Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 46
Chuyện ngoại tình tới đây coi như là hết, Ngô Tuyết tập trung làm chuyện của mình, cảm xúc rất ổn định.
Ngô Kha từ sau khi xảy ra scandal thì quy củ hơn rất nhiều, những trò bắt nạt vặt vãnh cũng biến mất.
Phòng hóa trang.
Ngô Tuyết treo bộ sườn xám Túc Nghệ vừa thay ra lên: “Giờ anh ta chỉ sợ em lại nhúng tay vào chuyện nọ chuyện kia của anh ta làm nó hot trở lại, tất nhiên là không dám chọc vào em nữa.”
“Ai muốn dính vào đâu chứ, em chỉ muốn im lặng đóng vai quần chúng hóng chuyện thôi.” Túc Nghệ lấy giấy lau sạch son môi rồi cắn một miếng táo, “Có điều vậy cũng tốt, tiến độ quay phim nhanh hẳn lên.”
Chử Khê ngồi ủ rũ trên ghế.
Hai hôm nay ông Chử liên tục giục Chử Khê về, lần này còn đặt sẵn luôn cả vé máy bay, bắt cô phải về tham gia thọ yến của nhà họ Dương cho bằng được.
Khoảng chục năm trước, nhà họ Dương coi như là hộ giầu có, từ sau khi cụ Dương lui về dưỡng già thì bắt đầu lụi dần, còn nhà họ Chử thì nhân tài đời đời nối tiếp, đời sau hơn đời trước, cho nên, tới hôm nay, nhà họ Dương và họ Chử đã sớm không còn cùng một đẳng cấp để so sánh nữa. Tuy vậy, quan hệ kết giao đời đời giữa hai nhà vẫn rất gắn bó, dù cho cụ Chử đã từ trần nhưng nếu cụ Dương đã mở lời nhiệt tình mời thì ông Chử tất nhiên là đồng ý ngay.
“Mai em phải về rồi.” Chử Khê uể oải xúc cơm ăn từng thìa từng thìa một, “Em ở Thượng Hải bao nhiêu lâu thế mà chẳng làm được gì, toàn theo các chị tới phim trường ngồi.”
“Phim trường thì sao?” Túc Nghệ hỏi, “Điều hòa, nước nôi đầy đủ, còn lo luôn cả ăn uống, bạc đãi em chỗ nào hả?”
Chử Khê: “Lần này về nhất định là sẽ không cho em quay lại đây nữa.”
“Thế em cứ ở đó chờ đi,” Túc Nghệ múc một bát canh, “chị đang ước sao được về Bắc Kinh đây này.”
Hôm nay cơm hộp ở phim trường là do Chử Ưng sai người đưa tới, của những người khác thì được cho thêm món còn riêng của Túc Nghệ thì đầy đủ chay mặn, lại có cả canh, đưa tới tận phim trường, mọi người đỡ phải tốn công quay xong lại đi đặt cơm ngoài.
Ngô Tuyết đang ăn cơm thì điện thoại reo.
Giờ chị ấy thực sự sợ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, để nó đổ chuông một lúc lâu mới miễn cưỡng cầm lên xem, thì ra là điện thoại của công ty.
Chị chùi vội tay rồi nghe máy ngay.
“Có việc gì sao?”
“Phải, cô ấy đang quay phim ở Thượng Hải đây.”
“Sắp rồi, chẳng mấy nữa là kết thúc cảnh quay… Ngày kia? Sợ là không sắp xếp được thời gian, sao vậy?”
“Chuyện thế này sao không nói trước? Giờ lịch quay đã sắp xếp xong cả rồi, bỗng dưng tòi ra vậy thì Túc Nghệ phải xin phép đạo diễn thế nào đây?”
“… Thôi thôi, để tôi nói với cô ấy.”
Cúp điện thoại, Túc Nghệ ngước lên hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Bảo là bất ngờ có một đêm hội trao giải gì đó.” Ngô Tuyết khó chịu, “Đêm hội bữa kia, giờ mới báo cho em, bọn này làm ăn kiểu gì thế không biết? Nghỉ phép chẳng lẽ là thích xin nghỉ lúc nào thì nghỉ hay sao, để chị chối cho, là do lỗi của bọn họ, không đi cũng chẳng làm gì được nhau.”
