Đọc truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa – Chương 232: Tôi Muốn Nghe Em Nói Rằng Em Yêu Tôi Em Không Thể Rời Xa Tôi
Ôn Niệm Nam ngày người nhìn Cố Ngôn Sanh, nước mắt lập tức rơi xuống, đột nhiên đá vào Cố Ngôn Sanh sau đó anh xoay người đi lên lầu, nhưng lại bị anh ta giữ chặt tay.
Cố Ngôn Sanh cười như một đứa trẻ vớ được kẹo, “Niệm Niệm, em đã thừa nhận rằng em không thể sống thiếu anh đúng không?”
“Anh …!anh đi đi, không phải anh nói không cần em sao …” Giọng Ôn Niệm Nam khẽ run lên, nước mắt không ngừng rơi.
Anh nghĩ rằng Cố Ngôn Sanh đang tức giận với anh, và nghĩ rằng anh ấy sẽ rời khỏi nước M và không quay lại nữa.
Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng lau nước mắt, dịu dàng nói: “Anh đã nói dối em.
Anh muốn nghe em nói yêu anh và anh không thể sống thiếu anh”
Ôn Niệm Nam tức giận hất tay hắn ra, nghẹn ngào nói: “Em còn nghĩ rằng anh sẽ rời đi, em nghĩ rằng anh sẽ bỏ rơi em…!em..”
“Nếu không làm chuyện này, tôi sẽ không bao giờ nghe em thừa nhận yêu tôi đúng không? Em luôn luôn suy nghĩ nhiều, làm sao anh có thể không cần em vì vài lần cãi nhau với em, em là người tôi đã dùng cả máu cùng nước mắt của tôi để dành lại lại, tôi sẽ chiều chuộng em, cuộc đời này sẽ không bao giờ bỏ rơi em…” (ối giời đoạn này sến quá, haha, ngọt sâu răng)
Ôn Niệm Nam run lên: “Anh không được phép làm như vậy nữa, cũng không được phép bỏ đi lâu như vậy.”
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Cố Ngôn Sanh vội vàng lau nước mắt, dỗ dành anh, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, anh xin lỗi là anh sai rồi, anh không nên làm em sợ, đừng khóc.
“Thực sự lúc đó tôi rất tức giận.
Những gì em nói thực sự khiến tôi buồn, nhưng tôi cũng biết rằng em đang sợ hãi.
Tôi biết rằng em rất thận trọng trong mối quan hệ này và tôi cũng vậy”.
Mấy tháng nay, hai người kiểm tra lẫn nhau từ khi bình phục vết thương ở chân, đều thận trọng không dám tiến lên, nhưng vì chuyện này mà hai người càng ngày càng không thể tách rời nhau.
Trong khoảng thời gian anh bị mất trí nhớ sau khi bị tiêm thuốc, Ôn Niệm Nam luôn bên cạnh anh, không hề từ chối anh bất cứ điều gì.
Điều này khiến Cố Ngôn Sanh nhận ra rằng anh đã sớm nắm quyền chủ động từ lâu, và bây giờ anh không muốn đề phòng nữa.
Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên một tia áy náy, anh nói: “Anh biết em bước một bước lại sợ một bước, không sao đâu Niệm Niệm.
Anh đã nói rồi từ giờ trở đi anh sẽ không để em phải lo lắng.”
Trong phòng chơi piano, Cố Ngôn Sanh đang ngồi trước cây đàn piano chơi piano, và Ôn Niệm Nam, người đang đứng bên cửa sổ, nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn của anh ấy.
“Thầy W.E, thầy nghĩ sao về cách chơi của tôi?”
Ôn Niệm Nam đi tới, liếc nhìn hoa hướng dương trong bình hoa bên cạnh, thì thào
nói: “À, nghe hay đấy”.
“Vậy thì thầy giáo, người có thể cầm tay mà dạy tôi được không?”
Trong hai ngày qua, Cố Ngôn Sanh đột nhiên thích chơi đàn, anh nói rằng muốn vẽ một bức chân dung của hai người họ.
Vào buổi trưa, Cố Lâm mang theo một người con trai tên là Bạch Cẩn Trần đến để vẽ tranh, Cố Ngôn Sanh kéo anh ngồi xuống trước cây đàn piano và để người kia vẽ tranh.
