Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 52


Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 52

Dương Nhược Lâm không ngờ Túc Nghệ lại đáp như vậy, mãi không nói tiếp được gì.

Thực ra, nhiều năm đã qua, ấn tượng của cô ta về Chử Ưng đã nhạt phai khá nhiều, hồi ở nước ngoài cũng từng có không ít đời bạn trai nhưng vì mệnh lệnh của ông nội, trước khi về nước, cô ta đã phải phủi tay sạch sẽ.

Mục đích cô ta trở về rất rõ ràng, là đám cưới.

Liên tiếp mấy hạng mục đầu tư của Dương thị đều gặp thất bại, vài năm trở lại đây ngày càng khủng hoảng, ngân hàng không cho vay thêm, cũng không có công ty nào chịu giúp không.

Đám cưới chính là đối sách tối ưu nhất do cụ Dương nghĩ ra, đối tượng kết thông gia trước nhất chính là Chử thị.

Trong mạng lưới quan hệ của gia đình họ, không có lựa chọn nào tốt hơn Chử thị, có nhiều tiền, có con cái ưu tú ở độ tuổi thích hợp, đúng là phương án tối ưu.

Dương Nhược Lâm nói: “Cô không khỏi tự tin thái quá, tình yêu của đàn ông trước nay đều chẳng bền lâu.”

“Chuyện này thì không phiền cô quan tâm.” Túc Nghệ liếc cô ta, “Còn chuyện gì khác không, không thì tôi đi trước đây.”

“Đi? Đi đâu?”

Túc Nghệ cười như có như không: “Có liên quan gì tới cô?”

“Đôi bên đều là phụ nữ, tôi cho cô một lời khuyên.” Dương Nhược Lâm vuốt tóc, “Nhân lúc còn chưa quá mức khó coi, tốt nhất là tự biết điều mà tránh xa Chử ca ca ra, tránh để ngày sau mất mặt, khóc cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.”

Túc Nghệ hai tay ôm ngực: “Cô còn chẳng biết mất mặt, tôi lại mất mặt hay sao?”

Dương Nhược Lâm trừng mắt: “Cô!”

“Cô bị mấy cái bình luận mình tự mua làm mụ mị đầu óc rồi à? Đúng là tự nghĩ mình hạy, mau thức tỉnh, cầm gương mà soi lại đi. Còn nữa.” Túc Nghệ không cho cô ta nói, cười mỉa một tiếng, “Tôi không thích người khác gọi bạn trai tôi là “ca ca”, mọi người không thân nhau, sao phải làm bộ thân thiết vậy?”

Dương Nhược Lâm: “Lúc tôi và Chử ca ca quen nhau, không biết cô còn đang nghịch đất ở đâu!”

“Cô nghĩ đây là đi ăn cơm ở căng tin hay sao mà còn phải xem thứ tự trước sau?”

Dương Nhược Lâm tức đỏ mặt: “Cô thực sự cho là Chử ca ca thật lòng với cô sao? Cô chưa xem video mới hồi bữa hả?”

“Video nào cơ?” Túc Nghệ làm bộ không biết, phải nghĩ mãi mới ra, “Cô bảo cái đoạn video hai người đứng trước cửa nhà vệ sinh ấy hả?”


“Phải.” Dương Nhược Lâm như thể cuối cùng cũng tìm lại được vị thế của mình, ngẩng cao đầu nói, “Dương gia chúng tôi sắp thông gia với Chử gia rồi, đám nữ minh tinh các người đúng là lũ ruồi bọ theo đuôi, thấy ai có tiền là liền dính chặt lấy người đó!”

“Ruồi bọ? Thế cô thì là gì, chuột à?” Túc Nghệ bật cười, “Một đoạn video chưa tới mười giây mà còn đem đi chỉnh tốc độ cho chậm lại rồi đăng lên mạng, cô bảo có ghê hồn không cơ chứ?”

Dương Nhược Lâm như thể bị giáng một đòn mạnh, á khẩu một hồi lâu mới thốt lên: “…Sao cô biết?”

Trong clip, màn hình điện thoại Chử Ưng cầm đang sáng.

Con thỏ màu đỏ trên màn hình cực kỳ dễ nhận, là ảnh đại diện của Túc Nghệ, tám giờ tối ngày mười hai, đúng là cô đã gọi điện thoại cho anh nhưng vì bỗng có việc nên chỉ gọi chưa tới chục giây liền cúp máy. Vậy mà trong clip, màn hình điện thoại sáng tận mấy chục giây.

Cô chẳng định giải thích rõ, chỉ cười mỉa: “Đầu óc chỉ có vậy mà còn dám tới cướp bạn trai của tôi à? Lương Tịnh Như cho cô dũng khí hả?”

“Cô đừng tưởng có ngoại hình đẹp mà oai oách, chỉ là cái túi da mà thôi!” Dương Nhược Lâm tức giận không ngồi yên nổi, muốn đứng dậy để lấy khí thế, không ngờ đứng lên rồi vẫn lùn hơn Túc Nghệ một cái đầu, vẫn phải ngửa cổ lên nói chuyện, “Tôi đã điều tra về cô rồi, trình độ cử nhân, người nông thôn, chẳng qua chỉ là một con nông dân!”

