, là tự cậu đá đó, quên rồi sao?”

Lúc này Thương Ngạn mới nhớ ra.

Anh nghiêng người liếc mắt một cái, “Còn dùng được không.”

Ngô Hoằng Bác bi thương lắc đầu, “Một cái chân đã tàn phế, nói thế nào cũng là ghế già có hơn một năm kết tóc làm bạn với cậu, cha Ngạn cũng quá tuyệt tình rồi.”

“……”

Thương Ngạn liếc cậu ta.

Ngô Hoằng Bác lập tức chân chó sửa lời: “Nhưng mà nếu tôi có được một tiểu tiên nữ ngoan ngoãn làm học trò, đừng nói đá phế ghế dựa, cắt đi một chân cũng được!”

“Hơi quá rồi.” Loan Văn Trạch nhỏ giọng nhắc nhở.

Ngô Hoằng Bác: “……”

Cậu ta nhìn trộm Thương Ngạn, thấy Thương Ngạn cười như không cười liếc mình —

“Nói đi, muốn cắt chân nào, tôi thành toàn cho cậu.”

Ngô Hoằng Bác: “…………”

Ngô Hoằng Bác: “Thật xin lỗi cha Ngạn, tôi hiếu kính ghế của mình cho ngài đây.”

Thương Ngạn đương nhiên không đồng ý.

Anh bước đến chỗ điện thoại bàn gọi đi, bên kia bắt máy, anh lười nhác lên tiếng.

“Thêm một đôi giày nữ.”

“Số mấy? Sao tôi biết được.”

Thương Ngạn nâng cằm, liếc qua gian phòng an tĩnh bên trong, “…… Cậu chờ chút.”

Anh gác điện thoại lên bàn, xoay người đi vào phòng trong.

Khi đẩy cửa đi vào, cô gái đang thả cặp chân trắng nõn xuống, ngoan ngoãn im lặng ngồi trên mép giường.

Cô nghe thấy tiếng đợng, ngẩng mặt, con ngươi đen nhánh sáng lên, “Sư phụ.”

Thương Ngạn đáp, đi đến mép giường. Anh quỳ một gối trước chân cô, tay trái vói qua cầm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô gái nâng lên.

Tô Mạc Mạc bị hành động nước chảy mây trôi (lưu loát quen thuộc) như “chơi lưu manh” của anh làm ngây người, đôi mắt mờ mịt vô tội mở to, ngơ ngác nhìn anh.

“Sư phụ……?”

“Không phải muốn giày sao.”

Bàn tay phải của Thương Ngạn kéo thẳng đặt sát bên bàn chân được nâng lên của cô gái.

Thấy đầu ngón tay lộ ra đằng sau gót chân của cô, anh bật cười, vẫn giữ tư thế này giương mắt lên.

“Còn không dài bằng bàn tay của anh…… Nhóc con, rốt cuộc em mười bay hay bảy tuổi?”

“…………”

Tô Mạc Mạc tức giận muốn đá anh.

Cảm giác được mắt cá chân trắng mịn trong tay nhẹ tránh ra, cảm giác trơn trượt lướt qua hổ khấu*, mắt Thương Ngạn tối đi.

*(Hổ khấu: Phần giữa ngón trỏ và ngón cái)

Anhứng người hai giây mới đứng lên, ra vẻ không có gì đi đến cửa, để lại lời nói lười nhác–

“Vẫn không cho phép đi ra.”

“……”

Âm cuối phiêu đãng giữa không trung, tay trái Thương Ngạn cắm vào túi quần, lòng bàn tay vô thức vuốt qua vị trí hổ khấu vừa bị cọ qua.

Đến trước bàn, tay phải anh cầm lấy điện thoại.

Đối diện nghe thấy động tĩnh, bất đắc dĩ nói, “Tôi kêu bọn họ lấy mỗi số một đôi cũng được.”

“Xem rồi.” Ngữ khí Thương Ngạn bình tĩnh, “Không phải trong tiệm cậu có số liệu của tôi sao? Ngắn hơn bàn tay tôi khoảng 1cm.”

Đối diện hình như bị nghẹn họng.


Qua vài giây mới hỏi: “So với tay cậu??” Âm cuối cất cao.

“Sao vậy.”

“Không phải…… Cô gái đó đang hôn mê sao, cậu không thể trực tiếp hỏi số giày của cô ấy được à?”

Thương Ngạn: “……”

Đối diện: “……?”

Thương Ngạn: “…………”

Trầm mặc vài giây, Thương Ngạn rũ mắt, mỉm cười.

Anh cầm điện thoại giơ tay lên, gập ngón cái nhéo nhéo ấn đường.

Cười cực kì bất đắc dĩ.

“Nếu tôi nói tôi quên mất, cậu có tin không?”