“Ừm…!W.E.
Tôi có thể chụp ảnh chung với anh không?” Bạch Cẩn Trần nhìn Ôn Niệm Nam đầy mong đợi.
Ngay khi Cố Ngôn Sanh định từ chối, Cố Lâm đã bước tới và cười nói: “Anh ấy là bạn của tôi, anh ấy vẽ rất đẹp, Tiểu Bạch rất thích anh Niệm Nam, tôi đã nói với anh ấy rằng WE muốn vẽ một bức chân dung, nhưng anh ấy vẫn không tin điều đó.”
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Bạch Cẩn Trần, lạnh lùng nói: “Đây là thỏ con mà cậu đã nói đến?”
“Thỏ con?” Bạch Cẩn Trần nghi ngờ nhìn Cố Lâm.
Trong mắt Cố Lâm lộ ra vẻ xấu hổ, vội vàng nói: “Anh trai anh thích đặt biệt danh cho người ta, không cần để ý đến đâu, sau khi vẽ xong anh sẽ giúp em chụp một bức ảnh”
Mọi người đang cười nói thì Chu Nguyên Phong đến, và chỉ vào chiếc hộp trên tay anh ta.
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh hơi chớp rồi lặng lẽ đứng dậy đến phòng khách, nháy mắt với Chu Nguyên Phong rồi đi vào phòng làm việc.
Ôn Niệm Nam nhìn hai người đi lên lầu vào phòng làm việc, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc vô hình.
Có chuyện gì vậy?
Sân chơi tràn ngập tiếng cười của trẻ con, Đường Sóc ngồi trên ghế đẩu vừa đá vừa nhìn xung quanh, có chút chán nản chờ đợi.
“Tiểu Sóc, anh đợi có lâu không?” Mộ Bắc Dật bước tới tay cầm hai cây kem, đưa cho anh một cây.
Đường Sóc cắn một miếng kem mắt liền sáng lên, nói: “Thơm quá”
Mộ Bắc Dật cười xoa đầu anh, nhẹ giọng thì thầm: “Em định chơi gì đó? Anh đi cùng em.”
“Tôi muốn chơi tàu lượn siêu tốc và đu quay”
“Được rồi, anh sẽ đưa em đi sau khi ăn kem”
Hai người chơi đến tận tối mới rời đi, thấy Đường Sóc đi chơi đã mệt, Mộ Bắc Dật liền đưa anh ta đến một nhà hàng âm nhạc gần đó ăn một chút.
“Tiểu Sóc, em gần đây có đau đầu không?”
Đường Sóc lắc đầu nói: “Không có, có chuyện gì sao?”
“Không có gì đâu” Mộ Bắc Dật nâng ly lên uống cạn, Đường Sóc ngắn anh lại ngay khi anh định rót thêm một ly.
Đường Sóc đặt ly rượu sang một bên, tự hỏi: “Anh không được uống sẽ bị đau dạ dày.
Anh quên lúc trước bị xuất huyết dạ dày rồi sao?”
Mộ Bắc Dật sững người, cười nói: “Ừ…!Đúng, suýt nữa anh đã quên”
Anh ta nghĩ mình là Ôn Niệm Nam…!
Đột nhiên Đường Sóc nghe thấy tiếng đàn, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra ý cười, nói: “Bắc Dật, anh đánh đàn rất giỏi đúng không? Em muốn anh đánh đàn cho tôi nghe.”
“Tôi không biết chơi piano”
Anh phớt lờ những lời cảnh báo của cha mình và ở lại nước M.
Thời gian của anh không còn nhiều, anh muốn Đường Sóc thích mình trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Mộ Bắc Dật hỏi qua thầy thuốc, anh ta nói sau khi tiêm thuốc rất dễ ỷ vào một người nào đó, so với những người khác còn muốn bám lấy hơn bao giờ hết.
Quả nhiên, sau khi anh ta cố ý tiếp cận một thời gian, Đường Sóc càng ngày càng ỷ lại vào anh.
Ngày nào Đường Sóc cũng gọi điện cho anh, muốn nghe giọng anh để ngủ, thích cái gì sẽ chụp ảnh rồi gửi cho anh xem, kêu anh mua đồ ăn, anh ấy hoàn toàn phụ thuộc vào anh.
