Angels in love

Chương 49.2


Bạn đang đọc Angels in love – Chương 49.2

Dừng xe trước cánh cổng lớn màu đen của ngôi biệt thự, anh bước xuống xe vừa bấm chuông ing ỏi vừa gọi người, hy vọng có ai ra mở cửa thật nhanh. Vài phút sau khi những tiếng chuông vang lên làm náo loạn căn biệt thự, cánh cổng mở nhanh, anh lái xe chạy vụt vào trong cái sân vừa dài vừa rộng hàng chục ha….
“Phòng của cô ấy ở đâu?”-Anh quay sang hỏi gấp ông Tâm- quản gia nhà nó
“Dạ, phòng của tiểu thư ở lầu 3, cánh cửa màu trắng…”-Ông Tâm vừa chỉ vừa dẫn anh đi lên phòng nó, nhưng anh không đợi ông Tâm nói hết mà đã bế thẳng nó đi thật nhanh lên. Những người hầu trong nhà náo loạn cả lên, người thì đi gọi bác sĩ riêng của nhà nó, người thì đi chuẩn bị những thứ đồ cần thiết, sắp xếp lại phòng nó để anh đặt nó nằm thuận tiện rồi còn phải kêu cả nhà bếp nấu đồ ăn nữa….
Dady nó vừa về tới nhà theo sau là một chàng trai trẻ bằng tuổi nó, thấy tất cả mọi người bỗng bận rộn như thế liền hỏi ông quản gia và liền được nghe tin đứa con gái yêu quý của ông bị bệnh. Ông và chàng trai kia liền chạy vội lên phòng nó, thấy một vài người hầu và cả anh đang đứng trước cửa phòng trông rất sốt ruột, lo lắng…
“Bảo Tiên… Bảo Tiên sao rồi?”
“Dạ thưa… tiểu thư đang nằm bên trong, bác sĩ đang khám ạ!”-Một cô người hầu kính cẩn nói với Dady nó
“Còn cậu đây có phải là…”-Dady nó bỗng quay sang nhìn anh, có vẻ khá quen
“Thưa bác, cháu là Vương Hoàng- bạn của Rin”-Anh bước tới lễ phép chào Dady nó. Vẻ bất ngờ dường như thoáng qua khi nghe tên anh

“Chủ tịch, thiếu gia đây chính là người đã đưa giúp tiểu thư về nhà đấy ạ!”-Ông Tâm đứng cạnh Dady nó khẽ nhắc nhỏ
“Ồh, thật vậy sao?… Ta thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm…”-Dady nó tỏ vẻ biết ơn
“Phan Vương Hoàng sao lại là anh?”-Người con trai đứng im lặng nãy giờ bổng cất tiếng
“Cậu … Dương Khôi Vũ??… à… tôi mới là người phải hỏi cậu câu này mới đúng! Sao cậu lại ở đây?”-anh nhìn Khôi Vũ hỏi ngược
“Tôi…tôi thì tôi quen với Bảo Tiên. Lúc nãy tôi đưa cậu ấy về nhưng vì có chút việc nên… hai chúng tôi bị lạc mất… tôi đành gọi cho bác Thanh…”-Khôi Vũ ái ngại giải thích… nhưng chưa nói hết thì
“Cậu… cậu vừa nói gì…?!! Cậu đưa Rin về mà để cô ấy lạc mất… DƯỚI TRỜI MƯA như thế này sao???!!”-Anh lúc này bỗng thấy vô cùng tức giận, xấn tới túm lấy cổ áo Khôi Vũ… Dady nó đứng đấy định can thì cũng là lúc ông bác sĩ bước ra từ phòng nó, cả ba người cùng quay lại, anh buông Khôi Vũ ra vội tới hỏi Bác sĩ…
“Mọi người đừng lo lắng quá, tiểu thư không sao. Chỉ là cảm nhẹ thôi nghĩ ngơi vài ngày là được, nhưng chủ tịch này…”-Ông bác sĩ cười hiền rồi bỗng quay sang Dady nó đổi sắc-“…tiểu thư vốn từ nhỏ sức đề kháng đã yếu, việc này chủ tịch biết rõ mà vì vậy tôi mong từ nay mọi người hãy chú ý tới tiểu thư nhiều hơn, đừng để tiểu thư rơi vào tình trạng này một lần nào nữa nếu không sẽ gây ảnh hưởng không tốt nhất là về vấn đề liên quan đến ‘não’…!!”

