Angels in love

Chương 43.1


Bạn đang đọc Angels in love – Chương 43.1

“…Đương nhiên… vì hôm nay Thiên Bảo sẽ đi học…”-Câu trả lời lạnh lùng từ anh cắt ngang chưa kịp để nhỏ nói. Nó, Shaily, Ken ngạc nhiên, nhưng hơn hết là nó quay qua nhìn anh.
“Thiệt hả anh GOD? vậy tối qua anh đã thuyết phục được Thiên Bảo rồi sao? Anh ta nói sao? Sẽ về chứ?”-nhỏ dồn dập hỏi
“Có lẽ, nhưng dù sao hôm nay cũng phải xuất hiện… “-Anh trả lời mập mờ, ánh mắt hờ hững mông lung suy nghĩ trong đầu [ nếu không mình sẽ lại cho thằng này một đấm như tối qua!…]…………………………………………………………..
*playback……………………………………..tối qua…
Sau khi nó đi, hắn và nhỏ đứng lặng người một hồi lâu… Rồi bỗng không nói không rằng, hắn cũng bỏ đi ra ngoài. Nhỏ ngơ ngác không hiểu gì nhưng vẫn vội vào lấy chiếc túi sách chạy theo hắn(về sớm mà không thèm xin phép quản lí một tiếng)
“Ê! Thiên Bảo…Thiên Bảo…đợi tôi với… nèk!!”-Nhỏ gọi với theo nhưng hắn vẫn cứ bước đi như người mất hồn ra ngoài quán Bar. Nhỏ tức giận vì hắn không thèm đoái hoài gì tới mình đang khổ sở chạy theo cái con người vô tâm kia, nhỏ liền chạy lên phía trước dang tay chặn hắn lại , hắn khựng lại nhìn nhỏ trân trân… Đứng trước 1 quán Bar, 4 con mắt chạm nhau, nhỏ hầm hực tuôn một trào-“Anh có bị điếc không vậy? Sao tự nhiên lại bỏ tôi rồi đi một mạch là sao? Bộ anh vẫn còn say rượu hả?”
“Sammy…”-hắn gọi tên nhỏ có gì đó ấm áp-” Tôi…tôi… là một thằng ngốc”

“Anh bị khùng àk? Sao tự nhiên lại tự chữi mình?”- Nhỏ mở to đôi mắt tròn màu nâu hỏi hắn một cách thơ ngây -” Thôi anh có bị sao cũng không quan trọng!… giống như lúc nãy Rin đã nói, mặc dù tôi không biết giữa hai người đã xảy ra việc gì… nhưng hôm nay tôi nhất định phải lôi anh về”- nhỏ nói rồi kéo tay hắn nhưng hắn vẫn cứ ngập ngừng không muốn đi nên cũng không chịu nhích chân dù chỉ một bước. Nhỏ không muốn chịu thua cái tên cứng đầu này, vẫn cứ dùng sức của một đứa con gái mà kéo tay hắn…
“Sammy, thôi đi!”- Một giọng nói khác vang lên, nhỏ dừng lại nhìn lên phía trước mặt mình(tay vẫn nắm chặt tay không buông) hắn cũng ngước nhìn theo hướng phát ra giọng nói… là anh. Anh từ đâu xuất hiện tiến lại gần nhỏ và hắn.
“Anh GOD// GOD”-Hắn và nhỏ đồng thanh kêu lên
“Sammy, em về trước đi”
“Nhưng…em…”-Nhỏ ngập ngừng
“Anh sẽ khuyên Thiên Bảo trở về, em yên tâm đi”-Nghe anh nói, nhỏ buông tay hắn ra vẻ buồn buồn, không thèm chào hắn một câu mà ra kêu một chiếc taxi về luôn( ăn miếng trả miếng)
“Mày muốn gì GOD?”-hắn nhìn anh hỏi
“Đương nhiền là đưa thằng điên như mày về! Về đi, mọi người lo lắng ày lắm đó!”
“Tao…tao… không muốn về… tao mệt mỏi lắm!”
“Mệt mỏi?! Mày đùa chắc!”-Mặt anh xám lại…Bốp… một cú đấm từ anh vào thẳng mặt hắn(ôi tiêu cái mặt đẹp zai!)… hắn ngã nhào ra sau, khóe môi rỉ máu…
“Mày làm gì vậy GOD?”-Hắn hét lên
“Làm gì ư? Câu hỏi này tao phải hỏi mày mới đúng!! Thiên Bảo mày nghe đây mày là thằng hèn… mệt mỏi gì chứ, người mệt mỏi không phải là mày mà là Sammy, là Rin đó mày hiểu chưa!!… Nhìn mày hôn Rin mà lại tưởng nhầm đó là Sammy… điều đó khiến tao thấy rất tức giận. Nhưng mà nể tình bạn của chúng ta… nếu không tao không chỉ ày mấy đấm chứ không phải chỉ là một cú đấm nhẹ nhàng như thế này đâu…”-Anh hét lên như muốn trút hết sự tức giận kìm nén từ lâu