Mắt Túc Nghệ lóe sáng: “Đêm hội tổ chức ở đâu vậy ạ?”
“Bắc Kinh,” Ngô Tuyết mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn bên kia gửi tới, “chẳng phải lễ trao giải lớn gì đâu, một kênh truyền hình tự vẽ ra tổ chức thôi, giải chia đầu người, ai đi cũng có giải đấy mà, chẳng có giá trị gì cả, theo ý chị thì chúng ta không cần đi đâu.”
“Đi đi,” Túc Nghệ lập tức quyết ngay, “đặt vé máy bay đi ạ.”
Ngô Tuyết: “… Em sao vậy, chỉ vì cái giải bé tẹo này mà ảnh hưởng tới tiến độ của đoàn phim sao?”
“Không ảnh hưởng đâu.” Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Túc Nghệ đã tính toán xong, “Mai là ngày nghỉ mà, để em nói với đạo diễn đổi cảnh quay cho em một chút.”
“Thế còn bạn diễn của em thì sao?” Ngô Tuyết hỏi, “Em nghĩ là Ngô Kha chịu cho em đổi à?”
“Cảnh của em và Ngô Kha cơ bản đều đã quay xong rồi, chỗ còn lại chủ yếu là với các vai phụ và An An thôi, giờ em sẽ đi thương lượng một chút với họ.”
Túc Nghệ nói xong, lập tức bỏ bữa đứng dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng hóa trang.
Trong đoàn phim không có ai diễn song song phim khác, ngoài vài người thỉnh thoảng có việc ngoài lề thì số diễn viên còn lại hầu như là có cảnh quay tới phim trường, không có cảnh quay về khách sạn, việc điều chỉnh ngày quay không phải là chuyện khó, phía Lý Mẫn và các diễn viên phụ nhanh chóng được dàn xếp ổn thỏa.
Túc Nghệ tới gõ cửa phòng hóa trang của Trình An An.
Người ra mở cửa là trợ lý của Trình An An, cô ấy nhanh nhảu chào: “Chị Nghệ ạ, chị ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Túc Nghệ cười, “An An có trong đó không?”
Trình An An vui vẻ đáp: “Chị Nghệ, có chuyện gì sao ạ?”
“Tôi muốn bàn với cô một chuyện, giờ có tiện không?”
“Tiện ạ.” Trình An An cầm điện thoại bỏ trên sô pha lên, chừa chỗ cho Túc Nghệ ngồi, “Chị nói đi.”
Túc Nghệ ngồi xuống rồi nói thẳng luôn: “Là thế này, mai là ngày nghỉ nhưng ngày kia tôi có chút việc đột xuất…”
Trình An An ngắt ngang lời cô: “Lễ trao giải Youqi ạ?”
Túc Nghệ cười: “Ừ, vậy nên tôi muốn chuyển cảnh quay sang sớm hơn một ngày, được không?”
“Tất nhiên là được ạ, mấy ngày tới em đều ở phim trường cả.” Trình An An lập tức đồng ý, cười tít mắt, “Chị Nghệ giỏi thật đó, lễ trao giải nào cũng mời chị.”
“Có gì giỏi đâu.” Túc Nghệ bật cười, “Vậy quyết định thế nhé?”
“Vâng,” Trình An An nói xong, bỗng nhiên nhìn quanh bốn phía rồi đỏ mặt hỏi, “Chị Nghệ ký tên cho em được không?”
Túc Nghệ ngớ người: “Chúng ta đã thêm cả Weixin rồi mà vẫn cần ký tên à?”
“Đâu có giống nhau.” Trình An An nghiêm túc đáp, “Được chứ ạ?”
Túc Nghệ đồng ý, Trình An An lục trong túi một hồi, lấy ra một quyển tạp chí.
Người mẫu trang bìa chính là Túc Nghệ.
