Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 63


Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 63

Sau này Túc Nghệ và Trần Ương thảo luận với nhau hồi lâu, cuối cùng quyết định dùng tóc giả để giấu cái mái chó gặm này của cô đi.

Quay phim mới được hơn nửa tháng, chẳng bao lâu nữa là tới Tết âm lịch, hôm nay đoàn phim đã thông báo lịch nghỉ.

Ngô Tuyết xem lịch rồi hỏi: “Năm nay em sẽ về nhà Chử Ưng mừng năm mới chứ?”

Túc Nghệ đỏ mặt: “Vẫn chưa biết.”

“Chuyện này có gì mà không biết trước được, mau xác nhận lại đi, nếu không tới Chử gia thì qua chỗ chị.” Ngô Tuyết nói, “Nhớ đấy, lát Chử Ưng tới đón thì hỏi ngay đi.”

Lần này đoàn phim quay ngay tại Bắc Kinh, đây cũng là một trong những nguyên nhân Túc Nghệ nhận bộ phim này.

Thể loại yêu xa, thỉnh thoảng trải nghiệm một hai lần là đủ rồi, nhiều quá thì đúng là chịu tội.

Cô gật đầu: “Biết rồi. Biết rồi.”

Chẳng mấy chốc liền tới cảnh diễn của cô, trước khi đi, bỗng nhớ ra nên cô quay đầu lại hỏi: “Sắp mừng năm mới rồi, chỗ Tiểu Bảo, chị giúp em chuyển tiền qua đó chưa?”

“Chuyển từ mấy hôm trước rồi, yên tâm, chị nhớ lắm.”

Túc Nghệ gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Hôm nay không có nhiều cảnh diễn của cô, trời chưa tối đã quay xong xuôi.

Thu dọn đồ xong, Ngô Tuyết bảo: “Đi thôi, chị đưa cô về nhà trước.”

“Không cần, em muốn qua siêu thị mua ít đồ, chị về trước đi.”

“Đi siêu thị nào? Tiện đường chị chở đi luôn.”

“Thôi đi, chị không đi hẹn hò à?”

Ngô Tuyết ngạc nhiên, lúng túng đáp: “Hẹn hò gì? Chị đây độc thân.”

“Đừng giả vờ nữa, em còn không biết chị à.” Túc Nghệ cười, đeo khẩu trang vào, kéo khóa áo khoác lên tới tận cằm, “Đi đi, mai gặp.”

Ngoài trời đổ một trận tuyết nhỏ, Túc Nghệ giương ô lên che, đang tính mở phần mềm gọi xe.

Không ngờ vừa mở khóa màn hình liền nhận được cuộc gọi từ một dãy số lạ.

Một dãy số đã lâu không thấy.

Không cần nghĩ ngợi, Túc Nghệ lập tức ngắt máy, đối phương lập tức gọi lại ngay.

Trong lòng Túc Nghệ mơ hồ có cảm giác bất an. Trước đây cô từng không ít lần kéo dãy số này vào danh sách đen, đối phương không gọi được liền gọi cho Ngô Tuyết chứ không đời nào gọi lại ngay lần hai.

Cô chần chừ giây lát rồi xoay người đi lại một góc đường vắng người, kịp nhận điện thoại trước khi nó tự động ngừng gọi.

“Chuyện gì?”

Túc Cầm đầu tiên là phải trách móc mấy câu: “Làm gì thế, đi ăn trộm à, sao lâu vậy mới nghe máy.”

“Không có việc gì thì đừng gọi cho tôi.” Túc Nghệ định cúp máy luôn.

“Này này.”

Đối phương gọi khẽ: “Có việc, có việc.”


Túc Nghệ sốt ruột: “Nói đi.”

Túc Cầm: “Năm nay mừng năm mới em về một chuyến đi.”

“Chỉ vậy thôi?” Túc Nghệ đáp cụt lủn, “Không về.”

“Tiểu Bảo chết rồi, thế nào em cũng phải về xem nó chứ.”

