Bạn đang đọc Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái: Chương 37
Giờ ra chơi hôm đó:
– Ring…ring…-tiếng chuông điện thoại của Minh Anh vang lên.Minh Anh mở máy,có một tin nhắn
– “Ra sau trường đi,tôi có chuyện muốn nói với cô”
– Ai thế nhỉ?số lạ àk!- Minh Anh tự nhủ thầm.
Minh Anh đi ra sau trường,không hề biết có một bóng người đi theo mình
Sau sân trường…
Một đám con gái khối trên và cùng khối đang đứng chống nạnh.Người thì vuốt tóc,người thì chải đầu soi gương,số khác nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh.
Minh Anh biết mình sẽ không toàn thây trở về lớp,chạy thì bọn họ sẽ đuổi theo,chỉ còn cách hỏi cho ra lẽ.Cô bước đến chỗ bọn đó,hỏi bằng giọng khô khan(cụ thể hơn là do cô sợ:
– Các chị và mấy bạn gặp tôi có chuyện gì không?
một người conn gái tóc xanh mỏ đỏ,được cho là chó đầu đàn lên tiếng trước,nói bằng giọng chó đẻ:
– Mày chính là Minh Anh,bạn gái của anh Hạo Phong?
– Đúng,là tôi.
Một người con gái khác, có vẻ bằng tuổi cô,nhìn mặt thì khôg đến nỗi nào nhưng ăn mặc thì quá ư là sexy đi đến vuốt tóc cô:
– Trông bạn cũng xinh lắm,nhưng bạn không xứng với anh Hạo Phong đâu,chỉ có bọn tôi mới xứng thôi!
Minh Anh nói bằng giọng chua chát:
– Nói mọi người gọi tôi đến chỉ để nói những lời này thì tôi xin đi trước.
Minh Anh quay đầu bước đi toan chạy thì một người con gái to béo chạy đến túm lấy mái tóc nâu của cô làm bung ra mái tóc đẹp,màu hạt dẻ,mượt mà và lại dài nữa.
Mấy đứa con gái đứng ngẩn ra một hồi nhưng kịp định thần lại,cả đám không nói với cô lời nào liền nhào vô đánh cô túi bụi.Người tát,người đá,người dựt tóc.Có người còn dùng đôi dép mười phân mình đang đi đạp vào người cô.Cô vẫn chịu đựng,không để nước mắt rơi,không để mình phải gục ngã,cũng giống cái quá khứ kia vậy.Trong đầu cô bây giờ chỉ hiện lên 3 chữ TRẦN HẠO PHONG.Đúng lúc nước sôi lửa bỏng,có ngừoi đã cầm sẵn kéo để cắt đi bộ tóc xinh đẹp của cô thì tiếng của một người con trai vang lên:
– DỪNG TAY LẠI!