Bạn đang đọc Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái: Chương Ngoại Truyện 2 : Tập Hợp
NGOẠI TRUYỆN HAI:TẬP HỢP
Mấy năm sau…
Trong một căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô thành phố…
-MẤY TÊN KIA!DẬY MAU LÊN-tiếng Minh Anh hét to
Trong phòng Hạo Phong…
Hạo phong dụi dụi mắt,lấp liếm nói:
-Trời ạk,buổi tối chưa tập thể dục chán sao?
tại phòng bên cạnh…
Hai đứa trẻ đang ưỡn vai dậy,một trai một gái bắt đầu bài tập thể dục buổi sang.Hai đứa lảm nhảm:
-Mẹ Minh Anh lúc nào cũng vậy hết ák-cô bé chừng 4 tuổi mặt xị
Cậu bé chừng 5 tuổi cũng ý kiến:
-Giời ạk,ngày nào cũng như ngày nào hết vậy! Đừng nói hồi trẻ mẹ cũng như vậy nha!
Phòng ăn của biệt thự…
Minh Anh hô to lên:
-TẬP HỢP
Ba mươi giây sau,một người con trai và hai đứa trẻ chạy hồng hộc xuống cầu thang,ai nấy đều ngáp dài.Minh Anh nhìn từng người một mà than ngắn thở dài:
-Hạo Phong,anh chưa chải đầu kìa;Còn con,Minh Quân,sao chưa chịu rửa mặt;Con nữa,Hà Anh,sao chưa chịu đánh răng
Cuối cùng,cô chốt lại một câu:
-Trong một phút,ai chưa sửa sang lại đàng hoàng thì bữa sang này,mẹ Minh Anh sẽ ăn một mình.OK-cô chưa dứt câu thì cả ba người chạy xồng xộc lên cầu thang,mặt tái mét
“Nhịn cơm thì thà chết còn hơn”-hạo phong nghĩ
“hôm nay hình như có món sườn sào chua ngọt mà mình thích”-Hà Anh
“Mình phải đi chơi với mấy em gái,không ăn cơm thì lấy sức đâu mà tán”-Minh Quân(tính tình hoàn tòan ngược lại với Hạo Phong)
…
Minh Anh kiểm tra kĩ càng từng người từng người một,từ mặt mũi, đầu tóc đến quần áo,giày dép.Cô hài long gật đầu:
-Vô ăn cơm thôi!
Cả ba vui vẻ ngồi vào bàn ăn,riêng Hạo Phong trong long nghĩ thầm:”Hồi xưa bà xã làm gì có tính vậy nhỉ,hay là do từ khi sinh ra tiểu quỷ Hà Anh,tính cách nóng nảy”
Cả ba nhìn bàn thức ăn mà nước dãi suýt chảy ra gần hết:Món sườn sào chua ngọt,canh nấm,thịt bò xào súp lơ,cá chiên,tôm chiên xù
-Woa,ngon quá đi,mẹ giỏi quá-Hà Anh cắn một miếng sườn reo lên
-Ừkm.Ngon lắm.Món nào vợ ba nấu chả ngon-Hạo phong khen lấy khen để.Sau khi Minh Anh lấy anh thì hầu như ngày nào cũng tập nấu ăn, đến bây giờ trình độ đã là super rồi
Chỉ có Minh Quân ngồi im, cắm đầu cắm cổ ăn(Không có sức tán gái mới sợ)
Sauk hi ăn cơm xong,cả nhà ngồi xem tivi…
-Hôm nay là ngày chủ nhật,hay nhà mình đi đâu chơi đi-Hạo Phong vừa đọc báo vừa ra ý kiến
-Đúng ák mẹ!Lâu rồi chúng ta mới được một ngày nghỉ mà-Hà Anh cầm tay mẹ Minh Anh lắc lắc(Lâu mới lạ,ngày nào hạo Phong và Minh Anh chả ở nhà,chỉ trừ khi công ty có việc gấp Hạo Phong mới ra mặt giải quyết.Còn lại anh đều dồn hết cho thư ký Kiên, ở nhà chăm sóc vợ con.Hai đứa nhỏ kia ghét đi học nên hai người để bọn nhỏ ở nhà để họ tiện dạy them)
-Không,hai bận rồi-Minh Quân từ chối
-Bận gì-Hà Anh mặt hằm hằm hằm nhìn anh