Túc Nghệ bỗng chốc ngỡ rằng mình nghe nhầm.

“Gì cơ?”

Túc Cầm: “Không nghe thấy à? Ôi chị đã bảo là cái di động này ghẻ lắm mà, nhân dịp này về, em đổi cho chị cái khác đi.”

“Tôi hỏi là chị vừa nói gì?”

“Nghe được hả?” Túc Cầm nói ngắc ngứ, “Tiểu Bảo chết rồi.”

Túc Nghệ cảm thấy mắt tối sầm lại.

Như bị giáng một đòn mạnh, cô đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu không nhúc nhích.

Đầu bên kia, Túc Cầm vẫn tiếp tục nói: “Alo alo? Có nghe thấy không? Lại không nghe được rồi à? Này, em nói gì đi!”

Túc Nghệ phát đau đầu vì tiếng của chị ta, cố nén đau lòng, nghiến răng nói từng chữ: “Chết như thế nào?”

“Chết đuối.”

Cuối cùng Túc Nghệ không chịu nổi nữa: “Túc Cầm, mẹ kiếp, chị điên rồi à! Đang tháng Hai! Chị bảo với tôi là Tiểu Bảo chết đuối??? Chị muốn tiền chứ gì, tôi cho chị! Đừng có năm mới năm me lôi chuyện này ra dọa tôi!”

Túc Cầm bị quát sững cả người, một lúc lâu không nói gì.

Chị ta là người nhà quê, đanh đá, chua ngoa suốt một đời, giờ tất nhiên cũng vẫn thế: “Mày đang nói chuyện với ai đấy? Tưởng nói tục mà tao sợ à? Tao đầu năm rảnh rỗi không có gì làm nên trù ẻo người khác chết hả? Mày không sợ xui thì tao cũng biết sợ xui xẻo đấy! Mày cũng biết nó là thằng đần mà! Thằng đần xuống nước thì cứ gì là xuân hạ thu đông, cứ cởi hết ra là nhảy xuống thôi!”

Ngực Túc Nghệ cuồn cuộn đau, vịn vào ống nước ở bên cạnh, dựa vào tường.

Chiếc ô rơi khỏi tay, Túc Nghệ đỏ mắt hỏi: “Thế lúc đó chị đang làm gì?”

Túc Cầm im một lúc, dường như là một chút áy náy hiếm hoi.

“Tao… tao còn có thể làm gì, tao ở nhà.”

“Túc Cầm,” Túc Nghệ nói rất chắc chắn, “chị lại để Tiểu Bảo ở nhà một mình rồi bỏ đi chơi mạt chược.”

Túc Cầm: “Mày đừng có nói hươu nói vượn nhé! Sao mày nói thế? Rốt cuộc mày có về không? Không về thì mai tao đem nó đi chôn luôn.”

Cổ họng Túc Nghệ nghẹn ứ, cố gắng nói được một câu: “Tôi sẽ về ngay.”

Cúp điện thoại, cô dựa vào tường, từ từ, từ từ khuỵu xuống.

Cô nhìn trân trân phía trước, dường như nhìn thấy bóng lưng Tiểu Bảo đi xuống nước.

Điện thoại có tiếng âm báo, là tin nhắn hình ảnh Túc Cầm gửi, Tiểu Bảo nằm trên cỏ, da trắng bệch, không còn sinh khí.


Túc Nghệ nhìn chằm chằm tấm ảnh, nửa phút sau, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, cô bật khóc thất thanh.

Tuyết rơi bám lên người, lên tóc, Túc Nghệ càng khóc càng kinh khủng, chân mềm nhũn không đứng dậy nổi, ngồi bệt ra đất.

Cô vốn định sắp tới sẽ về thăm, tiện thể mang đồ chơi đã mua về. Nhưng lòng cô thực sự căm ghét cùng cực cái nơi ấy, cứ lần lữa lần lữa mãi tới tận giờ.

