Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển

Chương 37


Đọc truyện Ẳng, Ẳng, Phu Quân Là Trung Khuyển – Chương 37

Tiểu Thất vốn muốn có thể kéo dài chút thời gian, như vậy Đại Bạch mới có thể vụng trộm trốn đi ra ngoài, giống như lúc ở An Hoa Tự. Nhưng gừng càng già càng cay, đại phu nhân làm sao nhìn không ra điểm không thích hợp này, mặc dù đấu võ mồm, nhưng vẫn không chịu trì hoãn.

Lâm thị hồ nghi nhìn về phía Tiểu Thất, Tiểu Thất nịnh nọt cười một tiếng.

Lâm thị không hề bị lay động quay mặt đi, có điều lại mở miệng, “Đại tẩu…”

Chưa kịp dứt lời, thì thấy gã sai vặt bên ngoài chạy tới, “Tiểu nhân gặp qua đại phu nhân, tam phu nhân.”

Vương thị khiêu mi: “Chuyện gì vội vội vàng vàng như vậy, không có một chút quy củ.”

Gã sai vặt bẩm: “Khởi bẩm đại phu nhân, Trung Dũng vương gia đến, người đang ở cửa, nói là tới thăm Tam lão gia.”

Đại phu nhân kinh ngạc, có điều lập tức nói: “Vậy còn không mau thỉnh.”

Gã sai vặt lại chạy ra ngoài, bà ta vội vã nói: “Các ngươi tạm thời dừng lại. Vương gia tới đây, chúng ta như vậy còn thể thống gì.”

Tiểu Thất thấy đại phu nhân đuổi người ra ngoài, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới, vương gia tới thật đúng lúc, nếu như chậm thêm một bước, sợ là sẽ phải gặp phải đại phiền toái.

Không lâu sau, chỉ thấy Trung Dũng vương gia mang theo vài người tùy tòng đuổi tới, trong đó còn có Tiết thần y chữa trị cho Trịnh Tam lão gia. Canh giờ này, nam tử trong nhà đều không có ở nhà, cũng chỉ có nữ quyến ở đây. Có điều cảnh tượng này ngược lại cũng không quá phận hay lúng túng, trước kia tới đây, Trung Dũng vương gia cũng rất ít cùng người hàn huyên, chỉ nhìn qua Trịnh Tam Lang, hỏi Lâm thị về thân thể của ông ta thì đã rời đi.

Mấy người nhà họ Trịnh thấy Trung Dũng vương gia đến, đều vi phúc thỉnh an, ánh mắt Trung Dũng vương gia quét qua mấy người, dừng lại chỗ Tiểu Thất một lát, lập tức nói: “Đều bắt đầu đi. Chớ có khách khí, ta nghe Tiết thần y nói, Trịnh tiên sinh có chút chuyển biến tốt đẹp, tới xem hắn một chút.”

Lâm thị vội vàng: “Vương gia bên này thỉnh.”


Trung Dũng vương gia gật đầu, ánh mắt lần nữa quét qua Tiểu Thất, dẫn đầu đi ở phía trước, ông ta đã tới không ít lần, cũng biết Trịnh Tam Lang là ở căn phòng nào.

Vương thị đi sau một chút, thì thầm với nha hoàn bên cạnh, “Nhìn cửa cho kỹ, đừng để cho người chạy đi.”

Nha hoàn đáp dạ, sau nhanh chóng rời đi, mà Vương thị đi mau vài bước, đuổi kịp mấy người.

Trung Dũng vương gia thấy tiểu nhà đầu xinh đẹp đi sau Lâm thị, mỉm cười nói: “Nghe nói Thất tiểu thư đi An Hoa Tự cầu phúc. Không nghĩ rằng, ngươi đã trở về. Thời gian qua ngược lại thực vui vẻ, một tháng chẳng mấy chốc đã trôi qua.”

Tiểu Thất bị điểm tên, lập tức bẩm: “Ta ngày hôm qua trở lại. Mấy ngày này, đa tạ ngài chiếu cố phụ thân.”