” Tôi hiểu rồi, cảm ơn ông đã nhắc nhở tôi sẽ rút kinh ngiệm… để tôi kêu người đưa ông về…”-Nói rồi Dady nó kêu một người hầu tiễn ông bác sĩ.
Còn về phía anh và Khôi Vũ, sau khi bác sĩ về xong liền mở cửa chạy ngay vào phòng nó, mấy người hầu lúc này đã ra ngoài hết để lại anh và Khôi Vũ trong phòng. Trên chiếc giường có tấm drap màu kem hoa văn đen trắng, nó đang nằm ngủ say với gương mặt trắng bệch… Tuy thấy vậy nhưng lúc này nổi lo lắng của anh cũng đã an tâm được phần nào, tâm trạng Khôi Vũ cũng không kém gì anh là mấy chỉ là có chút ‘hối hận’. Bỗng hàng lông mi đen dài cong vút kia khẽ động đậy, bắt được ‘cảnh động’ trước mặt cả anh và Khôi Vũ quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn nó…
“Rin/Bảo Tiên”-hai người đều nhào tới đến bên giường nó kêu tên
Đôi mắt màu tím kia hé nhẹ, dây thần kinh ‘nhận biết’ đang cố vận động lại một cách bình thường nhất có thể để nắm được hình ảnh mờ mờ xung quanh với hai bóng người đang đứng cạnh mình…
“Ưmh… ừmh… h..hai ngườ..i… có cầ..n… d..í sát… mặ..t l..ại gần t..ôi nh..ư vậy khô..ng?! K..hó chị..u l.ắm đó…”-Nó dường như đang tỉnh dần lại, cố buông câu nói với cái giọng nhỏ nhẹ khàn khàn cố phát âm rõ khi thấy anh và Khôi đang đưa mặt lại gần mình chăm chú chờ đợi nó tỉnh lại… Hai chàng trai giật mình, và theo phản ứng vốn có qua câu nói nửa nghe nửa không của nó cả hai vội ngẩn đầu lên vì biết rằng mình vừa làm hành động khá là ‘kì cục’ , với cùng một động tác giống nhau, khẽ ho nhẹ một tiếng và quay sang nhìn hướng đối lập, mặt khá đỏ chỉ khác là trong khi anh đang cố giấu vẻ mặt ngượng ngạo của mình bằng nét lạnh lùng thì Khôi Vũ lại để lộ hoàn toàn vẻ mặt ‘đáng yêu’ đó.
“ờh… Rin cô sao rồi?! Mọi thứ ổn chứ…??”-Anh cất tiếng tỏ vẻ như hỏi han
“C..ảm ơ..n, tôi thấ..y khỏe hơ..n nhiều rồi… M..à hình n..hư lú..c nãy.. bác s..ĩ khá..m tôi có ngh..e tiế..ng ẩu đả…..”-Giọng nó cứ khàn khàn từ từ nói