-Ừk..thì…có mấy cô bạn…nó hẹn anh…-Minh Quân lung túng
Hà Anh mồm chu lên điệu bộ cực dễ thương:
-Anh lúc nào mà chẳng cô này cô nọ!Hôm nay ở nhà đi
Minh Quân nín thin,mặt méo xệch(sợ em gái giận chứ sao)
-Thôi,mẹ không đi đâu.Ba bố con cứ đi đi-Minh Anh nhất quyết
-Không..mẹ ơi..mẹ yêu dấu…mẹ xinh đẹp…mẹ phải đi với chúng con-hai đứa trẻ van nài(chưa dám đi xa khi không có mẹ đi cùng vì đa số,Minh Anh toàn chuẩn bị món ngon,không có Minh Anh thì…)
Hạo Phong nói nhỏ vào tai cô:
-Nếu em muốn đêm nay,chúng ta cùng nhau tập thể hình đến sáng thì cứ ở nhà đi!
Minh Anh tức tối đỏ gằm mặt nhìn anh rồi quay sang hai đứa trẻ mỉm cười:
-Được…mẹ đi!
-Hoan hô-Hai đứa trẻ vỗ tay
Bíp…bíp…bíp…tiếng ô tô lái vào sân biệt thự.Trên xe,một nam một nữ bước ra,trên tay dắt theo hai đứa trẻ,mặt mũi sang rỡ.Bé trai vẻ mặt đầy sự cao ngạo,bé gái đầy vẻ dịu dàng,dễ thương.Cả bốn người đi về phía gia đình đang hò hét kia
người con trai đeo mắt kính đen kia hếch mặt nhìn khắp căn biệt thự rồi dừng lại trước bốn con người kia.Người con trai đó tháo mắt kính ra,vẻ mặt lúc trước tan biến hết:
Minh Quân,Hà Anh,bác Khang đến thăm hai cháu nè-Minh Anh giơ hai tay về phía bọn trẻ
Hai đứa trẻ kia hét to lên đầy sung sướng,nhào vào người Minh Khang:
-Bác Khang…cháu nhớ lắm…
Minh Khang cau mày nhìn hai đứa trẻ trước mặt:
-hai cháu nhớ cái gì.Nói rõ cho bác nghe
Hai đứa trẻ kia cười to:
-Dạ…cháu nhớ đồ chơi của bác nhiều lắm.Bác cho bọn cháu quà đi
Minh Khang cười cứng ngắc không dám tin vào tai mình…
Hai đứa trẻ kia chỉ biết than thầm cho ba mình,nói nhỏ nói to với nhau. Đứa bé trai lên tiếng trước:
-Trời ạk,công nhận ba Khang thật tội nghiệp,bị mấy đứa nhỏ dụ dỗ đâm ra tổn thương
Đứa bé gái lấy tay xoa xoa cằm,rồi tiếp lời:
-Chí lí.Xem ra ba Khang không được trẻ con thích về tinh thần,mà là về vật chất
Sau khi Minh Quân và Hà Anh đòi được quà của minh Khang thì chạy lại chỗ hai đứa trẻ kia.hà Anh vui vẻ:
-Bích Ly,chị chơi trò bắn sung với em đi!-Hà Anh cầm tay Bích Ly định kéo đi
Bích Ly nhất thơi rụt tay lại.Sự nhăn nhó,khó chịu thể hiện rõ trên khuôn mặt ngây thơ kia:
-không,chị không thích chơi mấy trò đó đâu,sợ lắm.Chị chỉ thích trò trang điểm cho cô dâu thôi
Hà Anh lè lưỡi trêu Bích Ly:
-Chị còn con nít ghê.Phụ nữ bây giờ phải năng động,giống như em đây nè-Hà Anh đập thùm thụp vào lưng ra vẻ tự hào
Bích Ly nhìn cô em họ của mình đáng yêu đến thế,lấy tay bẹo má Hà Anh cười tủm tỉm:
-Em lúc nào mà chẳng năng động
Về phía hai anh chàng kia…
-Lâu rồi không gặp.Anh Gia Bảo,anh vẫn khoẻ chứ?-Minh Quân nói,mặt cứ hếch hếch lên đầy vẻ tự hào
đứa trẻ kia cũng cao ngạo không kém
-Ồ,vẫn khoẻ, được mấy cô bé con chăm sóc tận tình chu đáo,sao lại không khoẻ được!Còn em,Minh Quân,vẫn khoẻ ghê ha!