Giờ thì cô tin rồi, Trình An An đúng thật là fan của cô.
Còn là một fan cuồng nhiệt nữa, trong cái túi đó phải có ít nhất ba quyển tạp chí cô lên trang bìa.
Thương lượng xong xuôi, Ngô Tuyết đi đặt vé máy bay đêm mai, quay xong rồi về.
Chử Khê rất vui, lập tức gọi điện thoại, đổi giờ bay sang cùng chuyến với Túc Nghệ.
Trên đường về khách sạn, Túc Nghệ kéo khẩu trang lên: “Hai người về trước đi, tôi đi siêu thị một chút.”
Ngô Tuyết gọi cô lại: “Em đừng đi, muốn mua gì thì nói với chị, chị mua hộ cho.”
Túc Nghệ xua tay, đi thẳng một mạch không quay đầu.
“Để em tự chọn.”
**
Chiều ngày hôm sau, quay phim xong, ba người liền ngồi xe đi sân bay.
Trên xe, Túc Nghệ nhận được cuộc gọi của Chử Ưng.
Đầu kia rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy sột soạt: “Đang làm gì vậy?”
Túc Nghệ mỉm cười: “Ở phim trường ạ, anh thì sao?”
Cô muốn cho Chử Ưng một bất ngờ nên chuyến này về quyết định không báo trước.
“Ở công ty, cơm hộp đưa tới đoàn phim có hợp khẩu vị không?”
“Hợp nhưng mà hơi nhiều.” Cô chống tay lên cửa sổ, “Tiểu Tuyết Tuyết toàn chê em béo.”
Ngô Tuyết ngồi kế bên tay lái trợn trừng mắt.
“Không sao,” người đàn ông trêu chọc, “sờ thích.”
Chẳng lẽ giờ sờ không thích sao?!
Túc Nghệ đang định nói nhưng liếc thấy chú lái xe ngồi sau tay lái nên đành nuốt vào.
Tới sân bay, làm xong thủ tục, còn cách giờ bay một lúc nữa, họ đi cửa VIP vào sảnh chờ.
Trong sảnh có dăm chiếc ghế mát xa, Túc Nghệ chọn một cái, đeo kính râm vào, định bụng chợp mắt một lúc.
Mới được một chút thì bên cạnh bỗng có tiếng thứ gì đó nằng nặng rơi xuống, Túc Nghệ chỉ cảm thấy cẳng chân bỗng lành lạnh.
Cô nhíu mày, bỏ kính râm ra, nhìn sang bên.
Từ Thiến Lam mang vẻ mặt chẳng thành khẩn chút nào, uốn éo nói: “Ôi ngại quá, tôi cầm không chắc.”
Cô ta cúi người nhặt cốc lên rồi mới nhìn Túc Nghệ, nhếch môi, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ôi! Chị Nghệ đấy à! Sao lại là chị.”
Mới mấy ngày không gặp, trình độ diễn xuất của Từ Thiến Lam sao bỗng thổi phồng lên nhiều vậy.
Túc Nghệ mặc kệ cô ta, nhận giấy Ngô Tuyết đưa, lau sạch nước dính trên chân, tiếp tục nằm tiếp.
Từ Thiến Lam rõ ràng cũng chẳng muốn nói thêm gì, gần đây cô ta có quá nhiều tin đồn bủa vây, đừng nói là hợp đồng đại diện, ngay cả những tài nguyên đã định được rồi còn sinh chuyện.
Bảo không khủng hoảng thì là chuyện không thể nào, hơn nữa, sau khi dính phải chuyện xui xẻo, Lâm Hà lập tức bỏ cô ta lại, không đưa ra phương án giải quyết gì, vậy nên cô ta mới phải cắn răng về công ty xin trợ giúp.
Không ngờ ra tới sân bay còn gặp phải ả Túc Nghệ ung dung tự đắc.