“GOD… mày đã thấy… ??!”-Hắn ngạc nhiên nhìn anh
“Phải, tao đi cùng Rin tìm mày. Tao không đành lòng thấy Rin phải lo lắng, giằng vặt vì cái quá khứ giữa mày và cô ấy. Mày ác…ác lắm Thiên Bảo à!! Mày trốn tránh sự thật trước mắt mà không biết đã làm tổn thương biết bao nhiêu người… Giờ mày suy nghĩ kĩ đi… dù sao cũng phải quay chở về, tao muốn mày hãy giải quyết rõ ràng tình cảm của mình, trái tim mày thuộc về ai?- điều đó chỉ có mày biết…đừng làm họ phải chịu thêm bất cứ một vết thương lòng nào nữa”-Giọng anh trầm ngâm xen cảm giác buồn buồn, rồi anh thọc tay vào túi áo lấy ra một chiếc chìa khóa mạ bằng bạc ghi chữ ‘Dark- F.Boy’ ném vào người hắn-” Chìa khóa xe môtô của mày! Tao kêu người đổ đằng trước rồi, tự về đi!”- Anh quay lưng bước đi, dáng vẻ cô đơn, lạnh lùng toát ra…
Hắn nhìn anh, bỗng cất tiếng-” Mày thích Bảo Tiên?”-Anh chợt khựng lại, nhưng rồi vẫn không trả lời câu hỏi của hắn mà tiếp tục bước đi….
…..End…Playback………………………………………………………………………………………..*
Trở về với hiện tại… anh liếc mắt sang nhìn nó…ấm áp( nhưng chị Rin đâu cảm nhận được)
” Đó! Cậu nghe chưa! Hôm nay Thiên Bảo sẽ đi học… đổi chỗ đi!”-Nhỏ nghênh mặt nói với Khôi Vũ, giọng có vẻ rất vui & hạnh phúc.
“Không thích! Chừng nào cậu ta đi học rồi hay… giờ tôi vẫn sẽ ngồi đây!”-Khôi Vũ ngang bướng đáp lại
“Cậu…cậu… hứ đợi đó!”-Nhỏ nói rồi quay đi
…………… Giờ kiểm tra căng thẳng đã bắt đầu được nữa tiếng, gương mặt ai cũng đổ đầy mồ hôi nhễ nhại, những tiếng gõ bút, máy tính, thở dốc cứ vang lên. Đối mặt với bài kiểm tra cứ như đối mặt với một trận chiến… Chỉ còn 20′, Shaily, Ken, Khôi Vũ đã gần xong, còn nhỏ vừa làm vừa ngồi ngó ra phía cửa trong chờ. Có lẽ giờ trong lớp chỉ còn anh và nó là giấy trắng… hai người chưa ai đặt bút vào bài làm… còn 15’… anh thở dài chờ hắn tới rồi mới cùng làm(hồi nhỏ giờ hai người này cái gì cũng chờ nhau rồi mới làm) chỉ có điều là… sao vẫn chưa thấy, đã gần hết giờ rồi.

Đúng lúc đó… cánh cửa mở ra, một dáng người cao cao quen thuộc, sự mong mỏi của nhỏ đã được đền đáp…là hắn. Mọi người nhìn hắn bước vào lớp định ngồi vào chỗ của mình thì…(tất nhiên là bị Khôi Vũ cướp chỗ), hắn không nói gì kéo một cái ghế khác ngồi phía bên cạnh còn lại của nhỏ, nhỏ ngạc nhiên rồi nở nụ cười tươi rói nhìn hắn và tiếp tục làm phần còn lại của bài. Giám thị phát đề, hắn nhìn sang anh với bài kiểm tra trắng trơn. Như có thần giao, hai người cùng đặt bút một lúc làm bài. Nó ngồi im rồi nhìn sang thời gian trên cái đồng hồ trên tường của lớp…chỉ còn vỏn vẹn 10’… cầm cây bút trên tay nó cũng bắt đầu.
……………Nộp bài… Nó thở dài… vừa kịp lúc.
“Ổn chứ?”-anh cất tiếng hỏi
“Ừ”-Trả lời cụt lũn. Nó xách cái cặp đứng dậy đi về trước không nói lời nào. Shaily thấy vậy liền vội tạm biệt Ken rồi chạy theo sẵn kéo theo nhỏ trong khi nhỏ chưa kịp nói lời nào với hắn. Anh, hắn nhìn theo im lặng( Khôi Vũ bị Fan ‘bắt cóc rồi).
“Về chứ?”-Anh cũng đứng dậy nhìn Ken và hắn hỏi
“Ừmh… thì về”- Hắn và Ken đồng thanh


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.