Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 5


Đọc truyện Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển – Chương 5

Chờ Tiểu Đào bình tĩnh tỉnh lại, thì thấy tiểu thư nhà mình cùng thiếu niên xa lạ kia một bên trái, một bên phải, giống như đồng nam đồng nữ, hai
người trơ mắt nhìn nàng.

Tiểu Thất thấy nàng ta tỉnh, yên lòng, đỡ Tiểu Đào lên, giải thích một phen.

Người thành cẩu, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Đào hồ nghi cao
thấp quan sát “Đại Bạch”, thấy hắn vô hại cười, giống như một tiểu thiên chân.

Nàng ta run rẩy ngón tay: “Ngươi thật sự là Đại Bạch?”

“Gâu!” Thiếu niên lắc lư cái mông.

Tiểu Đào che mặt.

Tiểu Thất cảm thấy, nàng dường như trông thấy sau lưng thiếu niên có một cái đuôi ẩn hình lắc tới lắc lui… Xinh đẹp thì có xinh đẹp, chỉ là, hình
tượng này thật sự là… Thật sự là có chút quỷ dị. Tiểu Thất giữ chặt
Đại Bạch, ý vị sâu xa nói: “Ta biết không có cái đuôi, ngươi không có
cách vẫy. Nhưng mà, ngươi không thể tùy tiện lắc lư cái mông như vậy,
thật sự là quá khó nhìn. Nên biết, ngươi bây giờ là biến thành hình
người a. Đã không phải là bộ dáng trước kia, hiểu chưa?”

Đại Bạch cúi đầu “Gâu” một tiếng, nhu thuận ghé vào bên cạnh nàng, cười tủm tỉm ngửa đầu nhìn nàng.

Tiểu Thất sờ sờ đầu của hắn, “Đại Bạch” khoái hoạt nhe răng, thật sự là cười vui vẻ, thấy Tiểu Đào vẫn còn bán tín bán nghi. Tiểu Thất hỏi: “Tiểu
Đào tỷ buổi tối đi nhà xí mấy lần? Đi mấy lần, thì kêu mấy tiếng.”

“Gâu gâu gâu ẳng”, Đại Bạch dương dương đắc ý, hắn híp mắt nhìn Tiểu Đào, bộ dáng kia phảng phất như muốn nói “Xem đi, ta cũng biết!”

Tiểu Đào kinh ngạc một hồi, giữ chặt tiểu thư nhà mình: “Hắn thật đúng là
biết rõ a! Trời ạ, dạo này, cẩu thật có thể biến thành người?”

Tiểu Thất suy nghĩ một chút, cảm thấy kỳ thật cũng không có gì không thể,
lúc trước bọn họ xem qua họa bản, trong họa, không phải là có nữ tử xinh đẹp hóa thành hồ ly tinh sao?


“Vậy ngươi xem, hắn đẹp như vậy, sẽ là người bình thường sao?”

Tiểu Đào suy nghĩ một chút, nghiêm túc lắc đầu: “Đẹp mắt đều là hồ ly tinh,
trời ơi, cẩu biến thành người còn đẹp mắt như vậy, vậy hồ ly tinh sẽ
tuyệt sắc cỡ nào a!”

Tiểu Thất gật đầu, “Còn phải nói!”

Chủ tớ càng trao đổi càng cảm thấy, thiếu niên này tất nhiên là Đại Bạch không thể nghi ngờ.

Tiểu Thất cảm thấy, nàng thật lâu cũng không sống vui vẻ được như vậy. Phụ
thân hôn mê hơn một năm, bên người nàng cũng không có chuyện gì vui vẻ.
“Bạn tốt” gắn bó làm bạn là Đại Bạch còn vô duyên vô cớ biến mất, điều
này làm cho tâm tình nàng càng kém. Mặc dù hết lần này đến lần khác nói
không có vấn đề, nhưng là sâu trong nội tâm, nàng vẫn hết sức lo lắng.
Mặc dù không biết Đại Bạch tại sao phải biến thành một thiếu niên mười
bốn mười lăm tuổi, nhưng là nàng cảm thấy, mặc kệ biến thành bộ dáng gì, hắn đều là Đại Bạch của nàng, chỉ cần hắn còn sống, cái gì cũng tốt.

Chỉ cần nghĩ biện pháp, biết đâu có thể biến trở lại (thành chó).

Nghĩ như vậy, Tiểu Thất cảm thấy, nếu như ba người nàng, ách, không, là hai
người một chó, nàng là người thông minh nhất, nàng nên nghĩ nhiều hơn.

