Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 49
Cánh truyền thông không ngờ Chử Ưng lại bất ngờ xuất hiện, đầu tiên ai cũng ngẩn ra rồi liền đó liên tiếp tiếng chụp ảnh không dứt bên tai, sắc trời đã tối dần, đèn trên thảm đỏ không đủ sáng, phải bật đèn flash nháy lia lịa, Túc Nghệ sợ Chử Ưng không quen, chỉ đứng mỉm cười chưa đầy một phút đồng hồ liền kéo tay áo anh đi vào trong.
“Sao anh tới mà chẳng nói với em một tiếng.” Vào trong sảnh trong cô mới hỏi.
“Quyết định đột xuất, đàm phán hợp tác xong xuôi, thấy còn thời gian nên mới qua.” Chử Ưng nhíu mày nhìn chằm chằm chân cô, “Em có biết giờ bên ngoài bao nhiêu độ không?”
“Hơn mười độ?” Túc Nghệ lẩm bẩm, “Hồi trước, xuống âm độ anh còn chỉ mặc có mỗi một chiếc cộc tay.”
Chử Ưng nheo mắt hỏi cô: “Em thấy anh chỉ mặc một chiếc cộc tay hồi nào?”
Túc Nghệ biết mình nói hớ bèn quay sang cười mỉm, giơ tay lên ra hiệu kéo khóa miệng.
Rồi kéo tay anh, chọn một góc để ngồi.
Vì phía tổ chức không biết sẽ có bao nhiêu khách mời đồng ý tới nên không xếp chỗ ngồi cố định trước, để cho khách chọn tùy ý.
Chử Ưng im lặng để mặc cô kéo mình đi.
Trước đây, lúc làm nhiệm vụ vào mùa đông, mọi người đều mặc áo khoác, đâu đến mức chỉ mặc áo cộc tay, trừ phi là nhiệm vụ có hoạt động thể lực ra mồ hôi, nóng người, thấy áo khoác vướng nên mới cởi ra.
Túc Nghệ thấy anh mặc áo cộc tay trong tình huống nào vậy?
Từng tham gia quá nhiều nhiệm vụ, nhất thời anh chẳng thể nhớ ra.
Vì họ tới muộn nên phần lớn mọi người đều đã tìm được chỗ ngồi.
Tuy buổi lễ không lớn nhưng phía tổ chức có mối quan hệ rộng, vẫn mời được không ít người nổi tiếng tới. Trong số các khách quý, người có chút tiếng tăm thì hầu như đều ngồi gần sân khấu, những người mới hoặc kém tiếng tăm biết mình không cần phải đứng dậy nhận thưởng thì ngoan ngoãn ngồi ở xa.
Khúc đầu khúc đuôi đều đã có khá nhiều người ngồi, còn chừa lại khúc giữa là trống một mảng lớn, hầu như cứ cách vài ghế mới có một người ngồi, đây cũng là nguyên nhân Túc Nghệ chọn chỗ này.
Túc Nghệ ngồi xuống, đang định lén lút nắm tay Chử Ưng thì bỗng nghe thấy có tiếng mic.
“Khụ khụ.” Một nhân viên cầm mic thử tiếng rồi nói, “Chào mọi người, là thế này, các chỗ ngồi của chúng ta hiện đang hơi không được đều, ở chính giữa có một khoảng trống lớn, lên hình trông sẽ rất kỳ lạ, tôi điều chỉnh lại chỗ ngồi được chứ? Các quý khách ngồi phía sau xin mời di chuyển lên hàng trước ngồi, các quý khách hàng trước cũng có thể không cần ngồi quá sát nhau… Vô cùng cảm ơn sự phối hợp của mọi người.”
Nói xong, những người ngồi hàng sau không thấy có động tĩnh gì, ngược lại, những người ngồi loạt ghế đầu lại bắt đầu di chuyển.
Chẳng mấy chốc, quanh Túc Nghệ đã ngồi kín người.
Ngồi cạnh Túc Nghệ là một nữ diễn viên từng cùng chung đoàn phim với cô, cô ấy cười chào hỏi: “Nghệ Nghệ à, cô mà nói trước cô sẽ tới thì tôi đã chờ cô cùng đi thảm đỏ rồi.”