Minh Quân ngẩng cao đầu:
-Sao không khoẻ.Hằng ngày đều có mấy cô bạn đến tìm em đến làm quen.Em không khoẻ thì làm sao chơi với họ được?
Gia Bảo nhếch môi lên,lôi ra một hành lý to đùng
-Em xem đi.Fan hâm mộ gửi thư tỏ tình cho anh đó
Minh Quân vờ như ngạc nhiên thốt lên:
-Ôi trời ơi,nhiều thư ghê ha!Nhưng…chưa nhiều bằng em đâu-cậu nhờ vệ sĩ lôi ra mấy cái hành lý to đùng
Gia Bảo không tin vào mắt mình,thốt lên:
-Em có phải là con trai không vậy? –Gia Bảo mở từng chiếc va li ra,mỗi va li lại bay lên những mùi nước hoa tổng hợp từ các bức thư.Xem ra,chúng rất khó ngửi
Minh Quân mang chút giọng kiêu ngạo:
-Anh họ àk,anh nên biết là em sinh trước anh hai tháng đó,chắc chắn thì độ cua gái của em sẽ tốt hơn anh nhiều
Trong long cậu bé này lại nghĩ thầm:”Cả về độ thông minh”
*
-Cậu chủ,cậu gọi tôi có chuyện gì không?- vệ sĩ cúi đầu cung kính với Minh Quân
-chú hãy giúp tôi chuẩn bị mấychiếc va li,bên trong đựng thật nhiều thư,vỏ không cũng được,nhưng phải xịt nước hoa các loại lên thật nhiều.
-Dạ,tôi đi làm liền
*
Gia Bảo đen mặt thốt lên:
-Em…!
Về phía bên người lớn…
-Mới đây mà đã gần năm năm rồi nhỉ?-minh Khang lên tiếng phá tan sự im lặng
Minh Anh và Hạo Phong nãy giờ để ý đến bóng dáng nhỏ bé kia, đó là Bích Ly,gật gù:
-Àk…ừkm…bây giờ bọn nhỏ cũng đã lớn rồi nhỉ?
Hà My tươi cười nhìn bọn trẻ cãi nhau:
-Đúng là bọn trẻ,mới gặp nhau mà đã gây gỗ,cãi nhau rồi. Đến khi về nhà lại đòi đi gặp…thật đúng là…
Minh Khang và Hà My bây giờ mới phát hiện ra nãy giờ Minh Anh và hạo Phong nhìn Bích Ly chằm chằm,cũng đoán được phần nào suy nghĩ của hai người lúc này:
-Cô bé thật giống cô ấy!-Minh Khang lên tiếng,trong mắt lộ rõ nét buồn,Hà My đứng bên cạnh vỗ vai anh
-Giống thật.Cô bé rất giống chị Bảo Ly-Minh Anh nói mà rưng rưng nước mắt
Hạo Phong chỉ biết gật gật đầu,trong long không khỏi nhớ đến sự việc xảy ra năm nào mà lỗi một phần cũng là do anh đã quá nghi ngờ minh Anh nên mới vậy!
***
Tại nghĩa trang thành phố…
Hai gia đình đều đi ra đó để thăm mộ của một người,một người mà họ đã lãng quên suốt bảy năm qua.
