Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 6
Ngô Tuyết vội vã chạy tới nhà Túc Nghệ, tay run đến nỗi nhập mật mã sai tận mấy lần.
Chị vừa ấn mật mã vừa gọi: “Túc Nghệ! Túc Nghệ!! Em còn sống không?!”
Không có ai trả lời.
Cửa cuối cùng cũng kêu “tích” một tiếng mở khóa, Ngô Tuyết chạy vào phòng, lấy trong túi ra một con dao găm chuyên mang theo để phòng vạn nhất.
Phòng khách không có người, trong phòng im ắng.
“… Túc Nghệ?” Ngô Tuyết gọi một tiếng.
“Ư.”
Tiếng rên khe khẽ vọng ra từ phòng ngủ. Ngô Tuyết không hề nghĩ ngợi gì liền xông vào.
Căn phòng ngăn nắp, gọn gàng, người chị tìm đang an toàn nằm trên giường, chăn đắp kín người, chỉ lộ mỗi khuôn mặt nhỏ nhắn ra ngoài.
Di động Túc Nghệ để ở đầu giường, màn hình hiển thị cuộc gọi nhỡ.
Phòng nồng nặc mùi rượu, ngửi cái là biết Túc Nghệ đã uống không ít. Ngô Tuyết quan sát khắp phòng, đảm bảo chắc chắn không còn người nào khác.
Chị còn chưa kịp hỏi gì thì “rầm” một tiếng, cửa lớn bên ngoài bị đạp ra, tiếng chân người vang lên rầm rập, xem chừng có không ít người tới. Ngô Tuyết ngoái đầu lại nhìn, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đang đứng trước cửa phòng.
Người đàn ông hỏi Ngô Tuyết bằng vẻ ngạc nhiên: “Tiểu Tuyết, người đâu?”
Người đàn ông này là Lưu Minh Hạo, bạn trai của Ngô Tuyết, đang chuẩn bị tan ca về nhà thì bất ngờ nhận được cuộc gọi của Ngô Tuyết báo Túc Nghệ xảy ra chuyện, bảo anh ta mau dẫn người tới khu XX một chuyến.
“… Không biết.” Ngô Tuyết vỗ nhẹ mặt Túc Nghệ, “Túc Nghệ, tỉnh, tỉnh nào em.”
Túc Nghệ níu tay Ngô Tuyết, dựa vào eo chị, mơ mơ màng màng hé mắt ra hỏi: “Sao chị lại tới thế?”
Các đồng chí cảnh sát cùng đến với Lưu Minh Hạo cũng vào cả phòng ngủ, ai nấy đều ngạc nhiên, người nằm trên giường cực kỳ quen mắt… hình như là một nữ minh tinh.
Ngô Tuyết thấy cô tỉnh táo bèn thở phào nhẹ nhõm, nói với những người đang đứng trước cửa: “Có vẻ như cô ấy không làm sao cả, ngại quá, vừa rồi tôi quá sốt ruột, làm phiền các anh đi một chuyến rồi. Hôm khác tôi và Minh Hạo sẽ mời mọi người một bữa.”
Tiễn Lưu Minh Hạo và mọi người về xong, Ngô Tuyết quay lại giường kéo Túc Nghệ ra khỏi ổ chăn.
Túc Nghệ dựa vào người Ngô Tuyết hỏi: “Chử Ưng đâu?”
Ban nãy cuống quá, giờ Ngô Tuyết mới có thì giờ sắp xếp lại mọi chuyện, đây chẳng phải là cái tên Túc Nghệ từng nhắc tới hay sao. Chị giận bảo: “Không biết, em có thể tự đứng dậy không?”
Túc Nghệ vịn tường đứng thẳng, ngốc nghếch đáp: “Có vẻ là có thể.”
Ngô Tuyết trừng mắt, vào phòng tắm bật nước nóng cho cô.
Hai mươi phút sau, Túc Nghệ nằm yên trong bồn tắm để Ngô Tuyết buộc tóc giúp mình.
Nghĩ lại vẫn chưa hết lo, Ngô Tuyết bèn hỏi: “Em không bị cái gì gì Ưng kia gì gì chứ?”
“Không ạ.” Giọng điệu cực kỳ tiếc nuối.
“Vậy thì tốt.” Ngô Tuyết cột tóc xong cho Túc Nghệ, nhét hết tóc vào trong mũ tắm, “Cô phải giảm béo đi. Nãy chị đỡ cô mãi không được.”
