Bạn đang đọc Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái: Chương 44
Tại bệnh viện…
– Sao rồi?- bác sĩ vừa bước ra Hạo Phong đã chặn đường hỏi.
Bác sĩ sau khi đã kiểm tra THẬT KĨ cho Minh Anh mới đi ra
– không sao,chỉ là mấy vết xước nhẹ,bôi thuốc sẽ không để lại sẹo.Nhưng…
Hạo Phong chỉ nghe từng đó,anh đã kéo tay cô đi khỏi bênh viện,mặc cho ông bác sĩ luyên thuyên một mình
– Nhưng não cô ấy bị…này cậu kia,tôi chưa nói xong đâu đấy!
Anh ra lệnh cho ông tài xế về bằng taxi rồi chở cô đến một nhà hàng.Cho cô ăn đủ món ngon,trừ gà hầm.Nhìn dáng cô nhỏ nhắn ăn như một con mèo ngoan,lòng anh như tan chảy,anh muốn được nhìn cô như thế này mãi…
– Sao anh nhìn em ăn thôi vậy,anh cũng ăn đi chứ?-Minh Anh thấy Hạo Phong nhìn mình chằm chằm khiến cô đỏ mặt
Hạo Phong vẫn nhìn cô mà thản nhiên nói:
– Nhìn em ăn khỏe như thế này thì anh ăn không cần ăn cũng đã no rồi.-vốn là anh rất kén ăn,anh lớn thế này chủ yếu là nhờ món ăn mẹ anh nấu
Minh Anh đã đỏ mặt rồi bây giờ còn đỏ mặt hơn,Hao Phong cảm thấy lúc này cô thật đáng yêu.
Ăn xong anh chở cô đi đến trung tâm thương mại…
– Anh đưa em đến đây làm gì?- cô hỏi
– Em nghĩ sao?- Hạo Phong hỏi ngược lại cô
– Anh muốn mua quần áo cho ai nên nhờ em chọn giùm hả?- sau khi nghĩ một hồi lâu cô trả lời
– ưkm.- Anh trả lời rồi kéo cô qua một cửa hàng nổi tiếng nhất.
người phục vụ vừa nhìn thấy anh đã mắt trái tim mồm chữ O nhìn anh,không chỉ thế,những người đi mua đồ,nhất là những cô gái trẻ đẹp cũng không ngớt lời khen:
– trời ơi,anh ấy là ai mà đẹp trai vậy trời!- cg1
– trời ơi.không biết hả,chủ của nơi này đó- cg2
– trời ơi.vừa đẹp trai mà nhà lại giàu nữa chứ-cg3
– trời ơi…
– trời ơi…
– trời ơi…
Hạo Phong để ngoài tai những lời nói đó,nhìn cô phục vụ bằng ánh mắt lạnh nhất có thể:
– chọn đồ cho cô ấy.
Người phục vụ sực tỉnh cũng đã nghiêm túc trở lại:
– Vâng,thưa cậu chủ.
Anh quay qua nhìn cô,nói nhẹ nhàng:
– em đi đi.tôi sẽ đợi.
– Nhưng…-cô chưa kịp nói đã bị anh đẩy vào
Anh ngồi dựng ghế,ngồi xuống,cầm tờ báo rồi vác chân lên đọc.
2 sau…
Minh Anh bước ra trong bộ váy đơn giản nhưng rất tao nhã.Trông cô rất dễ thương,hệt như một cô công chúa vậy. Váy màu xanh da trời,dài đến đùi,quanh eo có đính một cái nơ to.Cô đi đôi dày búp bê cũng màu xanh da trời,tóc được xõa xuống đính một chiếc nơ ở một bên.
Cô đi đến chỗ Hạo Phong và xoay một vòng…
Hạo Phong bất động.1s…2s…3s…1
– Hạo Phong,anh sao thế?-Minh Anh lay lay khi anh nhìn cô rất lạ.
Hạo Phong không trả lời cô quay ra nói với người phục vụ;
– lấy hết màu của mẫu này.
Minh Anh xua tay:
– Hạo Phong,đừng mua nhiều như vậy.em mặc chưa chắc đã hết.
Hạo Phong nhìn cô gằn giọng:
– Ai bảo tôi mua cho em.tôi mua cho bạn gái tôi.(thì là cô chứ là ai)
Thế là khổ Minh Anh,Hạo Phong bắt cô thử hết đồ trong quán,mỗi mẫu một màu.Sau một hồi chọn lựa,người phục vụ chốt lại một câu:
– thưa cậu chủ,dáng cô Minh Anh rất chuẩn,bây giờ có thử thì chưa chắc đã hết
Hạo Phong ngồi suy nghĩ một hồi,vẫn chứng nào tật nấy:
– Tôi mua cả cái cửa hàng này.
Nói rồi anh kéo tay cô đi trước con mắt sửng cồ của những người đi mua.