Bạn đang đọc Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! – Chương 43
Quả nhiên cô đoán không sai.
Châu Anh đi lên kéo lớp băng dính trên miệng cô ra.
Tâm Dao tự trấn an mình bình tĩnh, nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh thường, miệng phun ra hai chữ: “Hèn hạ!”
“A! Thì ra bản tính của Dịch phu nhân vẫn thế.” Châu Anh nhìn cô, híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm.
“Vẫn hách dịch như vậy.
Cô không ý thức được mình đang trong hoàn cảnh nào ư?”
Tâm Dao không trả lời, đợi một lúc rồi nói: “Đừng làm điều ngu ngốc.
Thả tôi ra, tôi sẽ không nói lại chuyện này với Dịch Thành.”
“Ha! Cô nghĩ tôi cần cô thương hại sao? Hay cô nghĩ mình có thể an toàn rời khỏi đây? Cô nghĩ Dịch Thành sẽ tới đây cứu cô sao? Đừng ngu ngốc như thế! Sợ là chỉ một lát nữa thôi, cô sẽ không còn mong anh ấy tới đây nữa đâu!” Châu Anh dùng sức bóp chặt hai bên má cô.
Móng tay của cô ta bấu sát vào làm cô đau rát, mặt nhăn lại chẳng nói được gì.
Chỉ cần nghe thế, cộng thêm khoảng chục thằng đàn ông đứng đằng sau cô ta, ai cũng đoán được cô ta muốn làm gì.
Nhưng để kéo dài thời gian, Tâm Dao vẫn hỏi: “Cô muốn gì?”
“Muốn gì? Chỉ một lát thôi cô sẽ biết.” Châu Anh cũng không quá ngốc.
Cô ta biết kéo dài thời gian một khắc thôi cũng tăng thêm một phần nguy hiểm.
Dịch Thành chắc chắn sẽ tới đây sớm thôi nên cô ta cần nhanh chóng làm xong việc của mình rồi rời khỏi đây.
Cô ta lấy trong túi ra một lọ thuốc, lấy ra vài viên thuốc màu trắng.
Một tay cô ta dùng sức bóp chặt hai bên má ép cô phải mở miệng ra, một tay cô ta lại nhét chỗ thuốc ấy vào.
Tâm Dao kháng cự kịch liệt, vùng vẫy không để cô ta được như ý nguyện.
Châu Anh xoay người, quát vào mặt đám người kia: “Lên giúp tôi một tay!”
Hai gã đàn ông lực lưỡng đi lên, một tên giữ chặt đầu cô lại, một tên hỗ trợ bóp miệng cô.
Sức lực của bọn hắn rất lớn, như muốn bóp gãy cả xương hàm của cô, buộc cô phải mở miệng cho Châu Anh nhét thuốc vào.
Cô ta thích chí nhìn cảnh tượng này.
Sau khi ép buộc cô nuốt chỗ thuốc kia xuống, cô ta mới lùi về sau hai bước, hả hê nhìn thành quả của mình.
“Cô…” Tâm Dao cố gắng nôn mấy viên thuốc kia ra nhưng lại không tài nào nôn được.
Cô trừng mắt nhìn cô ta: “Dịch Thành rất nhanh sẽ tới đây, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu!”
“Ồ… cô đoán xem…” Châu Anh bật cười, nhưng thực chất đôi tay kia cũng đang run rẩy.
Nói cho cùng đây vẫn là lần đầu tiên cô ta làm ra loại chuyện phạm pháp xấu xa này, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
Mặc dù Dịch Thế Huân đã căn dặn cô ta phải ở đây cho tới khi mọi chuyện đã thành, nhưng cô ta cũng không ngốc tới vậy.
“Cô nghĩ xem, khi Dịch Thành tới đây rồi, anh ấy sẽ còn cần cô không? Một người phụ nữ bị một đám côn đồ cưỡi lên, cô đoán xem cô có còn xứng với vị trí Dịch phu nhân không?”
Châu Anh canh một góc, đặt chiếc điện thoại quay về phía Tâm Dao.