Đi qua từng dãy mộ, đến tận phía cuối khu nghĩa trang,bọn họ mới tìm được người than của họ suốt bao nhiêu năm ở đây.Không ngờ,khi tới thì bọn họ gặp phải một gia đình khác cũng đến
-Bảo nam-Minh Anh thốt lên khi thấy bảo Nam tay đang bế một bé gái tầm bốn tuổi mặc váy hồng trông rất dễ thương
-Minh Anh,mọi người-Bảo nam ngạc nhiên không kém.Cô gái đibên cạnh không nói gì,mặt lộ rõ vẻ bối rối
—“—–
Ngôi mộ khá cũ so với tưởng tượng của mọi người,cây lau dại mọc kín quanh ngôi mộ,xung quanh còn mọc lên vài cây cỏ cao ngang đầu gối.
Tấm bia mộ phủ đầy rong rêu bám vào dòng chữ ngôi mộ mang tên”Hồ Hà Bảo Ly”-người mà ai cũng thấy rằng cô là một thiên thần nhỏ bé,hiền lành,chuyên giúp đời và làm nhiều việc thiện sẽ sống rất vui vẻ và hạnh phúc nhưng giờ đây…cô đã ra đi mãi mãi
Hạo phong,minh Anh,Hà My và Minh Khang mỗi người cầm một nén nhang thắp hương cho cô.Những đứa trẻ con cũng biết ba mẹ đang thắp hương cho người đã mất cũng quỳ xuống nhắm mắt cầu khẩn
Bích Ly ngây thơ nhìn hà My hỏi,vẻ mặt trông rất ngây thơ, đáng yêu:
-Mẹ ơi?cô nằm ở đây là ai vậy hả mẹ?
Hà my lúc này đã cắm xong nén nhang,bế Bích Ly lên,trong mắt cô hình thành những vầng nước ngưng đọng trong khoé mắt:
-Àk, đây là mẹ nuôi của con đấy.Sau này khi lớn lên,con nên biết rằng,còn có một người mẹ vẫn luôn yêu thương và bảo vệ con.Con biết chưa?
Bích Ly thấy mẹ nói vậy thì gật đầu,rồi lúc vào trong long cô nhận hơi ấm.Minh Khang nhìn thấy mà không khỏi tan nát con tim
Những người còn lại đứng nhìn khói nhang bay tận lên trời…
***
Tại công viên HOME PARK…
Bốn đứa trẻ, àk không,phải là năm đứa trẻ mới đúng,chúng hét lên những tiếng chói tai đầy thích thú khiến người lớn cũng phải nhức đầu
-Bọn trẻ này,không im lặng mẹ Minh Anh không mua vé vào cho giờ-Minh Anh quay qua Minh Quân và hà Anh doạ dẫm
Nghe mẹ Minh Anh nói vậy,Hà Anh và Bích Ly ngồi im thin thít chỉ trừ hai tên tiểu quỷ còn lại mồm vẫn luyên thuyên
-Cô bé àk,em tên gì vậy?Năm nay em bao nhiêu tuổi?-Gia Bảo tiếp cận cô bé nọ
Minh Quân đẩy Gia bảo ra,doạ nạt,quay sang cô bé kia lập tức quay ngoắt 360 độ cười tươi một nụ cười chết người:
-Bé con,em tên gì?