Nếu cô về sớm hơn, cô sẽ bảo với Tiểu Bảo, trời lạnh, phải mặc nhiều quần áo hơn, phải đội mũ cẩn thận, khăn quàng cổ phải quấn cho kỹ…

Nếu vậy, liệu có phải Tiểu Bảo sẽ không chết không?

Cô khóc đến thở không nổi nữa, đầu phát đau.

Điện thoại không ngừng đổ chuông, cô đều mặc kệ, cứ thế úp mặt vào đầu gối khóc khản cổ.

Tuy cô ngồi ở góc vắng nhưng tiếng khóc quá lớn, đã bắt đầu có người vây quanh cô nhìn.

Có người lại hỏi cô: “Cháu gái à, sao vậy? Đừng khóc, hôm nay lạnh như thế, mau mau về nhà đi.”

“Phải đấy, có chuyện gì mà phải như vậy, mau nín khóc đi.”

“Cháu gái à, điện thoại của cháu kêu nãy giờ đấy, hay là cháu nghe thử đi?”

Túc Nghệ vốn chẳng nghe vào tai, cũng không sao ngừng khóc nổi.

“Đi nhờ một chút ạ.”

Một giọng nói quen thuộc xuyên qua đám đông, lọt vào tai Túc Nghệ.

Cô còn chưa kịp làm gì đã được người đó ôm vào lòng, cởi găng tay, áp lòng bàn tay lên má hòng ủ ấm cho cô.

Chử Ưng nhíu chặt mày, giọng sốt ruột: “Sao vậy?”

Túc Nghệ khóc, đầu đau muốn nứt ra, phải mất một lúc mới định thần được.

Cô khản giọng bảo: “Ưng đội, sau này em không còn người thân nữa rồi.”

Cô đã từ mặt người nhà từ lâu, trong mắt cô, Tiểu Bảo chính là người thân cuối cùng của mình.

Vậy mà cô vẫn không bảo vệ được.

**

Túc Nghệ đã từng nghĩ tới chuyện tranh quyền nuôi Tiểu Bảo.

Nhưng tất cả mọi người đều nói với cô rằng, không thể được, Tiểu Bảo có cha có mẹ, không bị ngược đãi, sao có thể xử cho dì nuôi.

Cặp vợ chồng này, một kẻ nghiện thuốc, một kẻ nghiện bài bạc, chồng Túc Cầm mấy năm trước đã bị túm cổ vào trại cai nghiện. Còn Túc Cầm, chị ta rất thông minh, sau khi biết cô có suy nghĩ này bèn đối xử rất tốt với Tiểu Bảo, một chút khuyết điểm cũng không moi móc ra nổi, nếu buộc phải nói tới khuyết điểm, thì chính là không lo cho thằng bé.

Trẻ bị thiểu năng, sợ nhất là không có ai để mắt.

Túc Nghệ đi suốt đêm về Đinh trấn, ở trên xe, mặt cô tái nhợt nhưng không khóc nữa, hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.


Chử Ưng vươn tay nắm chặt tay cô.

Anh chưa từng có thứ cảm xúc như thế này, hóa ra, nhìn thấy một người khóc và đau khổ cũng có thể đau lòng tới vậy.

Túc Nghệ để mặc cho anh nắm tay mình, cô hỏi: “Anh thấy, liệu có thể nào, khi em về tới nơi, lại phát hiện ra, tất cả chỉ là Túc Cầm bịa đặt ra để lừa em về không?”

Chử Ưng không trả lời, Túc Nghệ cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu giờ phút này nói có thì tức là cho cô một hy vọng mong manh, phù phiếm, giả tạo, chỉ tổ càng thêm đau khổ.

Lúc họ về tới Đinh trấn, trời vẫn còn chưa sáng.

Tiếng đập cửa thùng thùng vang lên ầm ĩ giữa cái nền tĩnh lặng của trấn nhỏ.

“Ra đây, ra đây. Ai mà tới sớm thế?”