Quan hệ của hai người hồi ở cùng đoàn phim cũng tạm được, từng cùng diễn chung mấy cảnh, quay xong phim thì không còn liên lạc gì nữa.
Túc Nghệ nghiêng đầu cười: “Tôi cũng mới quyết định tới thôi.”
“Dạo này cô đang quay phim “Sóng ngầm” phải không,” đối phương cầm tay cô đầy thân thiết, “Ở Thượng Hải nhỉ? Vừa khéo mấy bữa nữa tôi cũng sẽ đi Thượng Hải một chuyến, tới lúc đó sẽ tới trường quay thăm cô.”
Túc Nghệ khách sáo đáp: “Không cần phiền hà vậy đâu, tôi cũng sắp kết thúc cảnh quay rồi.”
“Phải rồi, nghe nói hôm qua Từ Thiến Lam hắt nước vào người cô hả? Cô ta cũng hơi bị quá đáng.”
Đối phương khách sáo tỏ thái độ.
“Chắc là không cẩn thận thôi.” Túc Nghệ đáp.
Thấy không tiếp tục đề tài này được nữa, đối phương lập tức đổi chủ đề: “Màu son của cô hôm nay trông đẹp quá, là son gì vậy?”
Túc Nghệ cười: “Thợ trang điểm chọn cho tôi nên tôi cũng không rõ lắm.”
“Ồ… thợ trang điểm của cô có phải là…,” đối phương càng nói càng nhỏ, cuối cùng kề sát vào tai cô thì thầm, “cái tay đàn ông rất ái đấy phải không?”
Túc Nghệ thôi cười, không trả lời.
“Tôi từng gặp anh ta mấy lần, rất thích làm tay kiểu hoa lan chỉ nhỉ? Tôi nghe anh ta nói chuyện mà nổi hết cả da gà.”
“Anh ấy là một chuyên viên trang điểm rất xuất sắc.” Túc Nghệ đáp, “Một người rất chuyên nghiệp.”
Những lời định nói đều bị chặn lại, đối phương ngượng ngùng gật đầu: “Vậy à… thế thì tốt quá.”
Túc Nghệ nhìn thử, ngồi cạnh Chử Ưng là một nghệ sĩ nam.
Tay Chử Ưng nắm tay cô, nghiêng đầu qua hỏi: “Em được đề cử giải gì vậy?”
Túc Nghệ lấy điện thoại ra đọc tin nhắn của Ngô Tuyết: “Nữ diễn viên phụ mới xuất sắc.”
Nghe có vẻ không phải là giải thưởng ghê gớm gì, hơn nữa không phải bình chọn mà là nội bộ tự quyết, không có bên thứ ba đề cử.
Buổi lễ nhanh chóng bắt đầu, phía tổ chức mời được người dẫn chương trình rất lão luyện, vừa xuất hiện trên sân khấu nói mấy câu lập tức tạo ngay được không khí của một buổi lễ trao giải lớn.
Vì là phát trực tiếp, nói dông nói dài quá sẽ bị cháy chương trình nên người dẫn chương trình chỉ mào đầu mấy câu rồi chính thức bắt đầu trao giải.
Các giải thưởng trao đầu tiên hầu hết đều là giải an ủi, giải quan trọng đều để dành trao sau nên không khí lúc đầu không mấy sôi động.
Máy quay liên tục lia khắp khán đài, tập trung vào những vị khách mời quan trọng và những ngôi sao đang hot.
Tiếp đó là vào Túc Nghệ.
Máy quay lia ống kính lần thứ n tới chỗ Túc Nghệ và người đàn ông ngồi cạnh cô, Túc Nghệ giật giật khóe môi, nặn ra một nụ cười.
Chử Ưng thì vẫn dửng dưng, cười mỉm một cái cũng không.
Sợ Chử Ưng sốt ruột, cô xem giờ rồi nói nhỏ: “Giải của em nhỏ lắm, xem giờ thì chắc sắp tới em rồi đó, hay là chúng ta nhận giải xong thì về luôn nhé?”
Chử Ưng nghiêng đầu mỉm cười: “Được.”
Cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc công bố giải nữ diễn viên phụ mới xuất sắc.
Vị khách mời trao giải cầm mảnh giấy xướng tên: “Nhận được giải nữ diễn viên phụ mới xuất sắc là…”
Túc Nghệ thả tay anh ra, chỉnh trang lại váy vóc, chuẩn bị đứng dậy.