Nhận ra cô ta đang định đánh bài chuồn, Tâm Dao vội hét lên: “Cô đừng điên như vậy! Làm thế này cô được gì chứ? Thả tôi ra đi!”
Cô không ngốc, đương nhiên cô nhận ra mình đang ở trong hoàn cảnh nào.
Bây giờ dù cô có la đến khản cổ thì cô ta cũng không tha cho cô đâu.
Nhưng ít nhất, cô phải giữ cô ta ở lại.
Thuốc trong người dường như đã phát tác, Tâm Dao bắt đầu cảm thấy cả người nóng rực, cái cảm giác ngứa ngáy toàn thân làm cô cực kì khó chịu.
Lạ ở chỗ, đám đàn ông kia hoàn toàn không làm gì cả, chỉ đứng nhìn cô chằm chằm.
Dường như họ đang đợi lệnh của Châu Anh.
Cô ta đang chờ cái quái gì kia chứ?
À, chính là chờ tới lúc cô không biết liêm sỉ cầu xin bọn nó thỏa mãn mình.
Một video như thế mới kích thích và đủ gây nhục nhã với cô, khiến cô không còn mặt mũi nhìn ai.
Tới lúc đó, dù Dịch Thành có yêu cô đến mức nào thì hắn cũng không thể giữ cô lại ở vị trí Dịch phu nhân.
Nhưng điều này lại hoàn toàn đi ngược lại với ý định kết thúc nhanh chóng ban đầu của cô ta.
Tâm Dao cố giữ cho mình bình tĩnh bằng cách cắn mạnh vào đầu lưỡi.
Dù cho có chết, cô cũng không để cô ta toại nguyện!
Dịch Thành, anh đang ở đâu? Mau tới cứu em với!
Ngay lúc cô sắp mất đi ý thức, Châu Anh định xoay người rời đi thì có tiếng xe phanh gấp ở bên ngoài, theo sau là tiếng bước chân rất vội của nhiều người, xa xa còn có tiếng còi xe cảnh sát.
Trần Châu Anh lúng túng chẳng biết nên làm gì, muốn trốn cũng không trốn được.
Đầu óc nhảy số, cô ta vốn vờ làm người bị hại, thế nhưng chưa kịp làm gì thì cánh cửa đã bật mở.
Dịch Thành đứng ở bên kia với vẻ mặt của một vị hung thần – vẻ mặt mà trước đây Châu Anh chưa từng thấy.
Nhất thời, cô ta bị vẻ mặt này của hắn dọa sợ đến mức không dám động đậy.
Cô ta run rẩy đến mức đứng cũng không vững, ngồi bệch xuống đất, mặt trắng bệch ra, khóe môi lẩm bẩm: “Sao… sao có thể…?”
Sao có thể tới nhanh như thế? Rõ ràng cô ta đã chọn một nơi thật xa, cũng đã kín đáo nhất có thể rồi.
Cô ta còn tưởng cũng phải một, hai giờ nữa họ mới có thể tìm tới nơi này chứ.
Rốt cuộc thì thế lực của nhà họ Dịch còn mạnh đến mức nào mà có thể tìm một người ở một phạm vi rộng như vậy chỉ trong thời gian ngắn? Nhưng chẳng ai quan tâm tới thái độ của cô ta, bởi xung quanh đang là một mớ hỗn độn.
Ngay khi Dịch Thành dẫn theo độ năm sáu vệ sĩ tới, một cuộc hỗn chiến đã diễn ra.
Chẳng biết Dịch Thế Huân và Châu Anh tìm ở đâu ra đám giang hồ này.
Chúng như những con thiêu thân sẵn sàng lao vào đánh nhau với vệ sĩ, và nhắm vào Dịch Thành mà đánh.
Dịch Thành nhìn cô gái bị trói chặt ngồi gục trên ghế, dường như đã hoàn toàn mất đi ý thức, hắn nóng lòng muốn chạy về phía cô nhưng cứ liên tục bị hết tên này đến tên khác ngăn cản.
Chúng có mang theo dao, một số còn nhặt mấy thanh kim loại rơi vãi xung quanh mà lao vào đánh nhau.
Khung cảnh vô cùng hỗn tạp, Dịch Thành cũng đã bị thương không nhẹ.