Đối diện: “– cái đồ lưu manh già không có nhân tính, tôi thà tin là cậu cố ý chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta còn hơn.”

“…… Cút.” Thương Ngạn cười mắng.

“Còn cần cái gì khác không? Tôi kêu bọn họ đem qua một lần luôn.”

“Ghế dựa, thêm một cái nhỏ……” Nghĩ nghĩ, Thương Ngạn sửa lời, “Một đôi đi.”

“Được rồi, không còn gì nữa?”

“Ừ.”

“……”

Người đưa đồ và Lệ Triết gần như cùng lúc đến văn phòng của Tổ Huấn Luyện.

Thùng lớn in logo hoa văn lồi lõm màu đen độc đáo được mấy người cùng nhau khiêng vào, theo sau là một người phụ nữ vẻ ngoài tinh xảo, trong tay xách mấy túi đồ có logo tương tự.

Trông thấy Thương Ngạn, người phụ nữ gật đầu, tươi cườ kính cẩn.

“Thương thiếu gia.”

Thoáng nhìn qua cô ấy, Thương Ngạn hình như có chút ngoài ý muốn.

“Sao cô lại tới đây?”

Người phụ nữ cười cười, “Ông chủ nói, không thể để cô gái có thể làm ngài tự tay ước lượng số đo chờ lâu. Tôi đã chọn mấy bộ nội y sạch đưa đến cho vị tiểu thư ấy rồi.”

Nhớ đến cả người cô gái rơi xuống nước ướt đẫm chật vật, Thương Ngạn không cản lại.

“Người đang ở phòng trong.”

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu với anh, lúc này mới xoay người vòng qua, đi thẳng vào trong đó.

Nhóm người phụ trách khác đặt thùng xuống đất rồi lui ra, Lệ Triết chờ bên ngoài bước vào.

“Ngạn ca, phòng giáo vụ gọi tiểu mỹ nhân, à không, gọi Tô Mạc Mạc qua đó.”

“?”

Thương Ngạn đáp. “Tìm em ấy làm gì?”

Lệ Triết: “Hình như muốn xác minh tình huống cụ thể.”

Thương Ngạn không cảm xúc, ngừng hai giây, nhăn mày. “Đợi chút nữa tôi dẫn em ấy qua.”

Lệ Triết đứng đó vài giây, không thấy được tiểu mỹ nhân lộ mặt, chỉ có thể tiếc nuối quay đầu đi ra ngoài.

Lúc sắp đi đến cửa, cậu ta đột nhiên nhớ ra, xoay người chạy về.

“Xém quên.”

Lần này Thương Ngạn bị cản trở, hoàn toàn thu lại ánh mắt từ cửa phòng trong, anh nghiêng người nhìn Lệ Triết.

Lệ Triết duỗi tay ra sau túi quần móc ra một xấp thiệp màu tím —

“Trên đường gặp được Thư hoa hậu giảng đường, nói là phải đưa thư mời cho tổ các cậu?”

Đám Ngô Hoằng Bác tò mò nhận lấy.

“Còn có mùi nữa, không biết là nước hoa gì,” Lệ Triết nhe răng cười, “Các cậu ngửi đi, thơm lắm!”

“Cút đi cút đi,” Ngô Hoằng Bác duỗi tay đẩy cậu ta, “Cậu móc ra từ dưới mông, còn kêu tụi này ngửi??”

Lệ Triết cười ngây ngô.

Cậu ta chưa còn kịp đáp, cửa phòng trong đã mở ra.

Đi ra trước vẫn là người phụ nữ mặc âu phục đó, theo sau cô ấy chính là cô gái có vóc dáng mảnh mai.

Quần áo người phụ nữ đưa đến cũng không phải loại khoa trương gì, chỉ là một bộ đồ thể thao màu đen phong cách tối giản.

Áo dài tay và quần dài, cắt may khéo léo, phác họa thân hình nhỏ gầy sạch sẽ của cô gái, xinh đẹp phóng khoáng.

Dọc theo hai bên ống tay áo và quần dài là hai đường hẹp màu bạc và hồng nhạt, điểm xuyến trên màu đen thâm trầm một chút tinh thần thanh xuân đơn thuần phấn chấn.

Cô gái đi đôi giày nhỏ màu trắng, đầu ngón tay lộ ra ngoài vào túi, nón áo cũng được cô đội lên.

Chẳng qua lần này không có ưu thế của áo hoodie lớn, nón áo của bộ này chỉ miễn cưỡng che được một chút, khuôn mặt diễm lệ nhỏ cỡ bàn tay hoàn toàn lộ ra ngoài.

Những người còn lại trong phòng cũng ngắm đến ngây ra.

Cô gái chần chờ nhìn Thương Ngạn.