Cửa cọt kẹt mở ra, Túc Cầm tóc tai rối bù, nhìn người trước cửa, sững ra một hồi rồi bảo: “Muốn chết à? Sớm vậy đã về, vội đi đầu thai hả?”

Túc Nghệ giờ phút này sợ nhất là nghe thấy những chuyện như đầu thai, cô đanh mặt hỏi: “Tiểu Bảo đâu?”

“Ai thế? À à tôi từng thấy cậu rồi, cậu là ông chủ lớn yêu đương với Tiểu Nghệ ở trên báo hả? Mời vào…”

“Túc Cầm!!” Túc Nghệ cuộn chặt hai tay, nện mạnh lên cánh cửa, làm Túc Cầm sợ giật nảy mình, “Tiểu Bảo đâu?”

“Mày lớn tiếng vậy làm gì? Tao điếc à?” Túc Cầm ngoáy ngoáy lỗ tai, “Được rồi, hai đứa ngồi ở phòng khách chờ tao.”

Nói là phòng khách, thực ra chỉ là một không gian nho nhỏ ở bên ngoài có để mấy chiếc ghế.

Túc Nghệ nhìn xung quanh bốn phía, đừng nói bài vị, ngay cả nhang đèn Túc Cầm cũng không thắp.

Một lúc sau, Túc Cầm trở ra, bê một bát chí mà phù nóng hôi hổi.

Chị ta đưa bát chí mà phù cho Chử Ưng, cố hết sức tỏ ra thân thiện: “Trời lạnh thế này, ăn nhanh cho ấm người.”

Chử Ưng lạnh lùng nhìn chị ta một cái, không nói gì cũng không đưa tay ra nhận.

Túc Nghệ thực sự muốn cười, cướp chiếc bát bỏ sang một bên, lặp lại lần thứ ba: “Tiểu Bảo đâu?”

“Mày cứ sốt sắng vậy làm gì?” Túc Cầm lườm cô một cái, “Vào đây với tao.”

Túc Nghệ dợm bước muốn đi theo, người đằng sau giữ cô lại.

“Có chuyện thì gọi anh.”

“… Vâng.”

Phòng của Túc Cầm cực kỳ sặc sỡ, Túc Nghệ thậm chí còn nhìn thấy một chiếc hộp trang sức lớn để mở trên bàn, bên trong có cất mấy chiếc vòng vàng.

Cô cố hết sức dặn mình phải bình tĩnh: “Tiểu Bảo đi lúc nào?”

“Hai hôm trước.”

“Chuyện từ hai hôm trước, sao hôm qua chị mới nói với tôi??”

“Nói sớm hay nói muộn thì có liên quan gì? Tao nói cho mày biết sớm thì nó sống lại được chắc?”

Túc Cầm nói xong, ho một tiếng, nói vào chuyện chính.

“Vì bị người khác phát hiện, trong thôn, người ta bảo không thể để được nên đêm đó đã hỏa táng luôn rồi.”

Túc Nghệ hiện giờ đã khổ sở tới mức có thể bình tĩnh chấp nhận tất cả.

Cô gật đầu: “Tro cốt thằng bé ở đâu?”

“Chị gọi em về không phải là để bàn với em chuyện này sao.” Túc Cầm nói, “Em là dì nó, từ nhỏ em cũng thương yêu nó nhất, nhất định là không đành lòng để tro cốt thằng bé nằm lại cái trấn rách này, cả đời không rời khỏi đây đúng không?”


Túc Nghệ biết ngay là không chỉ đơn giản như vậy: “Chị nói vậy là có ý gì?”

“Ý chị là, đã thương nó như vậy thì em mang luôn nó đi đi, chị ở đây cũng bớt việc.” Chị ta cười mấy tiếng, “Chỉ cần em cho chị mười vạn là có thể đưa Tiểu Bảo đi.”

“Bốp! Bốp!”

Hai tiếng bạt tai cực kỳ giòn vang.

