Đọc truyện Anh Ấy Gọi Tôi Là Hắc Liên Hoa – Chương 14: Ôn lại chuyện yêu đương vụng trộm?
Nhà hàng âm nhạc Đỗ Quyên chính là nhà hàng lãng mạn nhất thành M.
Đường Sóc khó có lúc mời được Ôn Niệm Nam đi ăn nên anh rất lúng túng không biết nên chọn quán gì cho phải, cuối cùng được bằng hữu đề cử cái nhà hàng ‘tình nhân’ này.
Sau khi tới nhà hàng, Ôn Niệm Nam vẫn chưa thể hoàn hồn, Đường Sóc đích thân giúp Ôn Niệm Nam kéo ghế, lấy thực đơn đưa cho cậu.
“Nhà hàng âm nhạc này tôi dùng rất nhiều thời gian mới tìm được, đồ ăn chỗ này siêu cấp ngon a, cậu nhất định sẽ thích.”
Lúc này Ôn Niệm Nam mới tiếp nhận lấy thực đơn ngẩng đầu nhìn phong cảnh chung quanh, chính xác là phong cách cậu thích.
“Bầu không khí thật không tồi, không hổ là nơi cậu đã tỉ mỉ lựa chọn, tôi rất thích.”
Sau khi nghe được câu khích lệ, Đường Sóc nháy mắt cong đuôi ve vẩy.
Nụ cười lúm đồng tiền hiện rõ trêи mặt, đuôi mắt biết cười cong cong nói: “Ha ha đương nhiên rồi, cậu thích ăn cái gì? Nói tôi nghe.”
Ôn Niệm Nam chỉ vài đĩa thức ăn được trưng bày trong quán, là hai phần bánh ngọt.
Nhà hàng làm việc rất có hiệu suất, không đợi bọn họ chờ lâu đồ ăn đã được mang lên, vừa nhìn đã muốn ăn.
Dưới ánh mắt chờ mong của Đường Sóc, Ôn Niệm Nam ăn thử một ngụm, mở miệng nói: “Ăn rất ngon.”
Nhìn vẻ mặt Đường Sóc vui sướиɠ thiếu chút nữa đã vẫy vẫy đuôi, cậu cũng không nhịn được bật cười ra tiếng.
Không khí so với lúc trước trở nên dễ chịu nhẹ nhàng hơn nhiều, Đường Sóc kể về chút chuyện thú vị chọc Ôn Niệm Nam vui vẻ, nhìn người trước mặt bị mình trêu cười, trong lòng anh không khỏi có chút cảm khái.
“Niệm Nam, tôi hiện tại thật sự rất vui vẻ a, không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy mà chúng ta vẫn có thể gặp được nhau, còn có thể cùng nhau ăn tối nói chuyện phiếm.”
Nhìn Ôn Niệm Nam trước mặt vốn đang tươi cười xán lạn đột nhiên hốc mắt có chút đỏ lên, trong lòng cậu thật cảm thấy có lỗi với Đường Sóc nhưng lại vô pháp đáp lại tình yêu của anh.
“Cảm ơn cậu đã mời tôi đi xem nhạc hội và ăn bữa tối, hôm nay tôi thực sự rất vui vẻ, đã lâu rồi tôi không cảm thấy hạnh phúc như vậy. Đường Sóc, thật sự cảm ơn cậu, nhưng mà… Tôi đã kết hôn.” Ôn Niệm Nam chân thành xin lỗi nhìn Đường Sóc.
Đường Sóc giật mình, kϊƈɦ động mở miệng nói: “Nhưng tôi… Tôi vẫn còn thích cậu a, lòng tôi không thể nào quên được cậu. Mấy năm nay cậu sống không tốt có đúng không? Cậu không cười nhiều như trước nữa.”
Ôn Niệm Nam há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng Đường Sóc lại nói tiếp: “Tôi đã nghe bằng hữu kể lại chuyện hôn lễ năm đó của cậu rồi. Lần trước gặp cậu ở bệnh viện, còn có vết thương trêи đầu cậu là do Cố Ngôn Sanh đánh có đúng không?”
Ôn Niệm Nam nắm chặt nắm tay, khi cảm nhận được đau xót mới từ từ bình tĩnh lại: “Không phải… Là tôi không cẩn thận té ngã, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao.”
Bàn tay cậu bị anh nắm lấy, Đường Sóc không màng tới sự giãy giụa của Ôn Niệm Nam, anh nắm chặt tay cậu, nói: “Đừng biện minh cho hắn ta, hắn không đáng để cậu phải trả giá như vậy, cho tôi một cơ hội có được không? Không cho tôi cơ hội cũng không sao, để tôi được bên cạnh cậu, được không?”
“Cậu buông tay trước đi, Đường Sóc, buông tay, tôi không thích như vậy.”
Ôn Niệm Nam giãy giụa muốn rút tay ra, thân thể có chút phát run. Nhưng nhìn đến đáy mắt chờ mong của Đường Sóc, trong lòng cậu lại không nỡ nhẫn tâm. Khẽ thở dài một hơi, thật là không có biện pháp với anh.
Ôn Niệm Nam bất đắc dĩ nói: “Tôi đáp ứng cậu không phải là được rồi sao? Cậu trước tiên buông tôi ra đi, tôi có chút không thoải mái, cậu…”
“Tôi sao lại không biết Ôn Niệm Nam cậu từ khi nào lại thích nam nhân như vậy? Ở chỗ này cùng tình nhân cũ yêu đương vụng trộm?”
Một đạo âm thanh phẫn nộ từ sau lưng truyền đến, Ôn Niệm Nam kinh ngạc sững sờ tại chỗ. Thân thể cậu cứng đờ xoay người lại đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Cố Ngôn Sanh.