Đọc truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa – Chương 229: Ôn Niệm Nam Là Người Anh Ấy Thật Lòng Yêu
Cố Ngôn Sanh biết mình đỏ mặt vì nhìn thấy rượu nhớ tới hôm say rượu đó, nhưng vẫn cố tình hỏi.
Ôn Niệm Nam rút bàn tay đang bị nắm của mình ra, không dám nhìn mặt Cố Ngôn Sanh, nói: “Tôi nóng …!nên mặt hơi đỏ.”
“Tôi biết em đang lo lắng cho cơ thể của tôi.
Tôi hứa với em rằng sau này sẽ uống ít hơn.
Tránh cho chuyện xấu xảy khi say, đúng không?”
Nghe hắn nói Ôn Niệm Nam cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Trong mắt Cố Ngôn Sanh ánh lên sự vui mừng, anh lại vươn tay ra vuốt ve tay Ôn Niệm Nam, ngẩng mặt lên nói nhỏ: “Được rồi, không trêu e nữa.
Làm em đỏ mặt như vậy, lát nữa về nhà bác Từ lại trách anh bắt nạt em”
“Không phải anh bắt nạt sao?” Ôn Niệm Nam nhướng mày, tức giận nhìn anh.
Biết mình dễ đỏ mặt nhưng lại cố ý nhắc đến chuyện say xỉn ở bên ngoài, Ôn Niệm Nam cảm thấy người phục vụ ở bên cạnh đã nghe được cuộc nói chuyện.
Cố Ngôn Sanh nghe vậy sửng sốt, nói: “Hừ, em muốn phạt tôi sao? Phạt tôi ngày mai đến studio làm nhân viên cho em một ngày, được không?”
Ôn Niệm Nam bất lực nói: “Anh …!là trừng phạt hay là khoe khoang?”
Ôn Niệm Nam không muốn xuất hiện trên Weibo vì album sắp được phát hành, anh không muốn bị nói rằng dùng scandal để thu hút sự chú ý của khán giả cho album mới.
“Tiết lộ với bên ngoài cũng được, nhân tiện quảng cáo cũng tốt, em không muốn người ta chụp ảnh là vì không muốn cho anh lộ diện với bên ngoài sao? Cứ để cho họ chụp ảnh đi, anh không quan tâm đâu”
Ôn Niệm Nam thở dài và không từ chối nữa, anh biết rằng những chuyện Cố Ngôn Sanh đã quyết định sẽ không thay đổi được.
Mấy ngày nay, anh từ chối Cố Ngôn Sanh đưa đến studio vì sợ bị chụp ảnh, và anh không muốn hai người gặp nhau ở bên ngoài, Cố Ngôn Sanh không thể kìm được sau nhiều ngày.
Lúc về nhà hai người ngồi cạnh nhau với tâm trạng bối rối, trong xe bật bản nhạc piano nhẹ nhàng, Ôn Niệm Nam ngồi ở ghế sau với ánh mắt mơ màng.
Tối nay, Cố Ngôn Sanh có tâm trạng rất tốt, anh ngâm nga giai điệu hai lần, lúc xe dừng trước nhà, bác Từ đang cầm áo khoác đứng ở cửa liền đi tới.
“Niệm Niệm về tới nhà rồi.”
Không ai đáp lại.
Cố Ngôn Sanh quay đầu nhìn về phía ghế sau, đã thấy Ôn Niệm Nam dựa vào cửa sổ ngủ rồi, bác Từ ở bên ngoài định mở cánh cửa mà Ôn Niệm Nam đang dựa vào ngủ.
“Đừng mở cửa, đừng mở.” Cố Ngôn Sanh nói nhỏ ngăn bác Từ mở cửa, rồi xuống xe cầm lấy áo khoác.
“Cậu ấy ngủ rồi.
Tôi sẽ ngồi trong xe đợi cậu ấy.
Đưa áo khoác cho tôi.”
Bác Từ sửng sốt, gật đầu.