“Người nông thôn thì sao? Gạo cô ăn là trồng ở thành phố à?” Túc Nghệ lấy điện thoại ra xem giờ, “Tôi mà là đồ nông dân thì cô là gì? Đồ chanh chua đanh đá hả?”

Cô cất điện thoại đi rồi cười: “Thật khó tin cô lại là người được hưởng giáo dục trình độ cao, mấy bằng cấp đó không phải đều là mua cả đấy chứ?”

Mặt Dương Nhược Lâm càng trắng hơn: “Cô nói linh tinh gì thế, đồ diễn viên hạng bét!”

Túc Nghệ nhướn lông mày nhìn cô ta một lượt rồi khinh khỉnh đáp: “Cái hạng tiểu tam đẳng cấp như cô, nếu là trong phim truyền hình thì chẳng thể sống nổi hết một tập. Ngoại hình không có lại thích lắm chuyện. Tém tém lại mà làm người cho tử tế đi.”

Dương Nhược Lâm nào đã từng phải nghe những lời như vậy, giơ tay lên định tát người.

Kết quả, tay vừa vung lên đã bị Túc Nghệ bắt được.

Túc Nghệ giữ chặt tay cô ta, lành lạnh hỏi: “Sao? Muốn động thủ à? Cô nghĩ là cô đánh thắng được tôi hả?”

Lực tay của Túc Nghệ không hề nhỏ, Dương Nhược Lâm bị túm phát đau, vừa tức vừa cuống, nước mắt trào ra, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Túc Nghệ, cô đừng hòng sau này còn nhận được phim mà diễn!”

“Tôi sợ quá đi.” Túc Nghệ bĩu môi, “Cô đừng cấm cửa không cho tôi diễn mà, bằng không sau này tôi chỉ còn nước nhờ bạn trai nuôi thôi.”

“…”

Dương Nhược Lâm tức không nói nên lời. Túc Nghệ càng túm chặt tay hơn, cô ta đang định hét lên thì nghe thấy bên ngoài có tiếng chân người.


Chử Ưng vừa họp xong, đang nghe nhân viên đi theo báo cáo bổ sung, ngẩng đầu lên liền thấy cậu thư ký lóng ngóng đứng ngoài phòng khách.

Thấy anh tới, cậu thư ký như được đặc xá, vội vàng chạy lại.

“Chử tổng, Túc tiểu thư và Dương tiểu thư tới,” cậu thư ký nói nhỏ, “đang chờ trong phòng khách ạ.”

Tay nhân viên đi theo đằng sau lập tức ngậm miệng.

Viên thư ký vừa nói xong, cửa phòng khách lập tức cạch một tiếng, mở.

Mọi người tập trung nhìn.

Người đi ra trước là Dương Nhược Lâm. Cô ta đang sụt sùi, thấy Chử Ưng tới, nước mắt liền càng chảy tợn hơn, tủi thân gọi: “Chử ca ca!”

Chử Ưng nhíu mày, trông có vẻ cực kỳ không vui.

Túc Nghệ ra theo sau, hai tay cầm túi xách, cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đựng.

Cô ngẩng đầu lên nhìn Chử Ưng, vành mắt phiếm đỏ nhưng không khóc, cực kỳ giống một cô vợ trẻ bị người ta ăn hiếp.

Chử Ưng nhìn thấy liền bốc hỏa.

Anh đưa tài liệu cho tay nhân viên đi đằng sau rồi đi tới.

Dương Nhược Lâm đưa tay ra định níu tay áo anh nhưng bắt hụt, chỉ thấy một cơn gió lạnh lướt qua người, người đàn ông chẳng buồn liếc nhìn cô ta lấy một cái, đi thẳng tới chỗ người đằng sau.

Túc Nghệ thấy anh tới, còn chưa kịp nói gì đã bị anh ôm thắt lưng, đẩy vào phòng.

Cửa văn phòng đóng sầm lại.

Túc Nghệ cảm nhận được cơn tức của Chử Ưng, lập tức lau sạch nước mắt, ngẩng đầu lên cười: “Đừng giận, em không bị bắt nạt đâu, chỉ diễn cho mấy nhân viên của anh xem thôi…”

Chử Ưng tất nhiên biết cô gái nhỏ này toàn là diễn, Dương Nhược Lâm lấy đâu ra bản lĩnh chọc Túc Nghệ khóc chứ.


Nhưng nhìn thấy cảnh đó, anh vẫn không nén nổi tức giận.

“Em diễn cho bọn họ xem làm gì?”

Túc Nghệ lí nhí đáp: “Dù sao cũng là nhân viên của anh, em không muốn lưu lại cho họ ấn tượng không tốt.”

Chử Ưng giãn lông mày, thở dài một hơi, xoa xoa tóc cô: “Em là phu nhân của sếp của họ, không chỉnh họ đã là may rồi.”