Nhìn Đường Sóc chằm chằm vào cây đàn piano với đôi mắt sáng rực, Mộ Bắc Dật đột nhiên đứng dậy nói: “Anh ăn no rồi, buổi tối anh còn có việc phải làm.
Anh sẽ đưa em về ngay, nếu không anh trai em sẽ lo lắng”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Đường Sóc bị anh kéo tay rời khỏi nhà hàng, ánh mắt anh vẫn lưu luyến cây đàn piano, đột nhiên cầu anh bị giữ chặt.
“Ngoan, nếu em muốn nghe, tôi sẽ học nó.
Tôi đã học cách chơi để đàn cho em nghe, được không?”
Đôi mắt Đường Sóc sáng ngời, nghe xong liền gật đầu, nhào vào trong vòng tay Mộ Bắc Dật xoa xoa, cười nói: “Em biết anh luôn đối xử tốt với em.
Em sẽ chờ nghe”
“Ừ, anh là người đối xử tốt nhất với em.”
Mộ Bắc Dật nhìn Đường Sóc đang cười híp mắt, sau đó mỉm cười.
Đường Luân Hiên nhìn thấy Đường Sóc đang có tâm trạng tốt nhảy nhót vào phòng khách, cười nói: “Vui vẻ vậy sao, là nhặt được vé số hay là yêu rồi?”
“Em đi hẹn hò.
Hôm nay em đi chơi rất vui.”
“Em đang hẹn hò? Với ai?” Đường Luân Hiên sửng sốt, Đường Sóc bây giờ hoàn toàn giống như một đứa trẻ, làm sao có khả năng hẹn hò?
“Không nói cho anh đâu” Đường Sóc sau khi nói xong liền chạy lên lầu.
Buổi tối, Bạch Cẩn Trần và Cố Lâm thu dọn dụng cụ vẽ tranh rời đi, Ôn Niệm Nam thay quần áo, xem TV trong phòng khách một lúc, sau đó nhìn lên lầu.
Đã muộn như vậy rồi mà Chu Nguyên Phong và Cố Ngôn Sanh vẫn chưa ra ngoài, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có điều gì đã xảy ra với công ty?
Đột nhiên cửa phòng làm việc mở ra, hai người bước xuống, Cố Ngôn Sanh cau mày nói gì đó, Ôn Niệm Nam liền dừng ở dưới lầu.
“Niệm Nam, hôm nay không phát sóng trực tiếp à?”
“Hôm nay tôi không làm phát sóng trực tiếp.
Có chuyện gì vậy? Công ty có chuyện gì sao?”
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh né tránh, vừa định nói, Chu Nguyên Phong đột nhiên bước xuống lầu, mỉm cười: “Không có chuyện gì, chỉ là ngân quỹ có chuyện.
Sắp tới có lẽ tôi và A Sanh sẽ hơi bận rộn”.
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Chu Nguyên Phong rồi nhẹ nhàng nói: “Ừ…!ngân quỹ có vấn đề, không sao, tôi đến công ty một chuyến, Niệm Niệm ăn bữa tối xong thì em đi ngủ trước đi.”
“Ừm, đừng để mình mệt mỏi quá”
Ngày hôm sau, Ôn Niệm Nam xuống lầu uống nước sau khi phát sóng trực tiếp, nhìn thấy bác Từ đang gọi điện thoại cho ai, trên mặt ngập tràn vui vẻ, thấy anh xuống thì vội vàng cúp điện thoại.
Ôn Niệm Nam cảm thấy hôm nay bác Từ và dì Lan tâm tình rất tốt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng không thể miêu tả, liền hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng không ai nói gì.
Vào thư phòng một lúc, anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Cố Ngôn Sanh nhưng bên kia máy bận.
Đợi một lúc, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Chu Nguyên Phong lại gọi điện thoại, máy cũng bận, Ôn Niệm Nam ngây người ngồi ôm sách ở đầu giường.
Sao vậy nhỉ …!Sao anh ấy không nghe máy?
Cố thị.
“Được rồi, ngày đã định” Sau khi Cố Ngôn Sanh cúp điện thoại, trong mắt hiện sự kích động, trong lòng vui vẻ một cách khó tả.