Trong phòng khách, dì Lan đã chuẩn bị hết bát canh nôn nao, chồng cô gọi điện bảo ông Ôn ăn tối ở ngoài, không cho cô chuẩn bị.
Dì Lan nghĩ chắc chắn sẽ uống rượu nên đã chuẩn bị món canh giải rượu, nhưng bác Từ lại đi vào một mình.
“Này? Thiếu gia và phu nhân đâu? Sao họ không vào?” Dì Lan nhìn chiếc xe trong sân thắc mắc.
Mắt bác Từ ánh mắt hơi lóe lên, hắn nói: “Thiếu gia nói phu nhân đang ngủ rồi, sợ đưa lên lầu sẽ đánh thức phu nhân, nên chờ trong xe một lát.”
“Hả? Đã về đến nhà rồi, lên phòng ngủ không tốt hơn sao? Kỳ quái.”
Trong xe Cố Ngôn Sanh lấy khoác áo đắp cho Ôn Niệm Nam, nhẹ nhàng nâng đầu anh ấy để tựa vào vai anh.
Lúc Ôn Niệm Nam dựa vào vai anh đầu anh ấy khẽ động, người Cố Ngôn Sanh liền cứng lại không dám nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng.
Nhìn thấy Ôn Niệm Nam thoải mái dựa vào mình ngủ say, trái tim của Cố Ngôn Sanh tan chảy.
Đây là người mà anh ấy luôn nghĩ đến …!người mà anh ấy muốn gắn bó tự đáy lòng.
Sau những chuyện mà cả hai đã trải qua, Cố Ngôn Sanh nhận ra rằng anh không thể làm được gì nếu không có Ôn Niệm Nam, anh tin rằng đây chính là người thuộc về cuộc đời mình.
Không biết qua bao lâu, người trong lồng ngực khẽ động rồi tỉnh lại.
Ôn Niệm Nam dụi mắt, ngơ ngác hỏi: “Ừm …về đến nhà rồi à?”
“Ừm, về đến nhà từ lâu rồi.” Cố Ngôn Sanh giúp anh kéo lại chiếc áo khoác bị rơi ra.
Ôn Niệm Nam liếc nhìn đồng hồ đeo tay, sửng sốt nói: “Đã muộn như vậy, sao anh không đánh thức em?”
Cố Ngôn Sanh xoa đầu anh, nhẹ nhàng nói: “Tôi thấy em ngủ rồi, nên không muốn đánh thức em, công việc gần đây của em vất vả quá”
“Anh giải quyết công việc của công ty cũng rất khuya.
Anh không mệt sao? Em ngủ như vậy có ảnh hưởng đến chuyện xử lý công việc của anh không?”
Cố Ngôn Sanh lắc đầu cười nói: “Tối nay tôi không có việc gì, tôi đã đẩy hết cho Chu Nguyên Phong.
Anh ấy nói sẽ giúp tôi giải quyết, vì vậy tôi có thể rời khỏi công ty sớm để đón em.”
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam cười tủm tỉm nói: “Chu Nguyên Phong không phải đã nói muốn hẹn hò sao? Anh làm như vậy anh ấy sẽ ghét anh chết mất.”
“Tôi là sếp của anh ấy, anh ấy không dám, bên ngoài lạnh lắm, em nhớ mặc áo khoác trước khi xuống xe.”
“Vâng.”
Ôn Niệm Nam mặc áo khoác, chuẩn bị xuống xe, nhưng lại bị Cố Ngôn Sanh chặn ở bên ngoài xe, bối rối hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh đưa em vào.” Không đợi Ôn Niệm Nam phản ứng, anh đã vươn tay ôm lấy Ôn Niệm Nam xuống xe, dùng chân đóng sầm cửa lại.
Bác Từ và dì Lan đang đợi hai người ở phòng khách, nghe thấy tiếng mở cửa xe bước ra cửa, họ sửng sốt khi thấy cách Cố Ngôn Sanh đóng cửa xe.