Cô bé nhìn với đôi mắt trong veo,khuôn mặt ngây thơ với Minh Quân cười tươi:
-Em tên Nguyệt Du,Hà Nguyệt Du
Giọng nói đầy chất ngây thơ đã làm cho trái tim hai cậu bé trai đập lien hồi.Minh Quân ra tay trước kéo Nguyệt Du đi,mồm khua khua không dứt:
-Nguyệt du bé con,anh dẫn em đi chơi ha
Minh Quân kéo nguyệt Du đi được mấy bước thì bị Bích Ly và Hà Anh chặn đường.Hà Anh mặt hình sự nhìn Minh Quân:
-Minh Quân,anh đã bị bắt vì tội bắt cóc trẻ con
Hà Anh lôi xềnh xệch Minh Quân đến chỗ Gia Bảo,Bích Lychạy lại nắm tay Nguyệt Du:
-Nguyệt Du,chúng ta đi chơi trước
Hai đứa trẻ dắt tay nhau đi,Hà Anh cũng vừa kịp chạy tới.Cả ba dung dăng dung dẻ đi khắp khu vui chơi
*
Về phía Hạo Phong và Minh Anh…
Cả hai khoác tay nhau đi trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ.Ai nhìn vào cũng nghĩ chắc hẳn đây là một cặp tình nhân đẹp đôi nhất ở đây nhưng ai đâu thể ngờ họ đã kết hôn được năm năm và đã có hai đứa con cơ chứ,cũng phải thôi vì nhìn họ bây giờ trông rất trẻ mà.
Minh Anh thích thú nhìn khắp công viên:
-Chà,lâu rồi mới đến đây mà nó đã thay đổi quá rồi
Hạo phong nhéo mũi cô mắng yêu:
-Duy chỉ có bà xã của anh là không hề thay đổi!
Minh Anh dí đầu vào ngực anh:
-Thật không.Em nghĩ trình độ nấu ăn của em đã khác trước rồi chứ
Hạo Phong được thể hôn chụt vào má cô một cái:
-Ừkm,bà xã của anh bây giờ là nhất mà!
Cô vui vẻ khoác tay kên người anh bước đi,trên môi hé mở một nụ cười hạnh phúc.
Từ xa…hai con người đang dõi theo cặp đôi kia.Nguyệt Nga mỉm cười:
-Mong rằng họ sẽ hạnh phúc mãi mãi
Bảo nam gật đầu kéo nguyệt nga vào long mình:
-Chắc chắn rồi.Và em,anh cũng sẽ làm cho em hạnh phúc mãi mãi
Nguyệt Nga cười tươi gật đầu dựa người vào Bảo nam
Trong lúc hai cặp đôi kia thì rất lãng mạn còn một cặp đôi thì trái ngược hoàn toàn…
-Đấy,anh thấy chưa,Gia Bảo học theo anh thói tán gái từ bao giờ kìa-Hà My tức giận chỉ về phía Gia bảo đang cùng minh Quân chăm sóc Nguyệt Du,không ngừng tán tỉnh
Minh Khang mặt mày nhăn nhó khó coi vì nghĩ sẽ có một cảnh tượng lãng mạn cho hai người vào hôm nay:
-Trời ạk,anh có dạy nó đâu,tự nó biết ấy chứ.
Hà My được thể hào hung:
-Anh nghĩ trẻ con làm sao mà học được trong khi người lớn chưa dẫn dắt,chỉ dạy
Minh Khang không ngừng tiếp chiêu:
-Đôi khi trẻ con cũng học tính của một ai đó khi chưa có sự chỉ dạy,như em chẳng hạn
-anh nói cái gì?-Hà My sôi máu
-Không có gì-Minh Khang đứng đút tay vào túi quần,nhìn ra hướng khác
Hà My tức quá bỏ đi. Đột nhiên một bàn tay nắm chặt lấy cô,kéo lại.Minh khang đột nhiên đặt lên môi cô một nụ hôn thật ngọt ngào. Anh sau khi rời môi cô,nói khẽ:
-Bà xã,con nó học từ chúng ta đó!
Hà My nhất thời đỏ mặt,những người khác đang há hốc mồm nhìn họ,cô kéo tay anh lôi đi:
-Em biết rồi
Đằng xa,hai cậu bé trai và ba cô bé gái đang cười khúc khích.
Gia Bảo quay sang dạy bảo Bích Ly:
-Em gái,hãy nhìn theo gương ba mẹ mà học hỏi.
Bích Ly gật gật đầu:
-Xem ra,ba mẹ đã đạt đến trình độ super zero rồi đó!
Mấy đứa trẻ tán thành vỗ tay nhìn cô bé
———————————————————————————The End—————————————————————————————–