Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 65
Lúc Chử Ưng gọi điện thoại cho mẹ, Túc Nghệ cực kỳ căng thẳng khoanh chân ngồi cạnh anh ngẩng đầu lên theo dõi.
Vì bạn gái mà không về nhà mừng năm mới, quả thực nghe kiểu gì cũng thấy rõ là vô lý.
Vậy mà lúc Chử Ưng trình bày tình hình với mẹ còn có thể vô tư cúi xuống hôn cô mấy lần.
Điện thoại mở loa ngoài, sau khi bà Chử nghe xong, ồ một tiếng thật dài, khiến trái tim Túc Nghệ thót lại.
“Vậy…” Bà Chử ngẫm nghĩ giây lát, “mẹ mua nhiều đồ ăn nhẹ con thích lắm, để mẹ bảo bác Dương đem qua cho con nhé.”
Không ngờ chỉ đơn giản như vậy là xong, Túc Nghệ tròn mắt, chớp chớp mấy cái.
Chử Ưng buồn cười, xoa xoa mặt cô: “Không cần, để bọn con tự mua cũng được.”
“Có sao đâu, mua thì cũng đã mua rồi, vốn mua chúng cho con ăn mà, Chử Khê có thích ăn mấy thứ này đâu.” Bà Chử nói, “Thế con cứ yên tâm ở với con bé đi, xảy ra chuyện thế này, chẳng ai lại có tâm trạng tốt được, con phải bao dung cho nó, đừng có mang thái độ nhà binh ra bắt nạt con gái nhà người ta.”
Chử Ưng đáp: “Vâng, con cung phụng như tổ tông luôn.”
Túc Nghệ cắn mu bàn tay anh một miếng.
Bà Chử: “… Cũng không cần phải thế. Thế mồng năm Tết kiểu gì cũng phải về làm sinh nhật cho cha con chứ hả?”
Không đợi Chử Ưng trả lời, Túc Nghệ vội giật góc áo của anh, gật đầu lia lịa, ý bảo anh đồng ý đi.
Chử Ưng: “Biết rồi, sẽ về ạ.”
Bà Chử: “Thế nhé, nếu Túc Nghệ không muốn tới thì đừng bắt ép con bé.”
“Cô ấy cũng tới.”
Túc Nghệ quả thực không thể tin được, thế này là đã ấn định luôn ngày giờ cô gặp người lớn trong nhà rồi sao?
Vừa gác điện thoại, Túc Nghệ liền nhảy lên người anh: “Anh nói luyên thuyên gì đấy, em vất vả lắm mới nịnh được mẹ mà!”
Sợ cô ngã, Chử Ưng đỡ tay ở ngực cô, trong nhà bật máy sưởi nên cô chỉ mặc một lớp quần áo mỏng, sờ rất thích: “Đâu cần em nịnh.”
Túc Nghệ không buồn nói với anh, chống ngực anh đứng dậy, vén tóc ra sau lưng, đi lấy thịt băm và cà chua trong tủ lạnh ra nấu mì Ý.
Ngày hôm sau, Túc Nghệ được bọc kín mít, hai người cùng nhau ra ngoài đi mua đồ cần chuẩn bị cho Tết.
Giáp Tết, siêu thị vắng vẻ tới lạ thường, ngay cả nhân viên siêu thị cũng thưa thớt hẳn đi.
Túc Nghệ chỉ đeo một chiếc khẩu trang màu đen, đi lượn trong khu thực phẩm gần nửa tiếng đồng hồ, còn bị nhân viên đứng quầy nhận ra, cùng chụp ảnh chung.
Chụp ảnh xong mới phát hiện người đàn ông đi cùng mình không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cô đi vòng vòng một lúc cũng không thấy người đâu, đang định gọi điện thoại thì phát hiện cách chỗ cô không xa, Chử Ưng đang xách một cái giỏ nhỏ đi về phía mình.
Lại gần mới biết, trong giỏ đều là… đồ phụ nữ.
