Bạn đang đọc Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn! – Chương 27
Nói chuyện thêm một lúc, Tâm Dao nói muốn ra ngoài hóng gió.
Dịch Thành đồng ý, sau đó cũng rời đi tiếp tục tiếp khách.
Được một lúc, hắn vào nhà vệ sinh thì bắt gặp Đức Huy.
Tháo bỏ cặp kính xuống để rửa mặt, trông cậu dường như mất đi vẻ thư sinh nho nhã thường ngày.
Thay vào đó là chút gì đó nguy hiểm.
Hoặc là do bản thân Dịch Thành cảm thấy cậu nguy hiểm.
Hắn vốn muốn lơ đi, nhưng không hiểu sao một người vốn điềm đạm như Đức Huy lại lên tiếng trước: “Dịch tổng, không biết chúng ta có thể nói chuyện không?”
Hắn dừng lại, đứng ở ngay sau lưng Đức Huy.
Hai người đàn ông đứng giáp lưng chứ không nhìn thẳng mặt nhau, nhưng qua tấm gương treo có thể thấy được, gương mặt của cả hai đều đang rất nghiêm túc.
“Nếu là chuyện của công ty, chúng ta sẽ có cơ hội bàn bạc sau.
Còn nếu là chuyện khác, tôi cảm thấy mình không có gì để nói với cậu cả.” Dịch Thành trả lời.
Hắn hiểu chuyện mà Đức Huy muốn nói là chuyện gì, liên quan đến ai.
Nhưng hắn cảm thấy chuyện đó cực kì vô nghĩa.
“Nếu là chuyện của Tâm Dao thì sao? Dịch Thành, bây giờ tôi muốn nói chuyện cùng anh với tư cách là hai người đàn ông vì một cô gái.” Đức Huy xoay người lại nhìn vào sống lưng thẳng tắp của hắn.
Dường như cậu đã uống không ít rượu, nếu không cũng sẽ không cả gan nói chuyện thế này.
Đó là suy nghĩ của Dịch Thành.
Hắn sửa lại cổ tay áo, đồng thời cũng xoay người lại đối mặt với cậu.
“Cậu cảm thấy, cậu có tư cách gì?” Hắn hỏi.
Tư cách của một người thứ ba sao?
“Lấy tư cách của một người thật lòng yêu thương em ấy.
Dịch Thành, anh cảm thấy anh có thể mang lại hạnh phúc cho Tâm Dao sao? Hơn một năm qua anh lạnh nhạt với em ấy, bây giờ lại không muốn ly hôn để em ấy tìm hạnh phúc mới sao? Anh có quá ích kỉ không?”
“Sao cậu biết tôi không thể mang đến cho em ấy hạnh phúc?” Dịch Thành có chút chột dạ, nhưng vẫn không để lộ ra chút sơ hở nào.
Trước đây đúng là hắn sai, nhưng sai rồi thì hắn sẽ sửa.
“Ha… hạnh phúc hay không không phải quá rõ ràng rồi sao? Anh nên nhanh chóng ly hôn đi, để Tâm Dao có thể tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình.”
“Cậu cảm thấy…!mình là người có thể mang lại hạnh phúc cho em ấy?” Dịch Thành nhướng mày.
Đức Huy không chút do dự gật đầu: “Có thể tôi không có địa vị bằng anh, cũng không có tiền bằng anh, nhưng tình cảm tôi dành cho cô ấy chắc chắn nhiều hơn anh gấp trăm lần!”
“Đó là cậu nghĩ mà thôi.
Đức Huy, cậu không có cơ hội.” Hắn liếc mắt nhìn người đối diện.
Quả nhiên là đã say rồi.
Là một thư kí cấp cao sao lại có thể để cho mình rơi vào thế khó này?
Hắn mặc kệ Đức Huy muốn nói thêm gì đó, dứt khoát quay lưng bỏ đi.
Người ta nói không nên nói chuyện với kẻ say, bất kể là kẻ say rượu hay kẻ say tình.
Mà không may là Đức Huy đang say cả hai.
Cùng lúc này, Tâm Dao đang đứng ở ban công để hóng gió.
Màn đêm bao trùm lấy cảnh vật, nhưng không gian lại không bị bóng tối nuốt chửng.