Thương Ngạn rũ mắt nhìn thẳng cô hai giây, ý cười tùy tiện trên mặt đã tản đi.


Anh hừ khẽ, bất ngờ nhìn người phụ nữ bên cạnh.

“Bộ đồ thể thao này…… Không có khẩu trang?”

Đám người Lệ Triết: “…………???”

Người phụ nữ sửng sốt, đầy thâm ý quay đầu nhìn cô gái, quay lại.

“Cần tôi quay về lấy một cái sao, Thương thiếu gia?”

Thương Ngạn vừa buột miệng thốt ra câu tự hỏi, lúc này bình tĩnh lại, công môi cho có lệ.

“…… Đùa thôi, không cần.”

Nói dối vô cùng không có thành ý.

Phía sau người phụ nữ, Tô Mạc Mạc thoát khỏi do dự, mẫn cảm nhíu nhíu chóp mũi, ngửi mùi hương trong không khí,

“Mùi gì vậy?”

Đám người dại ra vì lời nói của cô gái mà hoàn hồn.

Ngô Hoằng Bác phản ứng đầu tiên, duỗi tay phất thư mời, “Cái này, mùi nước hoa quá nặng– làm tôi muốn hắt xì.”

Ánh mắt Tô Mạc Mạc tò mò dời qua.

“Là cái gì?”

“……”

Ngô Hoằng Bác bị tiểu mỹ nhân có giá trị nhan sắc như này nhìn chằm chằm run nhẹ, che mắt, đưa thư mời qua Loan Văn Trạch kế bên —

“Không được không được không được, bị Tiểu Tô nhìn như thế không thể nói nên lời…… Cậu nói đi cậu nói đi.”

Loan Văn Trạch bất đắc dĩ, kiêng dè nhìn qua Thương Ngạn.

Nam sinh cắm túi quần dựa vào cửa, mí mắt lười biếng gục xuống, che đi con ngươi mang theo cảm xúc.

Không biết đang nghĩ gì.

Nhưng hình như cũng không có ý ngăn cản.

Vì vậy Loan Văn Trạch mở miệng giải thích, “Đây là thư mời sinh nhật của học tỷ Thư Vi đưa qua, mời cả tổ chúng ta cuối tuần này cùng tham dự……”

Giọng nói nhỏ dần.

Mấy thành viên khác cũng phản ứng lại — lúc nãy Thư Vi nói mời cả tổ bọn họ, nhưng không biết “cả tổ”, có bao gồm Tô Mạc Mạc hay không?

“Tiệc sinh nhật……”

Cô gái tò mò nhìn xấp thiệp mời màu tím.

Cô biết bữa tiệc tụ hội như thế, nhưng trong trí nhớ mười bảy năm cuộc đời của cô, chưa từng tự tổ chức, cũng chưa từng được ai mời.

Thật ra, ở viện điều dưỡng, cô đã từng núp trong một góc sau vườn hoa, nhìn một cô bé khác đội vương miện bằng giấy, mấy đứa trẻ xung quanh cô bé nhảy múa, vỗ tay, cùng hát bài chúc mừng sinh nhật……

Sau đó, vương miện nhỏ đó bị vứt bỏ.

Rách nát, dính bùn đất dơ bẩn.

Nhưng Tô Mạc Mạc vẫn nhặt nó lên, đặt trong tủ kính nhỏ trong phòng bệnh của mình.

Cô cũng muốn tham gia bữa tiệc như vậy.

Cô chưa từng được hát mừng sinh nhật, cũng chưa từng được ăn bánh kem.

……

Trong lúc Tô Mạc Mạc đang thất thần, trên đỉnh đầu phía sau truyền đến giọng nói hơi rè–

“Muốn đi?”

Tô Mạc Mạc xoay đầu.

Thương Ngạn rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt đẹp đẽ không có biểu cảm.

Đối với anh, cô có thể nói thật đúng không?

Tô Mạc Mạc nghĩ vậy, chậm rãi gật đầu.

Thương Ngạn mỉm cười, cảm xúc đạm mạc dưới đáy mắt biến mất, môi mỏng nhếch lên.

Anh duỗi tay sờ đỉnh nón của cô.

“Vậy sư phụ đi cùng em.”

“……”

Bên cạnh, Ngô Hoằng Bác và Loan Văn Trạch liếc nhau, âm thầm nhếch miệng —

Mang Tiểu Tô đến tiệc sinh nhật của Thư hoa hậu giảng đường, liệu có xảy ra chuyện không?

Tác giả có lời muốn nói: Ngạn ca: “Quan hệ thầy trò thuần khiết, không cho vấy bẩn.”

Hai tháng sau.

Bốp.

……

Tiếng gì thế?

Thật vang 

Hết chương 17

#xanh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.