“Trong tủ đầu giường chỉ còn dư nửa gói, mấy ngày tới cửa hàng quanh nhà đều đóng cửa hết, lỡ đến lúc ấy có sự cố bất ngờ thì biết làm sao.” Ưng đội cực kỳ tự nhiên bỏ đồ phụ nữ vào trong xe đẩy đồ.
Túc Nghệ để ý thấy nhân viên hướng dẫn mua hàng chỗ khu đồ hằng ngày đang nhìn mình mỉm cười đầy ẩn ý nên xấu hổ vô cùng: “… Biết rồi, biết rồi, giờ anh mua giúp em rồi đấy thôi.”
Trước lúc tính tiền, Túc Nghệ còn vụng trộm bỏ mấy hộp bao vào trong xe đồ, kết quả, đến lúc thanh toán mới phát hiện Ưng đội cũng bỏ vào thêm mấy hộp nữa.
Đồ Túc Nghệ chọn là của hãng có tiếng.
Đồ Ưng đội chọn thì hầm bà lằng đủ thể loại, một loạt các nhãn hiệu khác nhau.
Dọc đường về nhà, các cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, bỗng dưng làm người ta có cảm giác quạnh hiu.
Về tới nhà thì thấy ngay một chiếc xe Bingley lạ mắt đỗ trong gara xe của Chử Ưng.
Chử Ưng giải thích: “Cha mẹ anh tới.”
Túc Nghệ giật mình, quay người định bỏ chạy nhưng bị túm lại, còn bị châm chọc: “Muốn đi đâu?”
Cô lí nhí đáp: “Em tránh đi một lúc.”
“Có gì mà phải tránh?”
“Trong túi đồ này có đồ nhạy cảm, sao có thể để người lớn thấy được!” Túc Nghệ hiên ngang lẫm liệt đáp.
“Cha mẹ không lục túi đồ của bọn mình đâu.”
“Em, em không trang điểm.”
“Không sao hết, vẫn đẹp vậy, vào nào.”
Cuối cùng cô vẫn bị túm vào nhà.”
Ông Chử giống y như trong tưởng tượng của cô, dáng ngồi uy nghiêm, thoải mái, tay cầm một tờ báo, thấy họ về thì hạ thấp báo xuống một chút, hơi ngước lên nhìn: “Về rồi à.”
Chử Ưng tiện tay bỏ đồ xuống sàn nhà: “Vâng.”
“Mua gì thế? Để bác Dương xách giúp cho.” Bà Chử cũng đang ngồi trên sô pha cười tủm tỉm.
“Không cần đâu ạ, bọn cháu tự xách được.” Túc Nghệ túm chặt chiếc túi ni lông đang cầm, ngoan ngoãn chào: “Cháu chào bác trai, cháu chào bác gái ạ.”
Chử Ưng hỏi: “Sao cha mẹ lại tới đây vậy? Chẳng nói trước tiếng nào.”
“Mẹ mang đồ mừng năm mới sang cho con, hai đứa lần đầu tiên tự mừng năm mới, nhất định là có nhiều chỗ chưa được chu toàn, đây là thực phẩm, đây là đồ ăn vặt, tối mai xem Xuân Vãn thì vừa ăn vừa xem…”
“Bảo bác Dương đưa qua là được rồi, sao còn phải cất công đi qua đây.”
Bà Chử lườm: “Sao nào, mẹ với cha không được qua thăm con à?”
Chử Ưng nhíu nhíu mày, không nói gì nữa.
Túc Nghệ nói: “Bác gái ngồi đi ạ, cháu cất mấy thứ này lên trên tầng rồi sẽ đi pha trà.”
Sau khi Túc Nghệ đi rồi, bà Chử mới ngồi dựa vào ông xã nhà mình hỏi: “Thế nào, xinh lắm đúng không? Dáng dấp cao ráo, nói năng nhẹ nhàng.”
Ông Chử: “Trước đây không phải em cứ chê con bé là người xấu à?”
Bà Chử huých ông một cái: “Em xem tivi, ý kiến một chút cũng không được à?”