Thành phố vẫn hoa lệ với những ánh đèn màu, xe cộ tấp nập qua lại và tiếng ồn ào chưa bao giờ chấm dứt.
Xung quanh đẹp đẽ tráng lệ là thế, ồn ào là thế nhưng trong lòng cô vẫn len lỏi một chút cô đơn.
Cô đơn nhất không phải là khi bạn ở một mình, mà là khi xung quanh bạn vẫn vô cùng náo nhiệt nhưng bạn lại không có nơi mà mình thuộc về.
Cô độc không phải là khi bạn chỉ có một mình trên thế giới, mà là khi bạn nhận ra mình không thuộc về thế giới này.
Giữa muôn vàn con người ngoài kia, vậy mà lại không có nơi nào bạn thuộc về, không có nơi nào tình nguyện chứa chấp trái tim nhỏ bé của bạn.
Không biết có phải do men say hoành hành hay không mà tất cả các cảm xúc từ sâu thẳm trong lòng Tâm Dao đều được cường điệu hóa, cuồn cuộn như gió lốc đánh thẳng vào trái tim bằng thủy tinh mỏng manh yếu đuối của cô.
Tầm mắt cô mờ dần vì một tầng nước mỏng, một tầng nước mỏng đến từ hư vô mà cô chẳng biết nó xuất phát từ đâu.
Có lẽ là khi nghĩ tới tương lai phía trước, nghĩ về một ngày không xa mình phải rời khỏi nhà họ Dịch và bắt đầu một cuộc sống mới mà không có cái tên Dịch Thành hiển hiện.
Cảm giác cứ như một chút hạnh phúc mong manh dần dần bị bòn rút theo thời gian.
Hơn hai tháng qua ở nhà họ Dịch có thể không phải là một cuộc hôn nhân vợ chồng hạnh phúc viên mãn.
Nhưng ít ra, Tâm Dao tìm được cảm giác tồn tại của mình trong nhà, trong đôi mắt và trong lời nói của Dịch Thành – một cảm giác mà cô đã lãng quên rất nhiều năm trong dòng kí ức không mấy tốt đẹp của mình.
“Sao lại khóc? Là ai chọc em?” Dịch Thành bỗng từ đâu xuất hiện.
Trên người hắn đã phảng phất mùi rượu, nhưng vừa thấy khóe mắt cô ươn ướt là bước chân đã trở nên vô cùng gấp gáp.
Hắn lại gần, cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô, ân cần hỏi lại: “Là ai bắt nạt em?”
“Không có.” Tâm Dao lắc đầu, cảm thấy mình như sắp rơi xuống dưới luôn rồi.
Đầu óc cô nặng nề, hơi đau và có cảm giác hơi thở của mình trở nên rất nóng.
Cô dựa hẳn vào người hắn, lầm bầm khe khẽ: “Không… không có…”
“Em sốt?” Dịch Thành đưa tay lên trán cô, cảm nhận một nguồn nhiệt đối lập hoàn toàn với nhiệt độ mát lạnh bên ngoài.
Hắn nhìn ban công lộng gió, rồi lại nhìn đến bộ trang phục cô đang mặc trên người, vải lụa đắt tiền nhưng không có chức năng giữ ấm.
Là do hắn sơ suất rồi.
“Tôi đưa em về.” Hắn nói, sau đó trực tiếp bế cô lên.
Tâm Dao dần mất đi tỉnh táo, dựa hẳn vào lòng ngực hắn nhưng miệng lại nói: “Không được… bữa tiệc… vẫn đang diễn ra…”
Hắn là chủ bữa tiệc, theo lí mà nói thì không thể rời đi sớm như thế được.
Rời đi vì một người phụ nữ lại càng không đáng.
“Không sao, sẽ có người thu xếp ổn thỏa.” Việc của hắn cũng tạm xem như xong rồi, bây giờ ở lại cũng chỉ để xã giao.
Xã giao thì còn có thể giao cho người khác được, chứ cô thì hắn không an tâm giao lại cho người ta.
Vậy là đương lúc buổi tiệc diễn ra, người đứng đầu Dịch thị bế cô gái của mình hiên ngang rời khỏi sảnh tiệc.