Đọc truyện Anh Ấy Không Biết Tôi Đã Chết – Chương 12
36
Lần trước Lục Giang Minh đứng ở hội trường đối mặt với mấy ngàn đôi mắt là ở lễ tốt nghiệp, với cương vị là sinh viên ưu tú và hội trưởng hội sinh viên lên phát biểu ý kiến, còn lần này hắn đã trở thành cựu sinh viên nổi tiếng trở về để chúc mừng 60 năm ngày thành lập trường.
“Có lẽ dưới bục sân khấu này sẽ có không ít đàn em đã từng nghe qua tên của tôi.” Lục Giang Minh mặc đồ vest, mỉm cười đứng trên sân khấu kể về những chuyện mình từng trải qua.
Chờ đến khi hắn nói xong thì không biết là ai đã lớn tiếng hô lên: “Đàn anh, anh có người yêu chưa?”
Lục Giang theo bản năng đáp: “Có rồi.”
Sau đó hắn chợt nhớ mình và Dư Mục Ca đã chia tay.
Dưới đài vẫn chật cứng người như những năm trước.
Chỉ thiếu duy nhất người mà hắn muốn gặp lại không thấy.
Mục Duyên đã gọi điện cho Lục Giang Minh, thật cẩn thận hỏi hắn tại sao dạo này không còn đến tìm cậu ta
Lục Giang im lặng một lúc rồi mới nói: “Ngày mai tôi sẽ cho người đưa cho cậu một thẻ ngân hàng, mật khẩu là sáu số không, số tiền đó đủ cho cậu nuôi sống bản thân và chăm sóc mẹ của mình, sau này đừng liên lạc nữa.”
Mục Duyên lỡ tay làm vỡ ly rượu nhưng cậu ta cũng thèm để ý mà chỉ vội vàng hỏi: “Là do em đã làm sai việc gì sao?”
“Không phải.” Lục Giang Minh mệt mỏi dựa vào sô pha nhìn lên trần nhà, nhỏ giọng nói:”Không phải lỗi do cậu.”
Cho đến lúc cúp máy mặc kệ đối phương có đang đau lòng khóc lóc như thế nào thì Lục Giang Minh cũng không mềm lòng.
Trước kia Dư Mục Ca từng nói, người như Lục Giang Minh nhìn qua thì rất dịu dàng, nhưng trên thực tế hắn ta là kẻ tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
37.
Tư liệu của Dư Mục Ca được đặt ở trên bàn nhưng Lục Giang Minh đột nhiên không có can đảm mở nó ra.
Nếu những gì Nguyễn Hướng Sâm từng nói trước đây đều là sự thật, hắn không thể tưởng tượng nổi Dư Mục Ca đã bị mắc chứng trầm cảm như thế nào.
Lục Giang Minh nhìn chằm vào trang giấy trắng đầu tiên của tập tài liệu, hai mắt hắn nóng bừng, sau đó thì mở ra xem
38.
Lục Giang Minh không có đến công ty, mà là ở nhà tìm kiếm những dấu vết Dư Mục Ca từng lưu lại.
Đáng tiếc đối phương đi quá mức sạch sẽ, cái gì cũng không để lại cho hắn.
Lục Giang Minh ôm khung ảnh trên tủ đầu giường nói ba chữ “Thực xin lỗi” hết lần này đến lần khác, vết rách giữa hai người trên tấm ảnh đặc biệt chói mắt.
Dư Mục Ca bị bệnh trầm cảm 698 ngày thì Lục Giang Minh mới biết được bệnh tình của cậu
39.
Yêu hay không yêu, suốt quãng đời còn lại cũng sẽ không còn gặp nhau.
40
Lục Giang Minh không tìm thấy Dư Mục Ca
Đối phương tựa như một làn khói bốc hơi khỏi nhân gian, cho dù tìm nơi đâu cũng không thấy.
Lục Giang Minh mơ hồ đã có câu trả lời chỉ qua là hắn không muốn tin tưởng mà thôi.
“Ba của em đã biết là em có thai rồi.” Hàn Hi xông tới văn phòng của Lục Giang Minh, ả ôm ngực rồi ngẩng cao đầu nói với hắn
Đôi mắt đỏ ngầu của Lục Giang Minh đang khép hờ, hắn bình tĩnh nói “Thì sao?”
Hàn Hi ngồi vắt chéo hai chân lên ghế sô pha, bàn tay đặt lên phần bụng hơi nhô lên của mình, nói cách một cách đương nhiên: “Cái này mà còn hỏi à? Tất nhiên là anh nên cuới em.”
“Em ấy ở đâu.” Lục Giang Minh ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi Hàn Hi.
“Ai cơ?” Hàn Hi nhăn mày khó hiểu.
“Dư Mục Ca.” Lục Giang Minh gằn lên từng chữ một.
Hàn Hi nhếch môi: “Cậu ta đi đâu thì sao mà em biết được chứ? Hơn nữa anh tìm cậu ta để làm gì?”
“Nếu đã không biết, vậy thì mời Hàn tiểu thư cô bước ra ngoài.” Lục Giang Minh lạnh lùng nói.
Hàn Hi trợn to hai mắt không thể tin được mà la lớn: “Anh đuổi em?”
Lục Giang Minh cúi đầu nhìn xuống tư liệu của Dư Mục Ca, rõ ràng là có ý muốn nói hắn không thèm để ý tới ả ta.
Hàn Hi được cưng chiều từ nhỏ sao có thể chịu nổi loại uất ức này, ả lao tới trước mặt Lục Giang Minh, giật tài liệu trên tay hắn rồi tức giận ném xuống mặt đất.