Anh Ấy Là Của Tôi

Chương 12


Đọc truyện Anh Ấy Là Của Tôi – Chương 12

Anh mím môi, chủ động đi đến chỗ cô, lại gần mới thấy, mắt cá chân phải của cô bị quấn vải gạc trắng, váy dài che khuất một nửa, không nhìn cẩn thận thì sẽ không nhận ra.

Thấy anh nhìn, Túc Nghệ giải thích: “Hôm nay, lúc làm việc, bị trẹo một chút.”

Chử Ưng: “Đi được không?”

Túc Nghệ được nước làm tới, lắc đầu, ra vẻ tội nghiệp: “Cử động là đau.”

Chử Ưng đưa một tay ra.

Cuối cùng Túc Nghệ cũng chạm được vào tay anh.

Cảm giác thích hơn hẳn so với trong tưởng tượng, chắc chắn, vững vàng, chỉ đỡ thôi cũng khiến người ta cảm thấy an toàn.

Đi được mấy bước, Chử Ưng đi chậm lại: “Trong đó đông người lắm, cúi đầu xuống.”

Túc Nghệ ngoan ngoãn cúi đầu, úp mặt vào vai Chử Ưng. Người Chử Ưng không có mùi gì, chỉ có hương thơm của tây trang được giặt giũ sạch sẽ.

Cả bàn người tròn mắt nhìn hai người kề vai khoác tay đi tới.

Túc Nghệ coi như có chút kinh nghiệm gặp gỡ bạn bè của Chử Ưng, cô mỉm cười ngồi xuống: “Chào các anh, em là bạn của Chử Ưng.”

Người đàn ông đầu húi cua ồ lên một tiếng: “Từng nghe, từng nghe, có phải là cô gái có tửu lượng rất tốt ấy không?”

“Thực ra tửu lượng của em kém lắm.” Túc Nghệ khiêm tốn đáp, thấy đối phương trông khá lạ mắt bèn hỏi: “Hôm đó anh cũng ở ạ?”

“Không không, anh nghe bọn nó kể lại.” Đầu húi cua cười khì khì, “Bọn nó tả là chân rất dài, rất xinh đẹp, vừa nhìn là anh biết ngay là em.”

Túc Nghệ cười càng ngọt hơn.

Chử Ưng giờ mới hỏi: “Sao cô biết tôi ở đây?”

Túc Nghệ liếc nhìn Lưu Tỉ, đối phương nháy mắt ra dấu.

Cô ho khẽ một tiếng: “Duyên, tuyệt không thể tả.”

Chử Ưng: “…”

Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ bưng mấy khay tôm hùm lớn lên.

Túc Nghệ nhìn mấy con tôm hùm thân to hơn cả mặt cô thì thèm không chịu được.

Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên. Chử Ưng bất giác nhìn xuống đọc, đọc xong mới phát hiện ra đây không phải điện thoại của anh.

Bà phù thủy: “Lúc ngủ đừng đè lên chân, nhớ phải kiêng ăn, ngày mai chị…”

Đoạn sau thì không đọc được.


Túc Nghệ nuốt nuốt nước miếng, cầm đũa gắp… một miếng cà rốt.

Đang định bỏ vào miệng thì có gì đó rất ấm chạm vào tay, một luồng lực giữ tay cô lại.

Túc Nghệ sửng sốt: “Sao vậy ạ?”

Chử Ưng nhìn phần thịt tôm bao quanh miếng cà rốt bảo: “Đừng ăn.”

“Hê, sao ông không cho người ta ăn?” Lưu Tỉ ngồi đối diện tỏ vẻ thắc mắc, “Túc Nghệ đừng khách sáo, ăn hết mình đi. Đúng rồi, chúng ta trao đổi số điện thoại chứ?”

Túc Nghệ đặt đũa xuống: “Vâng.” Không biết là trả lời ai.

Suốt bữa cơm, Túc Nghệ chỉ uống mấy ngụm nước, nghe đầu húi cua và Lưu Tỉ tán gẫu dăm chuyện tầm phào, Chử Ưng thỉnh thoảng cũng nói vài câu, thường xuyên liếc sang để ý cô.