Túc Nghệ lẩm bẩm: “Thể trọng của em hơi bị đạt chuẩn đấy, là tại chị yếu.”
Ngô Tuyết đang định đứng dậy, Túc Nghệ lại bảo: “Tiểu Tuyết Tuyết, chị lấy giúp em cái điện thoại đi.”
“Không được.” Ngô Tuyết từ chối thẳng thừng, “Mau mau tắm xong rồi ra, đang say không được ngâm bồn tắm. Nếu không phải mai cô còn có sự kiện, chị cho cô cứ hôi hám thế ngủ tới sáng luôn.”
Túc Nghệ ờm một tiếng, được ngâm nước ấm dễ chịu, người cũng tỉnh ra, giờ mới nhớ hỏi: “Chị gọi Lưu Minh Hạo tới làm gì?”
“Cô không biết xấu hổ hay sao mà còn hỏi.” Ngô Tuyết thuật lại chuyện ban nãy một lượt rồi hỏi, “Cô đang nghĩ gì vậy hả? Chị đã dặn cô bao nhiêu lần rồi, lúc không có chị ở đó thì đừng có uống. Cô là người của công chúng, có biết bị say xỉn ở ngoài nguy hiểm thế nào không hả?”
Túc Nghệ váng đầu, ngoan ngoãn im thin thít nghe dạy bảo.
Ngô Tuyết dựa vào tường, hỏi xác nhận lại: “Chử Ưng là cái người cô gặp ở đêm hội từ thiện đấy hả?”
Túc Nghệ vui vẻ cười, mắt sáng rỡ.
U mê mụ mị rồi, hết cứu.
Hiếm khi thấy Túc Nghệ có vẻ mặt kiểu này, Ngô Tuyết nổi hứng tò mò: “Chuyện cô nhất kiến chung tình thật quá là khó tin, anh ta cho cô uống thuốc mê hồn đấy phỏng? Sao chị thấy anh ta còn chẳng đẹp trai bằng Lương Bác.”
Lương Bác là nam diễn viên trẻ có đông fan hâm mộ nhất hiện giờ, chỉ đăng một bài trên weibo cũng có thể lọt vào hot search.
Sở dĩ Ngô Tuyết nhắc tới anh ta là vì Lương Bác trước đây đã từng hoặc kín đáo hoặc công khai bật đèn với Túc Nghệ.
“Đâu.” Túc Nghệ chậc lưỡi một tiếng, “Lương Bác sao có thể so được với anh ấy.”
Hầu hạ Túc Nghệ tắm rửa xong, Ngô Tuyết về.
Bị quần một hồi, Túc Nghệ bỗng lại không ngủ được nữa. Cô cầm điện thoại, gọi cho Chử Ưng qua Weixin.
Chuông đổ mấy tiếng mới có người nhận.
“Ơi?”
Người đàn ông bị đánh thức, giọng trầm ấm, khàn khàn, ngái ngủ.
“Anh đang ngủ à?” Túc Nghệ biết rõ còn cố hỏi.
Chử Ưng đúng thực vừa mới ngủ, anh mới thay số điện thoại mới, chỉ có dăm người quen biết số này, thấy Weixin có cuộc gọi liền tiện tay nghe luôn, đến khi nghe thấy là giọng Túc Nghệ mới tỉnh táo lại, im lặng mấy giây rồi tính ngắt máy.
“Đừng cúp!” Túc Nghệ như thể đoán được, vội gọi một tiếng, chọn đại một đề tài để nói tiếp: “Anh cầm áo khoác của em về phải không?”
Chử Ưng: “Cô không mặc áo khoác.”
“Có,” Túc Nghệ khẳng định, ” rõ ràng em có cột nó vào lưng mà.”
Chử Ưng bất lực: “Đó là áo của tôi.”
Túc Nghệ che miệng nín cười, tiếp tục giả vờ say: “Sao áo của anh lại ở trên người em được?”
Tút tút. Cuộc gọi kết thúc.
Đến lúc này, Túc Nghệ mới dám bật cười thành tiếng.
Người đàn ông này rõ ràng vừa cứng nhắc vừa sầm sì ra mặt nhưng cớ làm sao mà cô lại cảm thấy trêu anh vui như vậy nhỉ.
**
Ngày hôm sau, Túc Nghệ bị An Tuyền gọi dậy.