“Ừ, em nói gì cũng được hết.” Ông Chử không buồn tranh cãi với vợ, đổi giọng bảo: “Chử Ưng, ngồi xuống.”
Chử Ưng vâng lời ngồi xuống chỗ đối diện, dáng ngồi thẳng tắp.
“Địa điểm tổ chức chuẩn bị tới đâu rồi?”
Mồng năm Tết là sinh nhật của ông Chử nhưng năm nay sinh nhật của ông có ý nghĩa tương đối đặc biệt hơn một chút.
Ông muốn nhân dịp này, chính thức tuyên bố giao Chử thị lại cho Chử Ưng quản lý. Về sau, cuối cùng thì ông cũng có thể an tâm dưỡng già hưởng phúc, đi loanh quanh giải sầu với vợ rồi.
Chử Ưng gật đầu: “Xong rồi ạ, mai con sẽ dẫn cha đi xem thử.”
“Ba mươi Tết, cha không có hơi làm chuyện đó.”
Lúc Túc Nghệ xuống dưới nhà, trước mặt người lớn đã có chén trà ngon.
“Lại đây ngồi.” Chử Ưng gọi.
Túc Nghệ căng thẳng ngồi xuống cạnh anh.
Ông Chử: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Túc Nghệ đáp: “Hai mươi tư ạ, làm nghề diễn viên.”
“Cái này chú biết rồi, mẹ Chử Ưng ngày nào cũng xem phim của cháu.”
Sau đó, ông Chử không hỏi gì thêm về gia cảnh hay bằng cấp mà lại hỏi về chuyện họ hẹn hò từ khi nào, suy nghĩ của hai bên ra sao, hỏi mấy câu rồi kết thúc luôn cuộc trò chuyện.
Trước khi ra về, ông Chử và bà Chử mừng cho Túc Nghệ một bao lì xì, Chử Ưng cũng được cho nhưng màu bao lì xì của hai người khác nhau.
Túc Nghệ từ chối song cuối cùng không lay chuyển được họ… nói đúng ra là không lay chuyển được mẹ của Chử Ưng nên phải nhận.
Cha mẹ Chử Ưng về rồi, Túc Nghệ rón rén mở ra xem thử.
Từ độ dày của bao lì xì này đã nói lên được mức độ khủng của nó, mở ra xem thì tất cả đều là tờ 100 đỏ chóe.
Cô lập tức đưa bao lì xì cho Chử Ưng.
Chử Ưng hỏi: “Đưa cho anh làm gì, em tự giữ đi.”
“Nhiều lắm, em ngại.”
“Là con dâu của Chử gia rồi, có gì phải ngại?”
Túc Nghệ: “Vẫn chưa mà, anh đừng có vội tưởng bở.”
Chử Ưng nhoẻn cười: “Chuyện sớm muộn thôi.”
Túc Nghệ cũng cười, đỏ mặt đi cất đồ mẹ Chử Ưng mang sang.
Không thể không nói, bà Chử đúng là một người vô cùng chu đáo, không chỉ mang đồ ăn thức uống sang mà còn chuẩn bị rất nhiều pháo.
Mỗi gói pháo còn cẩn thận dán giấy lên viết ghi chú.
【 Mười hai giờ đêm Ba mươi 】
【 Năm giờ sáng ngày mồng Một 】
Túc Nghệ thấy ấm lòng, cất cẩn thận pháo vào tủ đồ, lấy điện thoại ra đặt báo thức.
Cách đó không xa, Ưng đội mở bao lì xì cha mẹ vừa cho ra xem.
Bao lì xì của ông Chử có một tờ năm trăm.
Bao lì xì của bà Chử bên trong lại có một cái bao lì xì khác nhỏ hơn, hai tờ một đồng lẳng lặng nằm bên trong.
Chử Ưng: “…”
Ba mươi Tết, hai người cùng nhau ngồi ăn cơm tất niên rồi làm một hiệp vận động nhẹ nhàng vui vẻ trên giường. Túc Nghệ tắm rửa xong, nằm sát vào người anh, cảnh xuân lấp ló nửa kín nửa hở.