Túc Cầm trợn trừng mắt, hoàn toàn không ngờ Túc Nghệ lại bất ngờ nổi cơn.

Chị ta hoàn hồn, xắn tay áo lên định ăn miếng trả miếng.

“Nếu chị đụng vào tôi một chút thôi thì đừng mơ lấy được tiền nữa.”

Tay Túc Cầm cứng lại giữa không trung, tư thế cực kỳ buồn cười.

Túc Nghệ không nhịn nổi, cuối cùng bật cười thành tiếng, đáy mắt không hề có chút niềm vui nào.

“Túc Cầm, chị nhìn chị đi, thật đáng buồn biết mấy.”

“Giao Tiểu Bảo cho tôi, mười vạn đồng tôi sẽ chuyển ngay cho chị.”

Túc Cầm nhíu mày: “Tiền còn chưa thấy bóng dáng đâu, lỡ mày chơi xỏ chị thì sao?”

Túc Nghệ lạnh tanh đáp: “Tôi khinh thường chị, chẳng thèm giở trò.”

Túc Cầm do dự trong chốc lát rồi giao Tiểu Bảo được giấu trong tủ quần áo của chị ta ra.

Một chiếc hòm nho nhỏ màu xám.

Túc Nghệ lập tức gọi điện thoại cho Ngô Tuyết bảo chị chuyển cho Túc Cầm mười vạn.

Cúp điện thoại, cô dẫn anh đi, không quay đầu, bỏ lại một câu: “Túc Cầm, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa, chị đừng tiếp tục liên lạc với tôi.”

**

Cô mua một khoảnh đất tốt trong nghĩa trang cho Tiểu Bảo.

Hôm hạ táng, chỉ có cô và Chử Ưng có mặt.

Lần trước, khi người đàn ông này hỏi cô chuyện quá khứ, thực ra vẫn còn một chuyện mà cô chưa kể.

Cha mẹ mất sớm, cô vẫn luôn ở cùng nhà với Túc Cầm. Chồng Túc Cầm là một tên nghiện, Túc Cầm thì ham mê cờ bạc, tiền vào thì ít, tiền ra thì nhiều, một chút tiền cha mẹ để lại chưa tới nửa năm đã hết nhẵn.

Một buổi sáng nọ, trời còn chưa sáng hẳn, cô đã bị vợ chồng Túc Cầm lôi dậy, bắt cô phải đi làm vợ của người ta.

Cô sức yếu, loại chuyện như vậy trong cái trấn nhỏ này từng xảy ra không ít lần, có ai nhìn thấy cũng đều chỉ mở một mắt nhắm một mắt lờ đi.

Tiểu Bảo mặc dù ngốc nhưng lúc ấy dường như bỗng linh cảm được gì đó, giữa mùa đông, thằng bé chạy chân không ra ngoài, ôm chặt chân cô, sống chết không chịu buông tay, không để bọn họ lôi cô đi.

Không ngờ Túc Cầm thấy vướng víu, nổi điên lên, đá một phát làm thằng bé lăn xuống dưới núi, chảy không biết bao nhiêu là máu.

Hai vợ chồng sợ to chuyện, sợ tai nạn chết người nên mới chịu thôi.

Nghe cô kể xong, Chử ưng ôm cô.

Túc Nghệ nói: “Anh bảo em lâu vậy rồi không về thăm thằng bé, liệu thằng bé có trách em không?”

“Không đâu.” Giọng Chử Ưng ôn tồn vỗ về, “Thằng bé sẽ hiểu cho em, biết em đang bận, biết em có nỗi khổ tâm không thể về.”

Túc Nghệ cuối cùng không ghìm nổi nữa, bật khóc nghẹn ngào.

“Em vĩnh viễn sẽ không phải một mình.” Chử Ưng xoa tóc cô, cái ướt trên vai thấm vào tận đáy lòng, “Anh vẫn ở đây, sẽ luôn luôn ở đây.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.