Đọc truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa – Chương 42: Sóng gió từ một đoạn video
Đường Sóc trở lại phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn Ôn Niệm Nam nằm trêи giường sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, anh giơ tay vuốt nhẹ khuôn mặt người đang còn hôn mê, vô cùng đau lòng cho cậu.
Bỗng nhiên Ôn Niệm Nam lẩm nhẩm gì đó, Đường Sóc ghé sát tai lại muốn nghe rõ cậu nói gì.
“Cứu em… Ngôn Sinh… em đau lắm… anh mau cứu em với…”
Đường Sóc ngẩn người, đưa tay giúp Ôn Niệm Nam lau mồ hôi trêи trán, cầm bàn tay cậu đặt lên trán mình, rầu rĩ nói nhỏ: “Tớ là Đường Sóc… không phải Cố Ngôn Sinh…”, sau đó tỏ vẻ giận dỗi ghé vào bên giường, mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.
——————–
Buổi tiệc sinh nhật kết thúc, khách mời cũng lục tục rời đi, Cố Ngôn Sinh dỗ dành Thẩm Lạc An xong thì đưa y trở về.
Trong phòng làm việc, Cố Ngôn Sinh đang lật xem tài liệu Chu Nguyên Phong đưa cho hắn, tập giấy trong tay qua hơn mười phút vẫn chưa lật sang trang, dáng vẻ bồn chồn mất tập trung rõ ràng là đang suy nghĩ tới chuyện khác.
“Nếu lo lắng cho cậu ấy thì đi tìm người đi, người cũng chạy rồi giờ cậu trưng cái bộ dạng này ra cho ai nhìn?” Chu Nguyên Phong đặt cuốn sách trong tay xuống, đi tới bên ghế sofa, lắc đầu nói.
Cố Ngôn Sinh vẫn rủ mắt, Chu Nguyên Phong cũng không nói thêm gì, tiếp tục xem qua công việc.
Ngày hôm sau, Cố Ngôn Sinh vẫn như bình thường lái xe tới công ty, vừa bước chân vào tòa nhà liền thấy nhân viên len lén nhìn hắn, nhỏ giọng xì xào, ánh mắt hắn liếc một vòng khiến những người đó vội lảng đi chỗ khác.
Thang máy vừa mở ra đã trông thấy Tiểu Lý đứng chờ trước cửa phòng làm việc, bộ dáng vô cùng sốt ruột nôn nóng, vừa bắt gặp Cố Ngôn Sinh, anh vội vàng chạy tới: “Tổng… Tổng giám đốc Cố, chuyện này ngài định làm thế nào? Có cần can thiệp vào không?”
“Có chuyện gì?” Cố Ngôn Sinh ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính lên, thờ ơ hỏi.
Nhìn Tổng giám đốc nhà mình vẻ mặt lạnh nhạt, có vẻ như còn chưa biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Tiểu Lý cũng cạn lời.
fanhongyu.wordpress.com
“Thì.. là… sáng sớm nay có người tung một đoạn video trong buổi tiệc sinh nhật của ngài lên mạng, quay cảnh ngài hợp tấu cùng cậu Lạc An, thân phận của cậu ấy bị đào lên, bởi vì tất cả nhận ra ngài trong đoạn video đó nên bài đăng bị mọi người chia sẻ lại rất nhiều, đã lên… lên hot search rồi…”
Bộp!
Máy tính vừa được mở lên đã bị gập lại một cách thô bạo, Tiểu Lý giương mắt nhìn Tổng giám đốc nhà mình trong nháy liền đen mặt, sợ tới mức cúi đầu xuống nép vào một bên tránh bị vạ lây.
Thế nhưng qua một lúc lâu vẫn không nghe thấy Cố Ngôn Sinh có chỉ thị gì để xử lý.
“Tổng giám đốc Cố, không cần quan tâm sao? Nhỡ đâu bị mẹ ngài nhìn thấy không ổn lắm đâu.”
“Không cần làm gì, chỉ là một đoạn video không quan trọng.” Cố Ngôn Sinh bàng quan tiếp tục giải quyết công việc trêи máy tính.
“Vâng, vậy tôi xin phép ra ngoài.”
“Chờ đã, gửi link đoạn video đấy cho tôi.”
Cố Ngôn Sinh ấn mở đường dẫn, trong đoạn ghi hình là tiếng đàn hắn cùng Thẩm Lạc An hợp tấu, nghe lại lần nữa thật sự cảm thấy bản nhạc này vô cùng hay, thật đáng ngạc nhiên. Đối với hắn, ngoài khúc nhạc tuyệt vời đó ra thì đây chỉ là một video thông thường, hồi còn học trung học hắn cũng thường xuyên diễn tấu cùng Thẩm Lạc An cho nên cũng không cảm thấy gì đặc biệt.
Cố Ngôn Sinh không hiểu một điều, trọng tâm của việc bàn tán trêи mạng không nằm ở đoạn ghi hình hay âm nhạc, mà chính là vì trong video có hắn, Tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị.
Cố Ngôn Sinh trong đoạn video rất khác so với hình ảnh của hắn trêи mấy tạp chí đưa tin khác, bởi vậy mới khiến dân cư mạng vô cùng thích thú, tha hồ não bổ chém gió, buôn chuyện ầm trời.
[Aaa, tôi thích quá đê, thật là ngọt ngào!]
[Đây là couple trong truyền thuyết đó, Tổng giám đốc cao lãnh bá đạo x Tiểu hoàng tử dương cầm!]
[Trời ơi! Tổng giám đốc Cố nổi tiếng là thủ đoạn tàn nhẫn trêи thương trường lại có thể dịu dàng cưng chiều nhìn người khác thế kia ư!]
[Người hợp tấu với Tổng giám đốc Cố có vẻ rất nổi tiếng ở Y đó, hình như còn giành được giải thưởng âm nhạc, tên là Thẩm Lạc An.]
[Couple trong truyền thuyết aaa! Các chị em mau tới mau tới! Sẵn sàng đẩy hot search!]
Chỉ là một đoạn ghi hình ngắn ngủi, không ai ngờ nó lại có thể gây nên tất cả mọi chuyện khó giải quyết sau này…