“…Trần Ương! Xin chúc mừng!”
Túc Nghệ đứng hình.
Trần Ương đã gần năm mươi tuổi, chuyên diễn các vai ma ma, di nương, có ác có hiền, không ít hình tượng nhân vật nay đã trở thành kinh điển trong lòng khán giả, được đông đảo mọi người biết tới.
Mấy chục năm tuổi nghề, nhận không ít giải thưởng mà còn được trao cho giải “nữ diễn viên phụ mới” thì đúng là không biết nói sao nữa.
Ống kính lập tức lia tới chỗ Trần Ương, vẻ mặt cô có phần lúng túng nhưng nhanh chóng được giấu đi rất hoàn hảo, cô bình tĩnh đứng dậy, vẫy tay với ống kính.
Túc Nghệ dựa lưng vào ghế, không tỏ thái độ gì ra mặt.
Chuyện thay đổi người nhận giải cô chẳng phải mới gặp lần đầu, trước cũng từng có một giải thưởng khá danh giá làm vậy rồi. Ban đầu ban tổ chức báo cho cô chuẩn bị bài phát biểu nhận giải nữ diễn viên phụ mới, cuối cùng đến đêm trao giải thì lại đột ngột đổi thành người khác.
Ngay cả khi ấy, cô còn có thể thoải mái mỉm cười vỗ tay thì nói gì tới lễ trao giải nhỏ bé ngày hôm nay.
Nhưng người ngồi cạnh cô thì rõ ràng là không mấy vừa lòng.
Túc Nghệ thấy anh không vui, cố nhịn cười, khoác tay anh: “Lát nữa có muốn về nhà cùng em không?”
Anh mím môi: “Có.”
Dáng vẻ khó chịu lại không thể hiện ra của anh thật sự rất dễ thương.
Dần dần, đêm trao giải đi gần tới hồi kết.
Túc Nghệ đã bắt đầu tính tới chuyện tìm đường ra nhưng xung quanh cô vẫn chưa thấy ai về, nếu giờ đứng dậy thì không khỏi quá dễ bị chú ý.
“Giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về…”
Túc Nghệ đang nghiêng đầu xem thử lối ra nào cách chỗ họ gần nhất.
“…Túc Nghệ! Xin chúc mừng!”
Cô còn đang mải ngoái đầu nhìn lối ra, nghe thấy đọc đến tên mình thì dại ra một lúc, phải tới khi đèn sân khấu chiếu thẳng tới chỗ mình thì cô mới tỉnh ra.
Người dẫn chương trình trêu: “Đừng nhìn nữa, chính là cô đấy.”
Mọi người bật cười, vỗ tay.
Túc Nghệ nhíu mày, đi lên sân khấu, nhìn cái cúp không khắc tên trên tay liền hiểu ra.
Ban tổ chức không ngờ lại ngang nhiên đổi giải của cô và Trần Ương với nhau!
Cô chưa từng nghĩ có một ngày mình lại đi cướp giải thưởng của người khác, nhất thời thấy hơi bối rối.
“Nào, Túc Nghệ, phát biểu một chút cảm tưởng khi nhận giải đi.” Người dẫn chương trình vui vẻ nhắc.
Vẻ mặt cô lúng túng, nụ cười cứng đờ.
“… Cảm ơn Youqi đã trao cho tôi giải thưởng này.” Túc Nghệ dừng lời một chút rồi mới nói tiếp, “Tôi sẽ tiếp tục nỗ lực, nghiêm túc đóng phim, cảm ơn.”
Nói xong, cả khán đài ngồi im.
Người dẫn chương trình bối rối hỏi: “Hết rồi ư?”
Túc Nghệ gật đầu, cười một cái trông chẳng mấy tự nhiên.
Xuống sân khấu, mọi người đua nhau chúc mừng cô, cô cảm ơn mấy câu rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Phần còn lại của buổi lễ như thế nào, cô hoàn toàn không để tâm, đến tận lúc bế mạc, Chử Ưng mới hỏi khẽ: “Sao thế?”
Cô đáp: “Hình như em nhận mất giải thưởng của người khác.”
