Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

Chương 40


Bạn đang đọc Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! – Chương 40


Bẵng đi một tuần sau đó, mọi chuyện vẫn rất êm đẹp.

Một buổi sáng vẫn như mọi ngày, Tâm Dao nhón chân giúp Dịch Thành chỉnh lại cà vạt.

Nhưng không hiểu sao, vẻ mặt cô lại không vui.

Dịch Thành cũng đã quen với tâm trạng lúc nắng lúc mưa của vợ mình.

Hắn ôm eo không để cô bị ngã, hỏi: “Lại làm sao thế này? Ai chọc em sao?”
“Ngoài anh ra thì còn ai có thể chọc em chứ?” Tâm Dao bĩu môi, dí ngón tay vào ngực đẩy hắn ra.

“Chỉ là không hiểu sao mí mắt em cứ giật mãi, hình như sắp tới sẽ có chuyện không tốt.”
Dịch Thành phì cười, giữ ngón tay cô lại: “Em lại tin những chuyện tâm linh này rồi.” Đoạn, hắn hôn lên trán cô một cái, rồi ôm cô vào lòng.

“Có anh ở đây, có thể có chuyện gì không tốt chứ?”
“Ừm… chắc do em nghĩ nhiều rồi.” Cô dựa vào lòng hắn, cố gắng nén cái cảm giác lo lắng bất an trong lòng lại.

Đúng rồi, có hắn ở đây, cô có thể gặp chuyện gì không tốt chứ? Dịch Thành có thể nói là một tay che trời ở thành phố này, nhà họ Khương lẫn nhà họ Dịch đều không dễ chọc, cô có hai thế lực chống lưng hùng mạnh như thế thì chẳng có việc gì phải sợ cả.


Đúng vậy… sẽ không có…
“Anh đi làm vui vẻ, trưa em lại tới tìm anh.” Cô nhón chân, hôn nhẹ lên môi hắn một cái.

Dịch Thành giữ cô lại, kéo cho nụ hôn trở nên triền miên hơn.

Mãi đến lúc hơi thở Tâm Dao trở nên rối loạn, gương mặt đỏ bừng hắn mới chịu buông ra.

“Ừm.”
Sau khi Dịch Thành đi khỏi, Tâm Dao lấy laptop xuống phòng khách làm việc.

Gần đây doanh thu ở Paradise khá tốt, mọi chuyện đang vô cùng thuận lợi suôn sẻ.

Cô đang định sắp tới mở thêm một tầng nữa, tuyển thêm nhân viên trong quán và làm cho thực đơn phong phú hơn.

Cả mấy đại boss được nuôi ở quán nữa, sắp tới phải đưa chúng đi tiêm ngừa định kì.
Khoảng tầm hai tiếng sau, trong nhà xuất hiện thêm một vị khách.

Tâm Dao nhìn hắn ta, động tác đang thực hiện bỗng chốc cứng đờ lại.

Dịch Thế Huân, hắn ta đến đây làm gì?
Đã đọc nguyên tác cũng như biết được dã tâm của hắn ta, cô biết mình phải cảnh giác hơn.

Cô nhờ dì Trần mang nước lên, nhưng chưa kịp mở miệng hỏi gì thì Dịch Thành đã lên tiếng trước: “Không cần đâu chị dâu.

Tôi đến đón chị đi gấp.”
“Đi đâu?” Cô hỏi lại.

Tự nhiên lại muốn đưa cô đi đâu? Cho rằng cô là một đứa trẻ ba tuổi ai bảo gì cũng nghe hay sao? Không, một đứa trẻ ba tuổi cũng được dạy là không được đi với người lạ.
“Việc này rất cấp bách, có liên quan tới anh họ, chị nhanh chóng theo tôi được không?” Vừa nói, Dịch Thế Huân vừa làm ra vẻ rất gấp gáp.

Hẳn ta nửa như muốn kéo tay cô đi, nửa lại do dự như cố kị thân phận giữa hai người.
Quả nhiên, nhắc tới Dịch Thành liền có tác dụng kích thích tới suy nghĩ của Tâm Dao.