“Sao hôm qua em không lên chơi cùng?” Lưu Tỉ dán mắt nhìn Túc Nghệ.

Túc Nghệ: “Gì ạ?”

“Hôm qua, party của Lương Bác ấy.” Lưu Tỉ nói, “Cậu ta không phải xuống mời em à? Cậu ta uống hơi nhiều, chắc không nói linh tinh gì chứ?”

“Không ạ.” Túc Nghệ đáp, “Tôi không quen anh ta.”

Lưu Tỉ: “Vậy à, anh thấy cậu ta đi mãi không thấy lên còn tưởng hai người các em nói chuyện hăng say lắm.”

Túc Nghệ nhìn Chử Ưng ngồi bên người, thái độ anh vẫn bình thường, không hề dao động.

Cô cười trừ, không nói tiếp nữa.

Ăn xong, Chử Ưng thanh toán tiền, đứng dậy bảo: “Lần sau về lại liên lạc nhé.”

“Được,” đầu húi cua đáp, “lần tới cũng chưa biết là khi nào nhưng chắc chắn sẽ gọi ông.”

Hai người đàn ông vỗ vai nhau coi như chào tạm biệt.

Lưu Tỉ đứng dậy mới nhận ra chân Túc Nghệ bị thương: “Chân em làm sao thế?”

Túc Nghệ: “Bị trẹo, nhẹ thôi.”

“Đã bó thành vậy rồi còn chạy tới đây ăn cơm với bọn anh hả? Thế không được, để anh đưa em về.” Lưu Tỉ nói xong liền muốn đến đỡ cô.

Túc Nghệ chưa kịp tránh lùi lại thì Chử Ưng đã chặn trước một bước, gạt tay Lưu Tỉ đi: “Sao ông chưa về đi?”

Lưu Tỉ đáp rất vô tư: “Đây không phải là việc nên làm sao, con gái nhà người ta chân cẳng bị thương, tôi đưa cô ấy một đoạn đường.”

Chử Ưng mặc kệ anh ta, quay người sang hỏi: “Trước lúc tới đã ăn gì chưa?”

Túc Nghệ thật thà lắc đầu.


Cho dù đang bị thương, cô cũng không dám ăn uống thoải mái, mấy ngày hôm trước vật vã lắm mới giảm được mấy cân, không thể để kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.

Chử Ưng hỏi tiếp: “Đối diện có quán cháo, ăn không?”

Túc Nghệ đáp không chút lăn tăn: “Ăn.”

**

Giữa ngày hè, tiệm cháo vắng khách.

Chủ tiệm nhận ra Túc Nghệ, kín đáo xin một chữ ký rồi không làm phiền họ nữa, còn xếp cho họ được ngồi trong góc.

Chử Ưng liếc nhìn mắt cá chân của cô: “Có bị trầy da không?”

“Hơi hơi.” Cạnh giầy cao gót cọ vào chân trớt một ít da.

“Ừ,” Chử Ưng đứng dậy, “em ăn trước đi.”

Chử Ưng nhanh chóng đi mất. Túc Nghệ ngơ ngác nhìn bóng lưng anh và bát cháo nóng hôi hổi trước mặt.

Thế, thế là đi rồi à?

Tiếng chuông điện thoại réo như chết người của Ngô Tuyết vang lên, Túc Nghệ hoảng hốt nhìn xung quanh, thấy không ồn ào mới dám nghe máy.

“Sao thế ạ?”

Ngô Tuyết: “Nửa đêm nửa hôm Lương Bác đi gõ cửa nhà em làm gì hả?”

Túc Nghệ nghĩ một hồi mới nghĩ ra là chuyện gì: “Sao chị biết?”

Ngô Tuyết: “Lên hết báo rồi, em nói xem.”

“Anh ta uống say, chạy tới mượn rượu làm càn trước cửa nhà em.” Túc Nghệ quấy quấy bát cháo trước mặt, thấp thỏm đáp.