“Cô Lan, cô có thấy hành động của thiếu gia rất giống với bộ phim thần tượng mà cô xem không?”
Đây là tổng tài bá đạo của họ sao? Không tiếc tiền mà đập xe hỏng vậy sao?
“Thiếu gia, phu nhân hai người đã về.” Dì Lan buột miệng gọi phu nhân khi thấy hai người bước vào.
Vẻ mặt bác Từ liền thay đổi, vội vàng ngăn dì Lan, nói: “Thiếu gia, thuốc của cậu Ôn đã được đặt ở trong phòng.”
“Cảm ơn bác Từ.”
Cố Ngôn Sanh ôm người đi lên lầu, nhìn Ôn Niệm Nam, hai lỗ tai đỏ bừng khi được gọi là phu nhân.
Cố Ngôn Sanh đặt người lên giường rồi lấy thuốc cho anh, Ôn Niệm Nam cầm thuốc uống luôn.
Thấy Ôn Niệm Nam uống nhiều loại thuốc mà vẻ mặt không thay đổi, Cố Ngôn Sanh siết chặt hai tay, đau lỏng hỏi: “Thuốc …!có đắng không?”
Ôn Niệm Nam sửng sốt, nói nhỏ: “Uống quen rồi, nên không thấy đắng nữa.”
Tim Cố Ngôn Sanh đột nhiên cảm thấy nhói đau, anh bước tới và ôm chặt lấy Ôn Niệm Nam.
“Anh xin lỗi …!Anh xin lỗi, là anh đã hại em thành ra như vậy, là anh đã khiến em chịu nhiều đau…!Anh là kẻ khốn nạn…”
Ôn Niệm Nam không nói gì, từ từ đưa tay lên vuốt ve thân thể đang run rẩy của Cố Ngôn Sanh, một lúc sau mới nói: “Hiện tại đã hết đau rồi.”
Lúc đó anh vẫn không thể nói tha thứ cho Cố Ngôn Sanh, tổn thương chính là tổn thương.
Cho dù bây giờ trong lòng anh không còn oán giận, nhưng đối với Cố Ngôn Sanh bây giờ, nỗi đau hồi đó là có thật.
Vết thương năm đó vì Cố Ngôn Sanh giờ đã từ từ lành lại, nhưng một vết sẹo đã để lại và anh không muốn nhắc đến nó nữa.
Cốc cốc…!Bên ngoài có tiếng gõ cửa, là giọng nói của bác Từ.
Cố Ngôn Sanh từ từ buông Ôn Niệm Nam ra, thu lại cảm xúc, nói: “Có chuyện gì sao?”
Bác Từ mở miệng nói: “Tôi vừa hâm một cốc sữa.
Cậu Ôn ngủ không ngon.
Uống sữa sẽ giúp ngủ ngon hơn.”
“Vào đi.”
Bác Từ bưng sữa đi vào, thấy không khí giữa hai người có chút kỳ quái, liền giả bộ cười nói: “Tôi đang bảo dì Lan đừng xem phim thần tượng trong phòng khách.
Vừa rồi vợ chồng nhân vật chính đã lấy bánh ngọt trong ngày sinh nhật của họ rồi ném nó vào người nhau, làm tôi nhớ tới trước đó thiếu gia bị cậu Ôn trét kem đầy đầu.”
Lời nói của bác Từ làm cho Cố Ngôn Sanh sửng sốt, nhớ tới lời nói của anh lúc đó, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, ánh mắt né tránh không dám nhìn Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh nhớ rằng anh ấy đã nói với Ôn Niệm Nam rằng anh ấy giống như người trong video, tai anh ấy đột nhiên đỏ lên.
Bác Từ thấy thể liền mỉm cười và nói: “Thiếu gia tai cậu đỏ hết cả rồi.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu xấu hổ như vậy”.
“Bác Từ! Bác …!mau ra ngoài đi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi.”