Trung Dũng vương gia bật cười: “Cần phải vậy.”

Mặc dù căm thù tiểu thế tử đến tận xương tuỷ, nhưng Tiểu Thất đối với Trung Dũng vương gia lại vẫn có chút hảo cảm. Một người cha, cố gắng đền bù vì con trai mình gây họa khắp nơi, so sánh với đứa con trai chưa từng lộ diện, người cha này thật sự là làm cho người ta cảm thấy đáng được tôn kính.

Tiểu Thất nghiêm túc nói: “Kia cũng muốn đa tạ ngài.”

Trung Dũng vương gia nở nụ cười, “Tiểu cô nương chính là tiểu cô nương.”

Lại nói tới, dù không có đi An Hoa Tự, Tiểu Thất gặp mặt ông ta cũng không nhiều lắm, Trung Dũng vương gia ngược lại có thể đoán ra một hai, Lâm thị là người thông minh lanh lợi, Trịnh Tĩnh Hảo đối với Trung Dũng vương phủ trong lòng còn có khúc mắc, bà là người làm mẹ sao có thể không biết được, tiểu cô nương không giấu được tâm tư. Nếu như để ông ta biết được, tóm lại không tốt. Nên Tiểu Thất cũng ít gặp Trung Dũng vương gia. Điểm này ông ta là có thể lý giải.

Hơn nữa bây giờ nhìn, nàng xác thực là một cô nương đơn thuần, ông ta nghĩ vậy, nếu như tâm tư thâm trầm, tuyệt đối không thể nói “Kia cũng muốn cám ơn ngài”, đây không phải là điều nàng nên làm sao?

Phàm là có chút tâm cơ, cũng sẽ không như thế, có thể thấy được, tiểu cô nương này quả nhiên là đơn thuần. Thay con mình lừa dối, ông ta cảm giác thật có lỗi.


Cố Diễn đã là một người ngốc không giấu được chuyện gì, nàng có thể bị Cố Diễn lừa gạt, thì phải đơn thuần đến mức nào.

Không biết sao, trong lúc nhất thời, Trung Dũng vương gia cảm thấy, kỳ thật con trai thích Trịnh Tĩnh Hảo cũng có chút ý tứ? Dù sao, ở đâu còn có thể tìm tới một tiểu cô nương còn ngốc hơn so với hắn đây?

Đại khái là bởi vì Trung Dũng vương gia vẫn nhìn Tiểu Thất, Lâm thị lại có vài phần lo lắng, bà không dấu vết chắn trước mặt Tiểu Thất, mỉm cười nói: “Vương gia mau mời ngồi. Tiểu Thất tuổi còn nhỏ không biết nói chuyện, vương gia ngàn vạn chớ nên trách tội Tiểu Thất.”

Trung Dũng vương gia mỉm cười lắc đầu với Lâm thị: “Không sao. Tiểu nữ hài nhi! Như vậy là bình thường!”

Lâm thị rót trà cho Trung Dũng vương gia, nói: “Mấy ngày nay, tay tam lang ngẫu nhiên sẽ động vài cái, không biết có phải là chuyển biến tốt đẹp hay không. Nói đến cái này, ta còn phải thỉnh giáo Tiết thần y đây.”

Tiết thần y là một lão giả tuổi đã hơn thất tuần, ông ta cũng không giống như người có uy nghiêm ở tuổi này. Ngược lại là mang theo khuôn mặt tươi cười, cực dễ nói chuyện.

”Có phản ứng chính là tốt. Giải thích rõ thuốc này có hiệu quả, kế tiếp, ta sẽ dựa theo phân lượng này thêm một chút. Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đả thương hắn. Có phản ứng đã nói lên, hắn vẫn có thể tỉnh lại. Hiện tại chỉ là vấn đề thời gian.”

Lâm thị nghe, vui mừng lộ rõ trên nét mặt, bà cảm kích nói: “Đa tạ Tiết thần y, về sau, còn phải tiếp tục phiền toái ngài.”