Lòng cô lộp bộp vài tiếng, trái tim vốn hồi hộp cả ngày lúc này như muốn nhảy vọt lên.

Cô đứng phắt dậy, vội hỏi: “Dịch Thành có chuyện gì?” Không lẽ cảm giác bất an từ sáng vẫn luôn đeo bám cô là do hắn sao? Không đúng, cô phải bình tĩnh lại mới được.

Lỡ Dịch Thế Huân lừa cô thì biết phải làm sao đây? Hơn nữa, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, hẳn cha mẹ Dịch nên gọi cho cô mới phải.

“Chuyện rất khó nói, chị nhanh theo tôi đi.” Nhận ra sự đề phòng trong mắt cô, Thế Huân lập tức thay bằng một lời nói dối khác: “Tình hình đang rất gấp, hai bác đều bị chuyện này làm cho ngất đi, hiện đang ở phòng cấp cứu.” Hắn ta rất nóng vội, không ngần ngại kéo tay cô chạy đi.

Nghe lời nói vừa rồi, sự lo sợ đã lấn át đi phần lí trí trong Tâm Dao.

Cô vội chạy theo hắn ta, ngay cả điện thoại cũng không mang theo.
Dịch Thành, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện!
Thế nhưng, tâm nguyện đó của cô có thể sẽ không thể trở thành hiện thực, bởi Dịch Thành vốn đang an ổn ở công ty và hiển nhiên không có bất kì vết xước nào trên cơ thể.

Nhưng Tâm Dao không biết điều này, cô đang ở trên xe để Thế Huân lái với tốc độ nhanh rời khỏi khu nhà quen thuộc.

Mãi cho tới khi chiếc xe dần rời xa sự náo nhiệt ở trung tâm thành phố để đến với khu vực thưa thớt hơn, Tâm Dao mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Này! Chúng ta đang đi đâu?” Hình như hướng này đang ngược lại hướng bệnh viện.

Dịch Thế Huân không trả lời, nhưng thông qua gương chiếu hậu, cô có thể thấy đôi mắt hắn ta nheo lại đầy nguy hiểm.

Cảm nhận được nguy hiểm cận kệ, Tâm Dao có ý định bất chấp nhảy xuống xe.

Cùng lắm thì gãy tay gãy chân chứ cô không thể để mình nằm trong tay hắn ta, như thế sẽ có thể gây bất lợi cho Dịch Thành.


Thế nhưng, ngay khi cô vừa có ý định đó, từ sau lưng cô bỗng có một đôi tay rắn chắc thò ra.

Kẻ đó dùng một chiếc khăn đã tẩm thuốc mê bịt miệng và mũi cô lại mặc cho cô giãy giụa trong bất lực.

Chẳng mấy chốc, Tâm Dao mất ý thức.
Lúc này, cơ mặt Dịch Thế Huân mới giãn ra đôi chút.

Hắn ta nhìn cô gái đã gục xuống ở ghế sau, lại nhìn tên giang hồ hắn ta thuê đã nấp sau băng ghế từ trước.

Hắn nói: “Được rồi, bây giờ tới đó thôi.”
Dịch Thành à Dịch Thành, bây giờ hẳn hắn đang ở công ty làm việc và không hề hay biết rằng, cô vợ nhỏ mà hắn yêu thương đang ở trong hiểm cảnh.
Nhìn người phụ nữ có dung mạo xinh đẹp đã mất ý thức ở phía sau, trong lòng Thế Huân cũng cảm thấy tiếc rẻ một chút.

Xinh như thế, có năng lực như thế, tiếc rằng lại là vợ của kẻ mà hắn ta căm ghét nhất.

Nếu không, có lẽ hắn ta sẽ không đụng tới cô, biết đâu lại còn ưu ái với cô một chút.
Trần Châu Anh hận cô như thế, không biết khi cô rơi vào tay cô ta rồi sẽ như thế nào…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.