An Tuyền đặt bữa sáng Ngô Tuyết dặn mua xuống bàn: “Chị Nghệ, chị mau đi rửa mặt, ăn sáng đi, thợ trang điểm sắp tới rồi.”
Túc Nghệ nằm trên giường, nhắm mắt hỏi: “Hôm nay… làm gì vậy?”
“Chi nhánh Pasion cắt băng.” An Tuyền trả lời, “Phải ngồi nửa giờ xe đấy.”
Túc Nghệ không có thói quen nằm ngủ cố, bật người ngồi dậy, cởi bịt mắt, nhanh nhẹn xuống giường.
Ăn sáng xong, thợ trang điểm tới. Thợ trang điểm của Túc Nghệ là dân gay, ăn mặc gợi cảm, so ra còn ỏn ẻn gấp mấy Túc Nghệ. Anh ta thấy quầng mắt Túc Nghệ thâm đen, giọng liền cường điệu: “Không phải dạo này cô không có phim quay sao? Sao mắt lại thâm quầng được thế này?”
“Nói chuyện cho tử tế, không có phim quay gì chứ.” Túc Nghệ ngả người ra sau để anh ta thoải mái tô vẽ lên mặt.
Cắt băng không cần phải ăn mặc quá long trọng. Túc Nghệ mặc một chiếc váy liền thân, đi đôi giày cao gót đang hot vừa được Pasion ra mắt mới đây rồi ra cửa.
Thợ trang điểm và An Tuyền đi theo sau cô. An Tuyền cầm một cuốn sổ nhỏ đọc cho Túc Nghệ nghe lịch trình mấy ngày tới. “Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Trong thang máy là Lương Bác và trợ lý của anh ta.
Tiểu khu Túc Nghệ ở có thể coi như là khu của người nổi tiếng, chỉ tính những người cô từng gặp thì bét ra cũng đã trên chục người, trong số đó có cả Lương Bác.
Lương Bác thấy cô, mắt sáng lên, nở nụ cười mê người: “Tiểu Nghệ, chào em.”
Túc Nghệ ừm một tiếng hờ hững coi như chào hỏi.
Lương Bác hỏi: “Định đi đâu vậy?”
Túc Nghệ đáp ngắn gọn: “Đi cắt băng.”
“Anh cũng vậy.” Lương Bác nói, “Phải rồi, tối nay trên nhà anh có tổ chức pạc-ty, em qua chứ?”
Căn hộ của Lương Bác ở tầng trên cùng, nguyên tầng đó đều là của anh ta, có bể bơi, có phòng thể thao, phòng bi-a, tóm lại đồ ăn chơi nhảy múa đều có đủ hết.
Về phần làm sao mà Túc Nghệ biết… Ấy là vì Lương Bác đã từng mời cô tới nhà anh ta không dưới ba lần, có một lần còn gửi video quay cảnh trong nhà cho cô, tỏ ý nếu cô tới thì nhất định sẽ không thất vọng.
Túc Nghệ: “Không qua.”
Lương Bác ngậm miệng, bị từ chối trước mặt người khác, sắc mặt anh ta không mấy dễ coi.
Thực ra thì trước đây thái độ của Túc Nghệ với anh ta cũng không tồi, lúc từ chối còn biết nói mấy câu kiểu “ngại quá”, “có việc bận” hay “không rảnh”. Hôm nay thì ngay cả cái cớ cũng chẳng có, từ chối thẳng thừng.
Có lẽ là cảm thấy mất mặt nên thang máy vừa tới nơi, Lương Bác liền đi thẳng ra luôn.
Anh thợ trang điểm chậc chậc bảo: “Sao cô vô tình vậy, Lương Bác đẹp trai biết bao, cô xem hình anh ta chụp trang bìa cho TAXS dạo trước chưa? Cơ bắp quả là…”
“Anh thích thì đi cưa đi.” Túc Nghệ ngồi vào xe bảo mẫu, hai chân bắt chéo, “Có điều cũng chớ trách chỗ chị em không nhắc nhở nhau trước nhé, cơ bắp đó của anh ta chắc quá nửa là photoshop ra đấy.”