Cô hỏi: “Chúng ta có xem Xuân Vãn không?”
Người đàn ông sờ nắn tai cô: “Muốn xem không?”
“Cũng được, xem cho vui.”
“Được.” Chử Ưng với tìm điều khiển từ xa, bật tivi trước giường, đúng lúc tivi đang phát một tiểu phẩm.
Ngoài trời tiếng pháo trúc đì đùng, hương vị Tết rộn ràng, trong phòng có tiếng tivi mừng xuân và lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
Túc Nghệ bất giác nói một câu không đầu không đuôi: “Thật tốt.”
Câu này tuy nói rất tối nghĩa nhưng Chử Ưng nghe là hiểu ngay.
Anh đáp: “Sau này sẽ luôn tốt như vậy.”
“Chỉ mong thế.” Cô cười, bỗng nghĩ ra một chuyện, “Em nói với Ngô Tuyết rồi, quay xong bộ phim này sẽ nghỉ ngơi ba tháng.”
“Có anh đây, em muốn nghỉ bao lâu cũng được.”
“Nghe như là em dựa hơi anh để trốn việc ấy.”
Chử Ưng nhẹ mỉm cười: “Nghỉ lâu thế, có định đi đâu không?”
“Không.” Túc Nghệ nói thật, “Em chẳng qua chỉ muốn thả lỏng một chút, mấy năm nay ngày nào cũng bận rộn, thực sự thấy hơi mệt.”
“Ừ.”
Túc Nghệ ngủ một giấc ngắn.
Mười một giờ bốn mươi, báo thức kêu. Cô gần như mở mắt ra ngay lập tức, thấy anh đang nhìn mình: “Anh vẫn chưa ngủ à?”
Chử Ưng hôn đuôi mắt cô: “Vẫn chưa.”
“Thế mau dậy thôi.” Túc Nghệ nhanh chóng ngồi dậy, khoác đại một chiếc áo ấm, kéo khóa kéo lên rồi chạy tới chỗ tủ đồ, lấy gói pháo được dán nhãn mười hai giờ đêm ra.
“Em hơi sợ,” cô rụt rè nói, “anh đốt đi được không?”
Hai người cùng nhau đi xuống dưới nhà.
Chỉ còn ba phút nữa là sang năm mới.
Túc Nghệ đứng cạnh Chử Ưng, nín thở đợi chuông mười hai giờ.
Không ngờ chuông mười hai giờ chưa điểm, điện thoại của cô đã đổ chuông.
Cô nghe máy: “Xin chào.”
“Đây là đồn cảnh sát, xin hỏi cô là em gái của Túc Cầm phải không? Cô ấy xảy ra chút chuyện, cần cô tới đây một chuyến, địa chỉ của chúng tôi là…”
“Xin lỗi.” Túc Nghệ ngắt lời đối phương, “Tôi không quen người này.”
“Hả?” Vị cảnh sát ở đầu bên kia ngỡ ngàng, “Cô không phải Túc Nghệ à?”
“Tôi phải.”
“Là thế này, gần đây chị gái cô liên tiếp hai lần bị kẻ gian đột nhập vào phòng ăn trộm còn bị đâm liền hai nhát, hiện tại tình hình cực kỳ không khả quan, hy vọng cô có thể tới đây một chuyến.”
“Anh cảnh sát, anh tìm nhầm người rồi, tôi không quen cô ấy.” Túc Nghệ nói không chớp mắt, “Chúc Tết nguyên đán vui vẻ.”
Lịch sự chúc xong, Túc Nghệ lập tức cúp máy.
Giờ này khắc này, cô cực kỳ tin tưởng một câu thành ngữ: ác giả ác báo.
“Ai gọi vậy?”
“Gọi chúc Tết.”
Vừa nói xong liền nghe thấy tiếng đốt pháo hoa, trên trời từng quả từng quả rực rỡ.
Chử Ưng lập tức châm pháo.
Trong tiếng nổ đì đùng, Túc Nghệ nhẹ nhàng dựa vào người người đàn ông, tâm trạng thư thái, yên bình.