Cố Ngôn Sanh đưa bác Từ ra ngoài rồi đóng cửa lại, anh đứng ở cửa một lúc lâu, trong mắt đầy vẻ xấu hổ và ngượng ngùng.
Cố Ngôn Sanh nhìn lại Ôn Niệm Nam vừa định giải thích, chỉ thấy anh đang mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh ta sợ Ôn Niệm Nam sẽ tức giận.
“Em là đồ vô lương tâm, em cười nhạo anh, tôi vì ai mà trở nên ngốc nghếch, em còn trét kem lên đầu tôi để mọi người nhìn thấy nữa”
Thấy anh không tức giận, Cố Ngôn Sanh cố tình giả vờ tức giận để hù dọa Ôn Niệm Nam.
Khóe miệng Ôn Niệm Nam hơi nhếch lên, anh nói: “Là anh nói sai nên em mới tức giận đem kem trét lên đầu anh”
Cố Ngôn Sanh tỏ vẻ khó hiểu và hỏi: “Hả? Anh đã nói gì?”
“Anh nói em giống …” Ôn Niệm Nam hốt hoảng ngừng nói, quay mặt đi không nói nữa.
Cố Ngôn Sanh không có ý định buông tha cho anh, nhìn anh chằm chằm với ý định trêu chọc, hỏi: “Tại sao em không nói tiếp? Lúc đó tôi nói gì mà khiến em tức giận vậy?”
Ôn Niệm Nam né tránh ánh mắt, vội vàng đứng dậy nói: “Qúa…!muộn rồi, em buồn ngủ.
Ngày mai em phải ghi hình chương trình.
Em đi tắm rồi ngủ trước đây.”
Cố Ngôn Sanh lấy Ôn Niệm Nam đang định chạy trốn, cười lắc đầu, uống một ngụm sữa nóng trên bàn, thấy nhiệt độ vừa phải liền đưa cho Ôn Nam Nam.
“Uống sữa trước khi tắm.
Rất tốt cho giấc ngủ.
Anh nhớ em từng thích uống một cốc sữa nóng mỗi tối.”
“Vâng…”
Ôn Niệm Nam bị Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm liền đỏ mặt, vội vàng cầm lấy cốc sữa uống một hơi, nhưng bởi vì uống quá nhanh, sữa không kịp nuốt xuống đã chảy xuống cổ, khiến trên áo sơ mi xanh của anh dính một mảng trắng.
Cố Ngôn Sanh nhìn dòng sữa từ khóe miệng chảy xuống cổ, đột nhiên khó thở, sửng sốt một lúc, bất giác nuốt xuống.
“Em …!em uống xong rồi, em đi tắm trước.”
Sau đó, anh đặt ly sữa xuống rồi vội vàng chạy trốn vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại.
Cố Ngôn Sanh ngơ ngác nhìn phần sữa còn sót lại trong cốc trên bàn, liền chạm vào chỗ Ôn Niệm Nam vừa uống.
Anh thực sự muốn uống hết phần sữa còn lại ở nơi mà môi Ôn Niệm Nam vừa chạm vào.
Theo bản năng Cố Ngôn Sanh nhấc chiếc cốc lên và từ từ đưa tới miệng.
Tiếng nước đột ngột trong phòng tắm làm anh tỉnh táo lại ngay lập tức.
Cố Ngôn Sanh đặt cái cốc xuống, che mắt lại, thở dài: “Mình đang nghĩ cái gì thế này? Mình điên rồi, biến thái như vậy sao?”
Đột nhiên anh nghĩ đến điều gì đó, ngồi dậy nhìn tủ quần áo, vừa rồi Ôn Niệm Nam không mang theo quần áo sao?
Cố Ngôn Sanh ngồi ở mép giường ôm bộ đồ ngủ của Ôn Niệm Nam, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc vô hình.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm ào ào, Ôn Niệm Nam không hề nhớ rằng mình đã quên mang quần áo.
.