Tiết thần y lắc đầu, “Không có, đừng nói vương gia mời ta tới đây. Coi như là vương gia không mời, thân là người làm nghề y, hành y cứu tế, cứu người chữa bệnh cũng là cần phải vậy. Chữa hết bệnh, trong lòng ta cũng cao hứng.”

Vương thị thấy mấy người hàn huyên, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, đặc biệt là khẩu khí nói chuyện của Trung Dũng vương gia, khẩu khí đó, quá mức tự nhiên.

Trong ngày thường bà ta cũng đã từng thấy qua Trung Dũng vương gia một hai lần, nhưng ông ta nói chuyện cũng không tùy ý giống như vậy, nhưng hôm nay, đặc biệt là nói đến Tiểu Thất, khẩu khí của ông ta rõ ràng cho thấy thân mật rất nhiều, giống như… Giống như đối với một người vãn bối.


Cái này có chút làm cho Vương thị cảm thấy bất thường. Có điều bà ta giấu kỹ suy nghĩ của mình, cũng không có nói nhiều.

Trung Dũng vương gia cũng không đợi lâu thì đã đứng dậy cáo từ, đồng thời rời đi, còn có tùy tòng của ông ta.

Đám người Trung Dũng vương gia vừa rời đi, lão phu nhân đuổi tới, sắc mặt bà ta cũng không tốt lắm, “Vương gia đi rồi?” Quải trượng gõ cạch cạch trên mặt đất.

Vương thị thưa: “Trung Dũng vương gia chỉ là đến xem Tam đệ một chút, nói mấy câu thì đã ly khai.”

Làm dâu lớn, lại đang ở đây theo lý Vương thị nên trả lời.

Trịnh lão phu nhân hừ lạnh một tiếng nhỏ, thấy không ít hộ viện đều ở đây, hỏi: “Vẫn chưa kiểm tra hết sao? Lão thân không phải đã nói, mau chút kiểm tra sao? Huy động nhân lực như vậy, là vì cái gì.”

Vương thị nhất thời bị nghẹn, lập tức nói: “Con dâu cũng là vì ổn thỏa. Nghĩ tới nếu đã đều tra xét, không bằng tra triệt để một chút.”

Trịnh lão phu nhân gật đầu: “Nghĩ như vậy cũng đúng, vậy mau kiểm tra đi, điều tra xong cũng an tâm.” Ánh mắt liếc về phía Tiểu Thất, thấy mặt nàng tái nhợt, lão phu nhân hỏi: “Đây là thế nào? Đại bá mẫu ngươi điều tra là người xấu, ngươi sợ đến như vậy sao?”

Lời Trịnh lão phu nhân chứa đầy hàm ý.

Lâm thị mỉm cười trả lời: “Tiểu Thất ở đâu là vì vậy, vừa rồi a, đứa nhỏ này nói chuyện với vương gia, tám phần là bị vương gia hù đến. Ngài cũng biết, Trung Dũng vương gia là võ tướng, Tiểu Thất lại ít ra khỏi cửa, con bé nhát gan thôi.”

Trịnh lão phu nhân khiêu mi, “Vừa rồi Tiểu Thất nói chuyện với vương gia?”

Tiểu Thất vội vàng đáp: “Dạ. Chỉ là, ta giống như nói sai, có điều vương gia tâm địa rất tốt, cũng không có tức giận.”

Nàng ngây thơ trả lời.

Trịnh lão phu nhân vui mừng cười, “Tiểu cô nương, ngẫu nhiên nói sai một câu nửa câu, không sao.”


Người người cũng biết, tiểu thế tử Cố Diễn Trung Dũng vương phủ đến tuổi nên gả cưới, mà hắn lại là dòng độc đinh của Trung Dũng vương phủ, không có thành thân, nếu như thật sự gả đi, thật sự là tiền đồ không có ranh giới.