Không có gì phải nghi ngờ cả, ban tổ chức chắc chắn là vì sự xuất hiện của Chử Ưng nên mới đột ngột thay đổi danh sách nhận giải.
Chử Ưng im lặng hồi lâu rồi xoa xoa đầu cô: “Không phải lỗi của em, đừng buồn.”
Túc Nghệ cúi đầu vâng dạ, đang định đi lấy xe thì nghe thấy sau lưng có người gọi: “Túc Nghệ.”
Là Trần Ương.
Đối phương cầm cúp trong tay, cười hòa ái: “Có thời gian tâm sự được chứ?”
Túc Nghệ bất giác đỏ mặt, chết rồi.
“Có ạ.” Đáp xong, cô nghiêng đầu nói với Chử Ưng, “Anh đi ra trước chờ em đi.”
Chử Ưng không nhúc nhích.
“Không sao, em nói mấy câu rồi qua ngay.”
Gần hội trường có một con sông nhỏ, một con đường chạy men theo, cực kỳ thích hợp để đi tản bộ.
Túc Nghệ đi mấy bước rồi lên tiếng trước: “Chị Ương, chuyện đêm nay em cũng không biết trước. Xin lỗi chị.”
“Không biết thì còn xin lỗi chị làm gì? Cái giải này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chị chẳng để bụng đâu.” Trần Ương cười, “Chị tìm em không phải vì chuyện này.”
Túc Nghệ: “Thế chị…”
“Chẳng qua lâu lắm không nói chuyện với lớp trẻ, vừa hay gặp em nên muốn tâm sự một chút, không quấy rầy em chứ?” Trần Ương không cần cô trả lời, tự động nói tiếp, “Dạo trước chị có theo dõi phim “Thanh thông tuế nguyệt”, thấy em diễn rất tốt.”
“Cám ơn chị, em cũng rất thích vai diễn của chị.”
“Sợ bạn trai em chờ sốt ruột, chị nói thẳng luôn nhé. Chị đang tính lui về hậu trường, gần đây có lên kế hoạch quay một phim truyền hình, đang trong giai đoạn tuyển diễn viên.” Trần Ương cười, “Dạo trước chị có gửi kịch bản cho em, em đã xem chưa? Có hứng thú không?”
Túc Nghệ sửng sốt: “Là nhân vật thế nào vậy ạ?”
“Là nữ chính, phim thanh xuân vườn trường, tính cách nhân vật rất khác những vai diễn trước đây của em. Thế nào, có muốn thử sức vai diễn mới không?”
“…”
Cô lập tức ngớ ra… là vai nữ chính hồn nhiên, đơn thuần, đáng yêu của phim thanh xuân vườn trường mà Ngô Tuyết từng nhắc tới chăng??
Ở trong xe, Chử Ưng cũng đang nhận một cuộc gọi của bề trên.
Bà Chử nói liến thoắng: “Con làm gì vậy hả? Con với con bé mới bên nhau bao lâu mà đã làm ầm ĩ lên cho mọi người đều biết. Nhà họ Chử chúng ta trước nay đều không thích phô trương, con thì lại làm ngược lại, chỉ yêu đương thôi mà ngày nào cũng đăng báo! Nếu có ngày con muốn kết hôn, có phải là mẹ với cha con cũng phải đọc báo mới biết phải không?”
Chử Ưng nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cũng không đến mức đó.”
“…” Bà Chử ôm trán, cố gắng hạ hỏa, “Con biết gì về con bé? Hai đứa mới quen nhau bao lâu, gia đình, bằng cấp, nhân phẩm của người ta thế nào con biết được bao nhiêu? Tiểu Ưng, không phải mẹ không đồng ý… Mà thôi, đúng là mẹ không đồng ý.”
Nói xong bà lại giận dỗi: “Phim nào con bé cũng diễn vai vừa ác độc lại vừa xấu xa, mẹ sao nói nổi nó. Con mà cưới nó về thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà mình sẽ cực kỳ căng thẳng đó!”
Chử Ưng cực kỳ ưng ý bốn chữ mẹ chồng nàng dâu này.
Anh cười khẽ rồi đáp: “Mẹ à, cô ấy sẽ không ầm ĩ với mẹ đâu. Hơn nữa, kết hôn xong bọn con cũng không ở nhà cũ, mẹ yên tâm.”
Chử mẫu: “???”