Bạn đang đọc Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! – Chương 67
Mà cách để cô giành lại tự tin là gì? Bây giờ cô đã mất đi cái tự tin vốn có về năng lực, cái kiêu ngạo về xuất thân của mình, cái đó thì phải từ từ mà lấy lại.
Còn cái mà Hải Nguyệt muốn cô giành lại ngay lúc này chính là tự tin trong tình cảm.
Tâm Dao vì Dịch Thành mà hi sinh đến hèn mọn, đã thế lại còn bị hắn phản bội tình cảm.
Thử hỏi trái tim đầy tổn thương kia sao còn có thể tự tin mà ngẩng cao đầu?
“Cậu kia, lại đây.” Hải Nguyệt gọi, chỉ tay về phía người đàn ông trông giống Dịch Thành.
Khi cậu ta đến gần, Tâm Dao đã có chút run rẩy.
“Tên là gì?”
“Dương Trì.” Cậu ta đáp.
Hải Nguyệt nhìn cậu ta đánh giá một chút, cũng có một chút khí khái đó chứ, chỉ là không biết có phải đang diễn hay không.
Rồi cô nàng chỉ tay về phía Tâm Dao: “Cậu, phục vụ cô ấy cho tận tâm vào.
Làm tốt được bo thêm, hiểu chứ?”
Giọng điệu Hải Nguyệt đầy tính ra lệnh, cứ như đây không phải lần đầu.
Dương Trì nhìn Tâm Dao, gật đầu rồi lại gần.
Đức Huy rất tự giác dịch người sang một bên chừa cho cậu ta một chỗ trống.
Thế nhưng Dương Trì còn chưa kịp ngồi xuống thì Hải Nguyệt lại nói: “Ai cho cậu ngồi?”
Vậy là cậu ta liền đứng lại, cũng không ngồi xuống nữa mà lấy rượu rót cho Tâm Dao.
Cô vẫn còn hơi e dè, vén tóc lên vành tay không dám nhìn thẳng.
Việc này so với cô tưởng tượng hình như còn khó xử hơn nhiều.
Nhưng hơi rượu thật sự rất kích thích.
Mặc dù Tâm Dao không biết uống, tửu lượng cũng không tốt nhưng có lẽ do đang buồn lòng, cô nâng ly lên uống sạch.
Ba người phục vục còn lại cũng tự giác đến bên cạnh hầu hạ hai nàng.
Cậu thanh niên nhìn như học sinh kia lén đưa mắt nhìn Đức Huy ngồi ở một bên, chắc là trong lòng đang tính toán xem có nên qua hay không qua.
“Khụ…” Do uống quá nhanh, Tâm Dao bị sặc.
Dương Trì thấy thế đánh bạo vỗ vỗ lưng giúp cô.
Tâm Dao muốn né đi, nhưng nghĩ gì đó rồi lại thôi.
Bàn tay kia hơi thô to, hình như thường phải lao động nặng.
Tiếng nhạc vẫn xập xình, đèn màu chớp nháy, lúc này bên trong hộp đêm đã đông người hơn.
Qua vài lần rượu, Tâm Dao rốt cuộc cũng giải thoát bản thân khỏi sự ngượng ngùng.
Cô ngồi dựa trên ghế, tay vòng qua sau lưng cậu thanh niên trông giống học sinh kia.
Tuy nhiên cô cũng không làm ra việc gì quá phận.
Dương Trì vẫn đang đứng rót rượu, kiên trì nhẫn nại không than vãn.
Hải Nguyệt bỗng buông ly rượu xuống, chỉ tay vào cậu thanh niên cường tráng, nói: “Cậu, qua đây bóp vai cho tôi.
Còn cậu họ Dương, sang đó bóp vai cho cô ấy.”
Dương Trì không nói gì mà lẳng lặng đi ra sau lưng Tâm Dao.
Từ đầu tới cuối cậu ta vẫn ngậm chặt miệng, ngoài cái tên thì không chịu nói gì, điều này càng làm cậu ta trông giống Dịch Thành hơn.
Mãi một lúc sau, cậu ta mới hơi cúi người, thì thào bên tai Tâm Dao: “Không biết tôi có thể gọi tiểu thư là gì?”
Tâm Dao hơi giật mình, song rất nhanh đã lại bình tĩnh.
Cô nghiêng người, giữ cằm Dương Trì, học theo bộ dáng bá đạo của mấy cô gái bàn bên: “Khương tiểu thư.”
“Được, Khương tiểu thư.” Không được gọi tên của cô, chỉ được gọi cô như thế.
Dương Trì nhất mực kiên nhẫn, sau đó còn chuyển sang quỳ gối trước mặt cô, cẩn thận bóp chân, giọng nam đầy từ tính hỏi: “Khương tiểu thư, lực đã đủ mạnh chưa?”
Tâm Dao “Ừ” một tiếng, híp mắt nhìn người kia, khóe môi vô thức lại câu lên thành một nụ cười hoàn hảo.
Cảm giác này… Một người giống hệt tên khốn đã phản bội mình, tên khốn lúc nào cũng cao cao tại thượng kia đang quỳ trước mắt cô massage, ngay cả tên cô cũng không dám gọi thẳng mà phải gọi một tiếng “tiểu thư”.
Tưởng tượng hắn ta thành Dịch Thành, trong lòng dâng lên một cảm giác hư vinh khó có thể có được.
Tối hôm đó Tâm Dao thật sự uống rất nhiều, sau khi rượu vào thì lời cũng ra, tỉ tê nói chuyện với Hải Nguyệt và mấy cậu thanh niên, sau đó không nhịn được mà bật khóc rấm rứt.
Khóc rồi lại uống, uống rồi lại khóc, hai cô gái uống tới say mèm, dật dựa tựa người vào ghế.
Mà lúc này Dương Trì, kẻ từ đầu tới cuối vẫn ngoan ngoãn massage cho cô lại bắt đầu “không ngoan ngoãn” nữa.
Tay hắn tay di chuyển từ bắp chân dần lên tới gần đùi.
“Muốn làm cái gì?” Đức Huy từ đầu tới cuối vẫn không uống chút rượu nào.
Cậu nhanh chóng giữ tay cậu ta lại.
Dương Trì ngước mặt nhìn hắn, khó chịu ra mặt: “Vệ sĩ như cậu tốt nhất nên yên lặng, đừng phá hỏng chuyện của chủ.”
Vài tên còn lại cũng hùa theo: “Đúng vậy, họ đến đây không phải để tìm phục vụ sao? Cậu đừng có phá công việc làm ăn của tụi này.”
Hai chữ phục vụ này đương nhiên còn có tầng ý nghĩa khác, Đức Huy chau mày khó chịu: “Họ chỉ đến tìm người bồi rượu.”
“Đó là cậu nghĩ vậy thôi.” Dương Trì nhếch môi cười rồi to gan di chuyển tay lên hẳn đùi Tâm Dao.
Bỗng, cô mở mắt, tát một cái thật mạnh vào má cậu ta, gương mặt đăm đăm khó chịu: “Làm cái trò gì đó?”