Trong khoảng thời gian này, anh và Chu Nguyên Phong đã làm việc cho ngày đặc biệt đó rất lâu, hiện tại mọi việc đều đã kết thúc.
Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng mở hộp nhẫn nhìn cặp nhẫn tượng trưng cho tình yêu, mắt anh hơi đỏ và nói: “Niệm Niệm…!Niệm Niệm của anh …!anh sẽ cho em tất cả những gì anh có”
Anh ấy đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho điều bất ngờ này từ lâu, và hy vọng Niệm Niệm sẽ thích nó.
Album mới của WE đã giành được vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng, và tên tuổi của W.E vàng đặc biệt nổi tiếng, nhưng Cố Ngôn Sanh lại không đến chung vui với anh.
Đang tập piano vào buổi trưa, anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam sửng sốt và ấn nghe.
“Alo..”
“Niệm Niệm, em đang luyện đàn phải không?” Giọng của Cố Ngôn Sanh hơi khàn.
“Hừ, hôm nay anh không về sao? Công ty còn chưa hết việc sao.”
“Chuyện của công ty đã giải quyết xong.
Buổi tối ở nhà cổ tổ chức tiệc mừng, chỉ có bạn bè thôi.
Mẹ tôi đã về rồi.
Tôi muốn em đi cùng”
“Nhà cũ?” Ôn Niệm Nam giật mình.
Cổ Ngôn Sanh dịu dàng nói: “Ừm, tôi mua quần áo cho em rồi, bác Từ đã giúp em cất vào phòng.
Em sẽ thích, nó hợp với em”
3
Ôn Niệm Nam mở cửa phòng đi vào, liền nhìn thấy bên cạnh giường một bộ lễ phục.
Nhẹ nhàng mở chiếc túi bên ngoài, Ôn Niệm Nam sững sờ khi nhìn thấy bộ quần áo đó.
Đó là …!một bộ âu phục màu trắng, gần giống bộ đồ hồi đó …!
Khi Ôn Niệm Nam muốn lấy quần áo của mình, một tờ giấy đột nhiên rơi xuống, anh cầm lên mở ra thì thấy lời nhắn do Cố Ngôn Sanh viết.
[Màu trắng là màu hợp với em nhất, em là người phù hợp với nó nhất, Niệm Niệm, em có thể lại mặc bộ âu phục màu trắng vì tôi, được không
Một bông hoa hướng dương nhỏ được vẽ bên dưới thông điệp.
Đôi mắt Ôn Niệm Nam lập tức đỏ lên khi anh nhìn thấy nó, anh ôm chặt bộ âu phục trắng.
Anh đã mặc nó khi kết hôn, và Cố Ngôn Sanh đã rót rượu vang đỏ lên bộ âu phục trắng ấy…!
Anh đã mặc nó vào ngày ly hôn, bộ âu phục trắng ấy đã bị máu của anh nhuộm đỏ …!
Lần này, đó là bộ âu phục trắng mà Cố Ngôn Sanh đã đưa cho anh, chuyện gì sẽ xảy ra …!
Tác giả có điều muốn nói:
Trai- lơ: Điều bất ngờ đã chuẩn bị từ lâu, anh lỡ gặp lại nhiều bạn bè ở ngôi nhà cũ, và nhận ra rằng đó không phải là một bữa tiệc bình thường Cố Ngôn Sanh đã tái hiện lại cảnh cầu hôn năm đó.
Lời cầu hôn! Vâng, tôi làm hỏng nó một lần nữa!
Kỉ niệm của cả hai đang ùa về!
Hãy để Niệm Niệm dạy anh ấy chơi piano rồi cho anh một bất ngờ! Anh ấy ddax quan tâm đến từng chi tiết.
Cố cặn bã nói đây là buổi tụ tập bạn bè, nhưng thực ra anh mời rất nhiều người, anh đã chuẩn bị rất lâu và suy nghĩ rất kỹ lưỡng.
Đường Sóc và Cố Ngôn Sanh đều yêu người chăm sóc họ sau khi bị tiêm thuốc.
Đường Sốc không yêu Mộ Bắc, anh ấy chỉ thích anh vì anh ấy bị tiêm thuốc mà lầm tưởng..