Túc Nghệ ngồi xuống bàn, giang rộng hai tay.

“Lại đây nào, đại thụ.”

Chử Ưng bật cười, bước tới, bế cô lên ôm chặt.

Túc Nghệ cắn cổ anh một miếng: “Nói. Anh với Dương Nhược Lâm đứng trước cửa nhà vệ sinh nói gì hả? Thành khẩn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.”

Chử Ưng dạo này đang rất bận, hoàn toàn không xem tin giải trí, hơn nữa gần đây Túc Nghệ cũng không đăng weibo nên ngay cả weibo anh cũng không vào xem.

Anh nhíu mày ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng lục ra được một đoạn ngắn trong trí nhớ: “Chẳng nói gì hết, cô ấy chào anh thôi.”

“Thế anh nói lại thế nào?”

“Anh hỏi cô ấy là ai.” Chử Ưng ngửi mùi tóc cô, “Sau đó đi luôn.”

Túc Nghệ vừa lòng.

“Thực ra ban nãy em cũng không nói gì cả, chỉ tại năng lực chịu đựng của cô ta quá kém mà thôi, chưa làm gì đã khóc.” Cô úp mặt lên bả vai anh, nói khẽ, “Không ảnh hưởng tới công ty chứ?”

“Không sao, bọn họ chưa có năng lực ấy đâu.” Chử Ưng đáp, “nhưng mà dạo này Dương gia thường xuyên đề cập tới chuyện đám cưới, chắc là đang muốn nhận đầu tư.”

“Bọn họ nằm mơ!” Túc Nghệ lập tức thẳng lưng lên, tuyên bố chủ quyền, “Anh là của em!”

Chử Ưng cười: “Ừ.”

“Muốn nhận đầu tư lại còn muốn cưới, bọn họ nghĩ hay quá nhỉ, sao lại có người không biết xấu hổ như vậy, thấy cái gì hay cũng đều muốn chiếm cho mình!”

Trông điệu bộ tức giận của cô, chút cảm giác bực bội còn sót lại của Chử Ưng đều tan biến sạch.

“Sao lại về hôm nay?”


“Quay xong sớm.” Túc Nghệ sợ anh bế mệt, thả lỏng chân đòi xuống, không ngờ anh lại giữ lại, kéo chân đặt lên thắt lưng của anh, “Đừng bế nữa, em nặng như vậy, anh có mỏi không?”

“Không mỏi.” Chử Ưng nói, “Anh có thể bế được bao lâu, không phải em đã từng thử rồi sao.”

Túc Nghệ đỏ mặt, đấm ngực anh: “Còn đang ở văn phòng!”

Cô tẩy trang rồi mới đi nên giờ khuôn mặt đỏ hồng rất đáng yêu.

Nếu không phải ngoài cửa còn có nhân viên chờ, Chử Ưng thực sự muốn ăn người luôn tại chỗ.

Yết hầu của anh trượt một chút, anh cúi đầu mổ nhẹ lên môi cô một cái rồi thả người xuống ghế sau bàn.

Chử Ưng đứng thẳng dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi mới ấn máy điện thoại bàn gọi: “Vào đi.”

Vừa nói xong, cửa văn phòng lập tức mở ra.

Nhóm nhân viên ban nãy đi theo anh nhanh chân đi vào, mắt nhìn mũi, mũi nhìn bụng.

Tay quản lý đứng lên trước hỏi: “Chử tổng, báo cáo ban nãy có cần trình bày lại không ạ?”

“Không cần,” Chử Ưng nói, “để đồ xuống rồi ra thôi.”

Viên thư ký nam vào sau họ, nhìn Túc Nghệ một cái rồi nhỏ giọng báo: “Ừmm,… Chử tổng, Dương tiểu thư có để lại một tấm thiệp mời, mời ngài tới dự dạ tiệc sinh nhật của cô ấy.”

“Vứt đi.”

“Vâng.”

Sau khi các nhân viên đi hết, Chử Ưng để tài liệu sang một bên: “Tối muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng muốn ăn,” Túc Nghệ nhăn nhó đau khổ, “nhưng dạo này bị béo lên, tháng Mười lại có nhiều hoạt động phải tham gia, Ngô Tuyết không cho em ăn.”

“Yên tâm ăn đi, sẽ không béo lên đâu.” Chử Ưng xoa nắn vành tai cô, đang định nói tiếp thì điện thoại reo.

Anh nhìn màn hình rồi nghe máy: “Chuyện gì thế?”

“Ưng đội, tối đi làm một bữa không?” Đầu bên kia là một giọng đàn ông sang sảng, “Minh đội xuất ngũ rồi, vừa về Bắc Kinh, giờ đang trên máy bay, tối nay chúng ta tụ tập một bữa, Minh đội bảo tôi tới đón anh, anh tới chứ?”

Chử Ưng nhướn lông mày nhìn Túc Nghệ.

“Tới. Giữ cho tôi hai suất.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.