“Đồ thần kinh.” Ngô Tuyết chửi, “Sau đó rồi sao? Em không sao chứ?”

“Không ạ, anh ta thì làm gì được em? Em còn chích điện anh ta nữa, truyền thông không chộp được chứ?”

Túc Nghệ vừa nói xong liền thấy một bóng người cao ráo đi từ ngoài cửa vào, anh đã cởi áo vét, chỉ còn mặc một chiếc sơ mi trắng, tay cầm một cái chai không biết là chai gì.

Ngô Tuyết la lên: “Gì? Em chích điện cậu ta?!”

“Vâng.” Giọng cô hơi cao lên, rõ ràng rất khoái chí, “Yên tâm, không nghiêm trọng đâu, em dùng mức điện áp thấp nhất thôi.”

“Em còn vui vẻ cái nỗi gì… Thôi, dù sao cũng là tại cậu ta tìm tới cửa trước, chắc cậu ta cũng chẳng dám nói gì đâu. Lần sau còn gặp chuyện thế này nữa thì nhớ phải nói trước với chị.” Ngô Tuyết cũng bó tay đành chịu, “Ngày mai…”


Túc Nghệ vội vã ngắt lời: “Tiểu Tuyết Tuyết, em có chút việc, cúp máy trước nhé.”

Ở đầu kia, Ngô Tuyết ngơ ngác nhìn cuộc gọi bị ngắt máy giữa chừng chẳng hiểu ra sao, con bé chân bị thương ở nhà thì có thể có chuyện gì?

Chử Ưng ngồi xuống đối diện cô, đặt một chai nhỏ lên mặt bàn. Túc Nghệ thấy trong chai có thứ gì đó đen đen đỏ đỏ còn có cả cặn lắng dưới đáy.

“Rượu thuốc đấy.” Chử Ưng nói ngắn gọn, “Tiêu sưng.”

Túc Nghệ chưa hiểu ra sao, ngốc nghếch hỏi một câu: “Đâu ra vậy ạ?”

Chử Ưng: “Lấy trên xe.”

Túc Nghệ nở nụ cười: “Cám ơn anh.”

Mùi vị bát cháo không có gì ấn tượng nhưng Túc Nghệ ngồi ăn rất ngon miệng, hết hơn nửa bát cháo vào bụng.

Túc Nghệ hỏi: “Trước kia anh từng đi lính à?”

Chử Ưng: “Ừ.”

Túc Nghệ tỏ vẻ tự nhiên, tiếp tục hỏi: “Có ra ngoài làm nhiệm vụ không?”

“Thỉnh thoảng.” Chử Ưng rõ ràng không định nói nhiều, “Người đại diện của em có biết em ra ngoài không?”

Túc Nghệ thật thà khai: “Không biết, anh giúp em giữ bí mật nhé.”

Chử Ưng thấy buồn cười, tất nhiên anh sẽ không đi mách lẻo, ai rảnh hơi đi xen vào chuyện này, ngoài mặt lại trêu cô: “Sao anh phải giúp em giữ bí mật?”

“Bởi vì em ra ngoài là tới tìm anh.” Túc Nghệ ra bộ nghiêm túc, “Nghiêm túc xem xét thì anh chính là tòng phạm.”

Chử Ưng không nói gì, cầm ngay điện thoại lên.

Túc Nghệ chớp chớp mắt: “Anh làm gì vậy?”

Chử Ưng nhíu mày: “Tự thú.”

“Đừng đừng đừng đừng đừng.” Túc Nghệ vươn hai tay ra ôm chặt lấy tay Chử Ưng, “Để Tiểu Tuyết biết được thì tháng sau đến vụn thịt em cũng không được ăn.”

Chử Ưng thất thần trong giây lát.

Tay cô vừa trắng vừa mềm, móng tay làm nail màu hồng nhạt, đầu móng để dài sơn màu trắng.

“Đùa đấy.” Anh nhanh chóng hoàn hồn, rút tay ra, giục cô, “Ăn cháo đi.”