Cái like đó của Túc Nghệ rõ rành rành đã khiến chủ đề nóng lên không ít, giờ tình thế thế này, kẻ thù gặp nhau, đúng là oan gia ngõ hẹp. Từ Thiến Lam có nghĩ thế nào cũng không nuốt giận nổi nên mới cố ý đánh rơi cốc nước hòng làm cô ta ướt hết người, ở đây đông người như vậy, Túc Nghệ đời nào dám làm um lên với cô ta. Nào ngờ lỡ tay, chỉ làm ướt được tới cẳng chân.
Sau chút sóng gió nho nhỏ, mọi chuyện đều tường an vô sự cho tới giờ lên máy bay.
Mọi người đứng dậy đi tới khoang dẫn.
Ngô Tuyết vừa đi vừa chậc lưỡi: “Từ Thiến Lam này nghĩ gì không biết, chuyện tin đồn của cô ta còn chưa hạ nhiệt, giờ lại nghênh ngang xuất hiện, một người trợ lý đi cùng cũng chẳng mang, không sợ bị truyền thông chụp được hay sao nhỉ?”
“Kệ cô ta.”
Túc Nghệ và Ngô Tuyết ngồi cùng một hàng, Chử Khê ngồi ở hàng trên.
Mới ngồi được một tí thì Từ Thiến Lam tới.
Cô ta đưa mắt nhìn nhìn rồi ngồi xuống cạnh Chử Khê.
Tiếp viên hàng không đẩy xe nước tới.
Chử Khê cười: “Cà phê ấm, cảm ơn.”
Cô tiếp viên nhanh nhẹn đưa cà phê qua: “Thưa chị, cà phê của chị.”
Chử Khê ngồi ở ghế trong, lúc đưa tay ra nhận cốc về, ngang qua người Từ Thiến Lam, thả tay buông ra…
Cà phê đổ thẳng xuống đùi Từ Thiến Lam, chiếc quần màu trắng bị ố màu.
“Á á…” Từ Thiến Lam đứng bật dậy, rút khăn giấy lau lấy lau để nhưng không ăn thua, “Cô làm gì vậy?!”
Chử Khê ra vẻ vô tội: “Ôi ngại quá, tôi cầm không chắc.”
Nói lại y hệt câu của cô ta, Từ Thiến Lam tức điên người nhưng xung quanh toàn là hành khách, cô ta không nổi giận được, mặt mày cực kỳ khó chịu.
Túc Nghệ tháo kính râm ra, nhướn lông mày hỏi: “Không sao chứ?”
Từ Thiến Lam giật giật mép: “… Không sao.”
Xuống máy bay, Từ Thiến Lam vội vàng đứng dậy như chạy trốn ôn dịch.
Chử Khê đắc ý: “Thấy thế nào? Em báo thù cho chị đấy.”
Cách trả thù vừa đơn giản vừa thô bạo, Túc Nghệ nhéo nhéo má Chử Khê: “Chị nhận tấm lòng thôi nhưng lần sau đừng làm vậy nữa, bằng không chẳng hóa là cũng trở thành người giống cô ta rồi sao?”
Vừa dạy dỗ vừa kéo nhau ra phía lối ra.
Điện thoại đổ chuông, Túc Nghệ kiểm tra màn hình, cười tươi roi rói: “Dạ?”
“Đâu thế?”
Túc Nghệ đeo kính râm vào, ung dung đáp: “Vẫn đang ở phim trường ạ.”
Vừa nói xong, Ngô Tuyết đi tuốt ở đằng trước lập tức dừng bước.
Chị cầm điện thoại, quay người lại bảo: “… Chuyện cô với Từ Thiến Lam ở sảnh chờ bị người ta quay được, lên cả hot search rồi đấy.”
Túc Nghệ luống cuống vội che điện thoại lại.
Chử Ưng thản nhiên nói: “Nhìn thấy em rồi.”
Túc Nghệ ngẩn ra: “Gì ạ?”
“Bên trái.”
Cô quay đầu nhìn, giữa đám đông, một người đàn ông cao to tuấn tú đang cầm điện thoại tủm tỉm cười với cô.
Đầu bên kia, giọng nam đủng đỉnh bảo: “Đồ nói dối, lại đây.”