*xe bảo mẫu (tiếng Trung: 保姆车) một loại xe van chuyên dụng có thể tích lớn, thường có trên 7 chỗ ngồi, có thể lắp đặt thêm tủ lạnh, bếp nấu ăn, bàn trang điểm, phòng ngủ nhỏ thậm chí cả phòng tắm, đáp ứng nhu cầu hoạt động hằng ngày của các ngôi sao, thường hay được tận dụng làm phòng thay đồ, phòng chờ tạm thời.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Anh thợ trang điểm kinh ngạc: “Sao cô biết? Cô thấy rồi à?”
“Chưa thấy.” Túc Nghệ nói, “Có điều cách quần áo cũng nhìn ra được.”
Anh thợ trang điểm càng kinh ngạc hơn: “Có thể truyền thụ kỹ năng này lại cho tôi được không?”
Túc Nghệ: “Không được.”
Pasion là một thương hiệu giầy lớn của Ý, chuyên kinh doanh giầy thời trang, không hề mở rộng thêm mặt hàng nào khác, cũng chính bởi vì tập trung vào một đối tượng nên chất lượng, mẫu mã của giầy được đánh giá rất cao, những năm gần đây, danh tiếng ở trong nước càng ngày càng đi lên.
Khi trước, lúc thương hiệu này tìm người đại diện phát ngôn cho thị trường trong nước đã thu hút được sự chú ý của không ít người trong giới. Túc Nghệ ngày đó vẫn chưa nổi danh như hiện giờ, vốn không hề có ý định tham gia cạnh tranh, không ngờ đối phương tìm tới tận cửa, ký ngay hợp đồng thời hạn ba năm.
*người đại diện phát ngôn (tiếng Trung: 代言人): người nổi tiếng sử dụng danh tiếng, địa vị xã hội của họ để quảng bá, tuyên truyền cho sản phẩm, dịch vụ của thương hiệu hoặc nâng cao hiểu biết về một vấn đề xã hội cho một tổ chức phi chính phủ.
Lúc tới trung tâm thương mại, Ngô Tuyết đã ở đó chờ sẵn.
“Đi chụp mấy tấm ảnh thăm quan trước đã, lát nữa còn lấy để đăng lên Weibo.” Ngô Tuyết ra đón, đưa tay sửa lại tóc cho cô.
Túc Nghệ nhìn xung quanh trung tâm thương mại một vòng: “Trung tâm thương mại này mở hồi nào vậy?”
“Mấy hôm trước, của Chử thị đấy.” Nhắc tới chuyện này, Ngô Tuyết không khỏi cảm thán, “Chử thị này có phải là tính đi chinh phục khắp cả thiên hạ hay không vậy nhỉ? Bất động sản, điện ảnh, công trình kiến trúc gỗ… cái gì cũng thấy dự phần, lại còn đều làm ăn rất phát đạt, bước tiếp theo không phải là định kéo quân vào ngành ăn uống chứ nhỉ?”
“Không biết.” Túc Nghệ cong môi cười, thuận miệng đáp, “Họ Chử toàn người tài giỏi vậy đấy.”
Ngô Tuyết: “… Luyên thuyên.”
Hoạt động cắt băng diễn ra rất suôn sẻ. Sau khi kết thúc sự kiện thì không còn việc gì khác. Dạo trước vừa quay xong một bộ phim, hai tuần nay gần như là thời gian nghỉ của Túc Nghệ, chỉ có dăm sự kiện nhỏ, tính chất như hoạt động cắt băng hôm nay, không tốn sức, vậy nên Túc Nghệ không vội về ngay, kéo Ngô Tuyết đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Bước ra từ một cửa hàng quần áo, Túc Nghệ hỏi: “Ảnh chụp mới rồi ở Pasion chị đăng weibo chưa?”
Ngô Tuyết: “Chưa, ảnh còn đang chỉnh.”
Túc Nghệ lấy điện thoại ra: “Gửi cho em mấy tấm gốc đi.”
“Để làm gì?” Ngô Tuyết miệng hỏi nhưng tay đã gửi liền ngay cho Túc Nghệ.
Túc Nghệ đăng một tấm lên vòng bạn bè của Weixin.
Cô thường chẳng đăng bài trên vòng bạn bè làm gì, bạn trên Weixin đều là người trong giới cả, ai cũng dùng Weibo. Một tấm ảnh xem tận hai lần, ai mà chẳng phiền. Tuy nhiên, giờ thì khác rồi.
Giờ Weixin của cô đã có thêm một cụ già Khốt-ta-bít rất có khả năng đến Weibo cũng chẳng có.