Bạn đang đọc Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! – Chương 48
Tâm Dao mơ thấy mình đang đi trên một con đường rất dài, dài đến độ cô chẳng thể xác định được mình đang ở nơi nào.
Xung quanh rất tối và dường như cô là nguồn sáng duy nhất.
Cô cứ huơ tay dò đường đi mãi, đi mãi, vừa đi vừa cất tiếng gọi: “Dịch Thành? Dịch Thành? Anh đâu rồi? Có nghe em không?”
Nhưng không có hồi âm, xung quanh vẫn là một cảnh đêm tĩnh mịch.
Cô loay hoay mãi rồi cũng thấy được một chút ánh sáng.
Tưởng như đã tìm thấy lối ra, Tâm Dao vui vẻ chạy về phía ánh sáng đó.
.
.
.
Tiếng xe cộ ồn ào mất trật tự, tiếng nói chuyện rôm rả cùng tiếng chửi rủa phát ra ở vệ đường làm Tâm Doao choàng tỉnh.
Đây là nơi nào? Hình như không phải thành phố nơi cô đang sống.
Đó là một thành phố tối tân hiện đại xa hoa, làm gì có mấy cảnh hỗn tạp này.
Cô nhìn quanh một lúc: con đường hơi bẩn chật ních những xe cộ qua lại, hai bên vệ đường có mấy gánh hàng rong, tiếng người hòa cùng tiếng xe có chút ồn ào.
Tâm Dao ngây người nhìn cảnh vật, sao mà… quen quá…?
Chính xác mà nói là rất quen thuộc, nó rất giống một đoạn phố nhỏ gần nhà cô, nơi mà cô phải đi lại hàng ngày để đến trường, con đường ghi dấu sự cô độc, đơn chiếc của cô suốt mấy mươi năm trời.
Một người có vẻ rất vội vã đi trờ tới, dường như không nhìn thấy cô mà cứ thế lao vào.
Tâm Dao biết là né không kịp, chỉ đành nhắm mắt chịu.
Thế nhưng, bất ngờ thay, người đó hoàn toàn đi xuyên qua cô!
Cô kinh ngạc quay lại nhìn, đồng thời cũng nhận ra dường như xung quanh chẳng ai để ý tới cô.
Họ vẫn tất bật với công việc hàng ngày và… tất cả đều đi xuyên qua cô như không khí.
Tâm Dao kinh ngạc, vội chạy đến trước mặt vài người huơ tay huơ chân.
Thế nhưng, thật sự chẳng có ai để ý tới cô cả.
Ngay cả xe cộ bên đường cũng có thể chạy xuyên qua người cô.
Chưa hết ngạc nhiên thì Tâm Dao lại thấy thêm một cảnh nữa làm cho trái tim như chết sững… bên kia vệ đường… một cô gái…
Cô gái mười bảy tuổi trong bộ đồng phục học sinh trung học phổ thông đang đi trên vỉa hè.
Dung mạo cô gái không quá xuất sắc, có thể nói là chỉ ở tầm trung, không quá xinh nhưng cũng không xấu.
Trái ngược với vẻ xô bồ bên ngoài, cô gái ấy bình thản cuốc bộ bên đường, trông vừa thư thả lại vừa cô đơn đến lạ.
Từng nghe ở đâu đó có người nói, người cô đơn nhất không phải là người ở một mình, mà là người chỉ có một mình giữa thế giới đông đúc xung quanh.
Hình ảnh của cô gái đó bây giờ chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Mà cô gái đó, không ai khác chính là Khương Tâm Dao thật sự, Khương Tâm Dao ở một thế giới khác.
Cô gái ấy đi trên đường như vô cảm, nhưng chính cô mới biết được, cảm giác thật sự của mình lúc đó là thẫn thờ, là cô đơn buồn bã.
Khi cô đến trường với một vài người bạn, cảm giác có lẽ vẫn thật tuyệt.
Thế nhưng những lúc một mình trên phố, những lúc về lại ngôi nhà nơi chẳng có gì chào đón mình ngoài di ảnh của mẹ, cô lại cảm thấy mình sống như chẳng có ích gì.
Tâm Dao ngớ người, rồi vô thức đi theo cô gái ấy.
Xuất hiện trước mắt cô là ngôi nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ, nơi cô gọi là nhà nhưng lại không thật sự là nhà.
Bao nhiêu kí ức cùng cảm xúc hỗn tạp xô bồ lao vào trong tâm trí làm Tâm Dao như muốn nghẹt thở.
Cảm giác này… thật tệ!
Trước cửa nhà có hai đứa trẻ đang chơi cùng nhau, hai đứa em cùng cha khác mẹ của cô.
Nghe tiếng mở cổng, chúng ngẩng đầu lên nhìn rồi lại quay xuống chơi tiếp, một tiếng chào hỏi cũng không có.
Tâm Dao thở dài, cả hai đều thở dài.
Đúng vậy, họ sống chung dưới một mái nhà cũng đã non mười năm trời, thế nhưng lại chẳng khác nào người xa lạ.
Dưới sự giáo dục và dạy bảo của người mẹ kế, hai đứa trẻ vốn chẳng xem cô là chị.
Với chúng, cô cũng chỉ là một người là ở ké nhà chúng, mỗi ngày nói với nhau không quá mười từ.
Lâu dần, Tâm Dao cũng chẳng thiết tha làm thân với chúng.
Đôi lúc nhìn bạn bè ghé đâu đó mua quà cho em nhỏ ở nhà, cô cũng muốn thử, nhưng ý nghĩ vừa thoáng qua rồi lại thôi.
Bởi lẽ chắc gì chúng đã nhận? Mà có nhận thì chắc gì dì đã cho chúng ăn?
Cô vào trong thì vừa vặn gặp người dì vừa bước ra ngoài, mang theo một thao đồ chuẩn bị đem phơi.
Hai người đi lướt qua nhau chẳng nói năng gì, linh hồn cô theo sau cũng xuyên qua người dì như không khí.
Mẹ kế của cô, người cô vẫn thường gọi là dì nhỏ hơn mẹ cô năm tuổi.
Sau khi mẹ cô mất hai năm, cha và dì bén duyên với nhau.
Ban đầu Tâm Dao nào có chịu, thế nhưng họ hàng hết mực khuyên lơn, rằng sau này cô lớn có nhiều chuyện cũng không thể tâm sự với cha được, trong nhà vẫn cần một tay đàn bà.
Nhưng họ nào biết rằng, cô không chấp nhận không chỉ bởi không muốn ai thế chỗ mẹ mình, mà còn vì người được chọn vốn chẳng có thiện ý với cô.