Trịnh lão phu nhân vốn hy vọng cô nương nhà mình có thể có cái phúc khí này, nhưng là tiếp xúc với Trung Dũng vương phủ lâu như vậy, cũng không có tiến triển gì, phần tâm tư này của bà cũng nguội lạnh đi vài phần. Nhưng dù là như thế thế, nếu như hơi có chút hướng gió, bà ta lại hưng phấn lên.

Vương thị và Lâm thị thấy vẻ mặt lão phu nhân, đều hiểu vài phần tâm tư của bà, chỉ là, Vương thị trong lòng chửi bới, Lâm thị trong lòng chán ghét, lại đều không thể nói ra miệng.

Mấy người trở về trong sảnh nói chuyện, hộ viện thì cẩn thận kiểm tra, dù là như thế, cũng không kiểm tra được cái gì.

Qua hồi lâu hộ viện tới đây bẩm báo, thấy hắn không thu hoạch được gì, Tiểu Thất vốn là lòng thấp thỏm cũng để xuống. Chỉ riêng Vương thị có chút không thể tin, Tiểu Thất khẩn trương bà ta thấy được, đừng nói là bà ta, ngay cả lão phu nhân cũng hồ nghi khi thấy Tiểu Thất khẩn trương, nhưng bọn họ không có lục soát được gì, một chút cũng không có.

Vương thị ngây ngốc một chút, lập tức mỉm cười nói: “Có kiểm tra cẩn thận chưa? Ta nói cho ngươi biết, tam phòng đều là nữ nhân, nếu như có cái gì không thỏa đáng. Đó là là đại sự, tương lai nếu như có chuyện gì, ta bắt ngươi tra hỏi.”

Tiểu Thất thấy không lục soát được người, lại nổi ý xấu, nàng cười tủm tỉm nhìn Vương thị, nói: “Đại bá mẫu, mọi người là do bác an bài, chẳng lẽ bác còn không tin được hay sao?”

Nàng thế nhưng lửa cháy đổ thêm dầu, vừa nói như vậy, sắc mặt lão phu nhân lập tức liền thay đổi. Hậu viện Trịnh phủ, vẫn luôn nằm trong tay lão phu nhân, ngay cả việc bếp núc cũng không có giao ra, Tiểu Thất nói như vậy, tầm mắt lão phu nhân lập tức quét qua hộ viện và đại phu nhân một vòng.

Vương thị tối tăm thầm mắng một câu nha đầu chết tiệt kia, sau vội vàng nói: “Sao lại như vậy, hộ viện trong phủ, tự nhiên là nghĩ cho an toàn của mọi người, cũng là nghe lệnh của mẫu thân. Ta a, có điều là chấp hành người thôi. Ngươi nha đầu kia, không trách được vừa rồi vương gia còn nói ngươi là tiểu nha đầu, thật sự là tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Tiểu Thất vô tội khiêu mi: “Vậy Đại bá mẫu đối với chúng ta thật tốt. Tam phòng nhân khẩu ít nhất, địa phương nhỏ nhất, dùng là thời gian lại nhiều nhất, lục soát không ra còn muốn tiếp tục lục soát. Đối với chúng ta thật sự là quá tốt, ta rất cảm động…”

Này trào phúng cơ hồ xem như trắng trợn rồi.

Lâm thị quát lớn: “Được rồi Tiểu Thất, nói bậy bạ gì đó. Còn không trở về phòng.”

Tiểu Thất nháy mắt to nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu, ta có thể trở về phòng không?”

Lão phu nhân chỉ biết: “Trở về đi trở về đi!” Bà còn mong mỏi, Trung Dũng vương phủ có thể bởi vì áy náy để cho tiểu thế tử nạp Tiểu Thất, dù là làm trắc phi cũng tốt, nhưng khi nhìn nàng, hoàn toàn ra vẻ không hiểu chuyện. Lại nghe những lời vừa rồi, cũng giống như khi nói chuyện với Trung Dũng vương gia, bà ta thở dài một tiếng, cái cô nương này, như thế nào cứ không hiểu chuyện như vậy đây! Trông cậy vào nàng, sợ là sẽ không bao giờ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.