“No rồi ạ.” Túc Nghệ cười, “Tiễn Phật tiễn tới tận Tây Thiên, chi bằng anh tiện thể đưa em về luôn nhé.”

Ghế phó lái trên xe Chử Ưng, Túc Nghệ đã ngồi rất quen rồi, cô chọn một tư thế thoải mái mà không bất nhã, nửa nằm nửa ngồi rất dễ chịu.

Cô còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì điện thoại đã reo lên. Nhìn thấy tên người gọi tới, động tác tiếp điện thoại của cô cứng đờ lại giữa không trung.

Sau đó ấn tắt, bỏ lại vào túi.

Đến tận khi điện thoại reo tới lần thứ ba, cô mới nghe.


“Có việc gì à?”

Chử Ưng tò mò liếc cô một cái, từ lúc quen biết cô tới nay, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Túc Nghệ nói chuyện bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy.

Túc Nghệ im lặng nghe một lúc lâu.

“Biết rồi, ngày mai tôi gửi qua cho.”

Trong xe không bật nhạc, người trong điện thoại lại nói khá to, Chử Ưng loáng thoáng nghe được một ít.

Nói gì thì không nghe ra nhưng nghe giọng thì chắc là một phụ nữ trung niên.

Đầu bên kia lại tiếp tục nói một tràng dài, giọng càng ngày càng to, lần này Túc Nghệ không nói lại gì nữa, đưa tay tắt luôn điện thoại.

Sau đó, đưa luôn số điện thoại kia vào danh sách đen.

Chử Ưng không nói gì cả. Về tới bãi đỗ xe dưới nhà, anh xuống trước mở cửa xe cho Túc Nghệ, đưa một tay ra đỡ để cô dễ dàng xuống xe hơn.

Tâm trạng Túc Nghệ rõ ràng sa sút hẳn, cô vịn vào tay anh ra khỏi xe, nào ngờ chỗ đặt chân xuống xe dính đầy bùn, Túc Nghệ giẫm phải, trượt chân, người ngã ra sau.

Một ngày ngã hai lần, đúng là xui tận mạng.

Trong lòng Túc Nghệ thầm nghĩ như vậy, vội vàng giơ cái chân phải đang bị thương lên để tránh cho nó bị thương lần hai.

Lưng bỗng được một bàn tay to giữ chặt lấy, người chủ của bàn tay này kéo một cái, người Túc Nghệ liền lơ lửng giữa không trung.

Cô giật mình, ngoái đầu lại nhìn, chạm phải đôi mắt của Chử Ưng.

“Sao em hấp ta hấp tấp vậy.” Người đàn ông nhíu chặt đôi lông mày.

“… Em,” sau lưng Túc Nghệ dán chặt vào người anh, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và thân hình của người đàn ông, vành tai đỏ rực, “… không thể trách em được, tại chỗ đó có bùn.”

Chử Ưng đặt cô xuống, lỏng tay ra nhưng vẫn đỡ người cô: “Là bùn nãy lên xe em mang lên đấy.”

Anh đóng cửa xe lại, dìu Túc Nghệ vào tận trong thang máy rồi mới đi ra ngoài.

Anh đứng ngoài thang máy bảo: “Nhớ bóp rượu thuốc đấy.”

Túc Nghệ ờm một tiếng: “Nhớ rồi ạ.”

Cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Chử Ưng nhìn nhìn tay mình, cảm giác ban nãy dường như vẫn còn ở đó, hơi âm ấm.

Anh xoay người định về.

Đằng sau bỗng có tiếng thang máy mở.

“Chử Ưng,” giọng nói của Túc Nghệ trong trẻo, dễ nghe, cô nói rất nhanh, “Anh có bạn gái chưa?”

Chử Ưng ngẩn ra, quay đầu lại đáp: “Chưa.”

Người trong thang máy rõ ràng là thở phào một hơi.

Mặt cô đỏ rực, cười duyên dáng, giọng điệu ngang tàng: “Em đây muốn bắt đầu theo đuổi anh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.