“À thì tại lúc đó tôi đang định cho tên ‘vô trách nhiệm’ này một trận vì để cô một mình khi trời đang mưa to như vậy?”-Anh vừa nói ánh mắt vừa lườm Khôi Vũ-” Nhưng mà rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy? Lúc đó, ở nhà thấy hơi lo cho cô nên tôi đã đi tìm còn gọi cho cô rất nhiều cuộc nữa nhưng không ai bắt máy, rồi thì thấy cô ngất giữa đường …”
“Bảo…Bảo Tiên… TÔI XIN LỖI!!!”-Khôi Vũ bỗng kêu lên khiến anh và nó giật mình quay lại, Khôi Vũ cuối đầu xuống như đang xin lỗi nó với vẻ mặt hối lỗi
“Tại sao lại xin lỗi?”-Nó ngạc nhiên phát ngôn với câu nói rõ ràng nhất từ nãy giờ
“Thật ra, lúc đó tôi chỉ định đi mua nước cho cậu uống, ai ngờ trời lại đổ mưa… lúc quay lại thì không thấy cậu đâu với không biết số của cậu nữa… Nếu biết sẽ hại cậu như thế này thì lúc đó tôi đã không bỏ cậu đứng chờ một mình… Tôi thật sự thấy rất có lỗi với cậu”
“Đừng nói vậy! trong chuyện này cậu không có lỗi, với lại tôi vẫn ổn không sao chỉ là do phải ‘đánh nhau’ khi trời mưa với lại sức đề kháng của tôi yếu hơn người bình thường mà thôi…”- Nó xua tay không trách Khôi Vũ, mà theo nó thấy thì chuyện này Khôi Vũ đúng là không có lỗi thật… chỉ là tại nó không nhớ nổi lúc nhỏ mình đã bị cái quái gì ảnh hưởng mà sức đề kháng lại trở nên giảm sút như mà thôi. Mà hình như vừa nãy trong câu phát ngôn gần như rõ ràng của mình hình như đã có cái gì đó gọi là vô tình… thì phải…
“Đánh nhau??”-Cả anh và Khôi Vũ đồng thanh không hẹn trước khi nghe nó vừa nói
“À, không có gì chỉ là xô xát nhẹ thôi, đừng lo lắng quá. Mà giờ tôi thấy mệt rồi muốn buồn ngủ lắm… nên thất lễ một tí… bác Tâm!”-Nó nhận ra cái ngay tai hại của sự ‘vô tình không định nói’ của mình liền xuề xòa nói lấp rồi đánh trống lãng gọi bác quản gia
“Dạ, tiểu thư có việc gì ạ!”-Bác quản gia có mặt ngay sau tiếng gọi của nó…

“Bác tiễn hai cậu ấy về giúp cháu, cháu mệt rồi.”-Nói xong nó kéo chăn lên… ngủ trong trạng thái mở mắt trong bóng tối
“Hờ…Mời hai thiếu gia…”-Bác quản gia quay sang anh và Khôi Vũ đưa tay mời, cả hai bước ra ngoài rồi bác quản gia nhẹ nhàng đóng cửa lại để không phiên đến nó
Không thể nói gì tiếp, anh và Khôi Vũ đành’ ra về trong im lặng’, bước xuống nhà chào Dady nó…
“Vương Hoàng này… cháu có phải là Phan Vương Hoàng người thừa kế tập đoàn đá quý P.T(tập đoàn nhà anh, Shaily) không?”- trước khi bước ra cửa Dady nó bỗng cất tiếng hỏi
“Dạ vâng, có việc gì ạ?”-Anh quay lại ngạc nhiên
“À! Không có gì ta chỉ hỏi vậy thôi… cháu về đi”-Anh nghe lời ra ngoài lấy xe-[ Phan Vương Hoàng…thằng bé đó…]-Dady nó nhìn theo bóng anh đắm chìm trong suy nghĩ rồi cũng quay về phòng mình…
Lúc ra lấy xe để về… anh chạm mặt Khôi Vũ
“Cậu… Dương Khôi Vũ nghe rõ đây… từ nay tôi sẽ để ý đến cậu, đừng có tùy tiện như vậy nữa…”-Anh buông lời nói gần như đe dọa đầy hàm ý rồi lái xe đi để lại Khôi Vũ với nụ cười nhếch mép thách thức không còn điềm đạm như ban nãy trước mặt nó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.