Xoay người, nàng giữ chặt Đại Bạch, hỏi: “Ngươi sao lại tới đây?”

Mắt đen sáng long lanh của thiếu niên nhìn nàng, “Ư” một tiếng, khó hiểu.

Tiểu Thất vỗ đầu, “Ta sao cũng ngớ ngẩn rồi, ngươi là chó, sẽ biết cái gì a! Từ từ nghĩ biện pháp đi.” Vừa dứt lời, liền nghe tiếng “ùng ục ùng ục”
truyền đến.

Thiếu niên nhe răng le lưỡi.


Mặc dù
biết hắn không phải là một nam hài tử, mà là một con chó, nhưng là Tiểu
Thất thấy hắn le lưỡi như vậy, vẫn mất tự nhiên đỏ mặt lên. Ngoại trừ
thân nhân nhà mình, nàng kỳ thật chưa có tiếp xúc qua nam nhân nào. Mà
ngay cả tiểu thế tử nàng cả ngày chửi bới, nàng kỳ thật cũng chưa từng
gặp qua người này.

“Cái kia, ngươi đói bụng rồi.” Sau khi
hỏi xong, Tiểu Thất lại cảm giác mình hỏi lời này dư thừa, nàng cười
cười, dặn dò Tiểu Đào: “Sắc trời cũng không sớm. Đừng nói là Đại Bạch,
ta cũng đói bụng đây. Ngươi đi phòng bếp lấy chút ít cái ăn. Trấn định
một chút, phải giống như lúc có Đại Bạch, ngàn vạn đừng để người nhìn ra không thỏa đáng.”

Tiểu Đào thưa phải, dè dặt ra cửa. Xem
ra, nàng ta cũng là tin thiếu niên này chính là Đại Bạch, buổi tối nàng
ta đi nhà xí mấy lần cũng biết, này rõ ràng chính là Đại Bạch nha! Nếu
không ai sẽ biết đây! Sẽ không có người cả ngày không có chuyện gì trốn
trên nóc phòng bọn họ nhìn chằm chằm các nàng đi?

Nghĩ như
vậy, Tiểu Đào cũng không trì hoãn, lập tức liền ra cửa, như hôm nay đã
tối muộn như vậy, thường ngày lúc này, cũng đã dùng qua bữa tối.

Tiểu Đào rời đi, bên trong nhà này chỉ còn Tiểu Thất và Đại Bạch hai người.

Tiểu Thất biết rõ, hiện tại đã là giờ Tuất (19h). Thật đúng là không còn
sớm, nàng nhìn nhìn bốn phía, thấy góc rửa tay gian ngoài trên kệ có một chậu nước, nhìn lại Đại Bạch vô cùng bẩn thỉu, Tiểu Thất đứng dậy giặt
khăn lông. Thiếu niên tha thiết mong chờ động tác của nàng, ngồi đàng
hoàng ở một bên, tựa hồ rất muốn tới đây, nhưng lại có chút lo lắng.


Tiểu Thất chủ động khoát tay, thiếu niên lập tức tung tăng như chim sẻ nhảy
đến trước mặt Tiểu Thất, Tiểu Thất kéo hắn đến trên ghế dựa, nghiêm túc
vì hắn lau mặt, lau sạch bụi bẩn, Đại Bạch quả thật là nam hài môi hồng
răng trắng. Có lẽ là sau khi sạch sẽ nên cực kỳ vui vẻ, thiếu niên lắc
lư chân của mình, cười tủm tỉm “Ẳng ư” một tiếng.

“Như vậy
mới đúng a!” Tiểu Thất rất hài lòng với thành quả của mình, vui rạo rực
nhìn trên nhìn dưới, khi ánh mắt rơi xuống trên quần áo hắn, nàng khẽ
nhíu nhíu mày, thật sự là quá bẩn rồi. Bên người nàng đương nhiên không
có y phục của nam nhân, nghĩ như vậy, nàng âm thầm nhắc nhở chính mình,
ngày mai bắt Tiểu Đào chuẩn bị. Nhìn lại Đại Bạch, hắn đang kéo kéo áo,
ngốc hề hề.

A đúng rồi. Hắn vẫn luôn dùng cả tay chân, tay này cũng không sạch sẽ. Nàng đưa tay, “Đại Bạch, tay tay!”

Thiếu niên lập tức đưa tay ra ngoài, Tiểu Thất bóp tay của hắn tỉ mỉ vì hắn
lau, tay của hắn lớn hơn nàng rất nhiều, ngón tay thon dài, đợi lau sạch sẽ, chỉ thấy tay của hắn trắng nõn, bàn tay có một lớp kén mỏng.

Nàng có chút kỳ quái lầm bầm lầu bầu: “Tay của ngươi tại sao có thể có cái
kén đây?” Nói xong lại tự bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng rồi, ngươi vốn là nên có vết chai, vốn dĩ trên móng vuốt của ngươi có đệm thịt nhỏ nha. Hiện
tại ngươi biến thành người, đệm thịt liền biến thành cái kén a!”

Chờ Tiểu Thất thu thập thiếu niên xong xuôi, Tiểu Đào cũng bưng thức ăn trở lại, Đại Bạch “Ư” một tiếng liền xông tới, đầu trực tiếp cắm vào trong
bát. Tiểu Thất vội vàng ngăn cản hắn, “Không được! Đại Bạch không được!
Sao có thể ăn như vậy. Hiện tại ngươi là người, mặc dù không nói chuyện, ngươi cũng phải bắt chước giống như chúng ta ăn cơm. Ngồi xuống.”

Thiếu niên liếc Tiểu Thất một cái, ủy ủy khuất khuất ngồi xuống, nhưng ánh
mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm chén cơm, bĩu môi.

Tiểu Đào
tiếp tục lo lắng trùng trùng, nàng ta nhìn thiếu niên, thở dài nói:
”Tiểu thư, ngài nói này có thể làm sao a, hắn ngốc như vậy. Một khi bị
người phát hiện làm sao bây giờ? Còn gì nữa không! Di di, đúng nha, hắn
sao lại sạch sẽ như vậy. Tiểu thư, ngài như thế nào tự động thủ a, về
sau chuyện như vậy, dặn dò nô tỳ là được! Trước kia đều là ta tắm rửa
cho hắn!”


Thiếu niên ghét bỏ liếc nàng ta một cái, “Ẳng ư”
một tiếng, rúc vào bên cạnh Tiểu Thất. Tiểu Thất “Khanh khách” nở nụ
cười, nàng hất cằm nói: “Sao ta lại thấy, hắn hiện tại giống như không
muốn cho ngươi giúp hắn.”

Tiểu Đào mắt trợn trắng, hắn không muốn, chính mình cũng không muốn đây!

Dù nói thế nào, hắn cũng là nam nhân nha, mình mới không cần… Đợi chút!
Ngón tay Tiểu Đào run rẩy chỉ hướng thiếu niên, “Tiểu tiểu tiểu thư, ta
không thể giúp hắn, ngài cũng không thể a. Ngài là thiên kim. Hắn,
hắn…” Tiểu Đào không biết rõ mình nên nói cái gì cho phải.

Tiểu Thất bừng tỉnh phản ứng lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Đại Bạch,
Đại Bạch vô tội lại nịnh nọt cười, “Ẳng ư” quay đầu nhìn về phía cái ăn.

Tiểu Thất: “Coi như quên đi, ăn cơm trước.”

Chỉ là bữa cơm này, ăn thật là không quá thuận lợi, mặc dù cái muỗng dùng
tốt hơn so với đũa, nhưng đối với Đại Bạch mà nói, vẫn có vẻ phức tạp
vài phần. Hắn ngây ngốc ăn rất buồn cười, dù là như thế, hắn vẫn ăn rất
nghiêm túc. Tiểu Thất cảm thấy, hắn thật đúng là đói bụng lắm, cũng
không biết Đại Bạch mấy ngày nay có phải hay không đều chưa ăn cơm.

Ách… Đợi chút! Cẩu là ăn c*! Hắn sẽ không phải…

Tiểu Thất ánh mắt trở nên tế nhị, mặc dù Đại Bạch từ nhỏ ngay tại bên người
nàng, được nuôi nấng vô cùng tốt. Nhưng không phải có câu tục ngữ sao?
Cẩu không đổi được ăn c*. Ai biết hắn những ngày này cực đói, có hay
không ăn thứ “Không nên ăn gì đó“. Nghĩ như vậy, lại thấy hắn dùng cái
muỗng xúc qua món ăn, Tiểu Thất lập tức không còn cảm giác muốn ăn…

Tiểu Thất dùng chiếc đũa đâm thức ăn, suy nghĩ không ngừng bay loạn, ánh mắt càng thêm liếc tới liếc lui, Đại Bạch không hiểu nhìn nàng.

Tiểu Thất lúng túng buông đũa xuống, lầm bầm: “Ngươi mấy ngày nay không ăn c* chứ?”

“Phốc!” Đại Bạch chính mình phun ra…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.