Ăn Xong Chùi Mép

Chương 13: Họp lớp


Đọc truyện Ăn Xong Chùi Mép – Chương 13: Họp lớp

Giám đốc Vương đưa thuốc đau bao tử xong chuẩn bị đi ra ngoài, vừa mới đi đến cửa như chợt nhớ ra gì đó, ông dừng bước, vẻ mặt do dự quay đầu lại, ngại ngùng nói với tôi, “Đúng rồi thư ký Hạ, tôi biết tuy là hơi đường đột một chút, nhưng tôi thật sự rất cần cô giúp. Cô có thể cho tôi xin một tấm ảnh được không? Tốt nhất là ảnh chụp cận mặt hoặc là toàn thân cũng được.”

“Ông muốn xin hình tôi làm gì?” Tôi lập tức đề cao tinh thần cảnh giác, “Chẳng lẽ tôi đắc tội ông điều gì nên ông muốn lấy hình tôi đi đánh tiểu nhân hả?”

Giám đốc Vương luống cuống xua tay, “Không không không, đương nhiên không phải.”

Nếu không thì vì cái gì? Tôi nheo mắt hất hàm, thầm đánh giác giám đốc Vương mập mạp, bụng phệ, mặt cũng đầy nếp nhăn, rồi nhìn nụ cười nham nhở trên mặt ông ta, tự dưng tôi rùng mình run sợ nghĩ đến một khả năng khác, chẳng lẽ ông chú bốn mươi tuổi này để ý tôi, trâu già muốn gặm cỏ non?

Giám đốc Vương hoảng hốt bởi ánh nhìn kỳ dị của tôi, vội vàng giải thích, “Thư ký Hạ, cô đừng hiểu lầm. Thật ra là thế này, vợ của tôi nghe nói công ty của chúng ta có rất nhiều đồng nghiệp nữ xinh đẹp,nên tò mò muốn nhìn thử, kêu tôi tìm ảnh của một đồng nghiệp nữ nào đó trong công ty đem về cho bà ấy xem.”

Nghe xong, tôi hãnh diện nở lỗ mũi! Nhưng cũng không buông lỏng đề phòng, thẹn thùng nói, “Ra là vậy, nhưng tôi không có mang theo ảnh, hay là ông lấy di động chụp hình tôi đi?”

Giám đốc Vương vui mừng đến cười toe toét, vừa lấy di động ra vừa hồ hởi đáp, “Được được.”

Tôi đứng ngay ngắn tạo dáng, mỉm cười e lệ như nàng Mona Lisa để giám đốc Vương dùng di động chụp một tấm hình.

Giám đốc Vương cầm lấy di động coi, vẻ mặt xúc động cảm kích nói, “Thư ký hạ, hôm nay thật sự rất cám ơn cô ! Cô cũng biết đó, phụ nữ ai cũng đa nghi cả, vợ tôi hiện tại đang trong thời kỳ mãn kinh nữa, từ khi nghe nói trong công ty mấy nhân viên nữ ai nấy đều xinh đẹp như hoa, mỗi lần tôi tăng ca về nhà trễ một tí thì thế nào bà ấy lại cằn nhằn không thôi, giờ mà nhìn hình cô chắc chắn bà ấy sẽ không cáu kỉnh nữa đâu!”

Tôi, “…”

Khốn thật, hoá ra là vì tác dụng này!

Giám đốc Vương đi rồi tôi cũng bỏ công việc đang làm qua một bên, nhìn chằm chằm túi thuốc đau bao tử đến ngây người.

Tôi đang suy nghĩ gì hả? Tôi đang nghĩ, đã ông chủ Lục tối hôm qua vì phát bệnh mà không ăn được gì, hôm nay chỉ mới ăn có một nửa cái bánh mà bệnh đã tái phát, bệnh tật tái đi tái lại nhiều lần như vậy thì ai mà chịu nổi chứ ? Nhất định anh ta hiện tại ói ra cả mật xanh mật vàngrồi…

Tình trạng thê thảm này không thể không kể đến công lao hiển hách mà tôi gây ra, giờ mà Tổng giám đốc từ toilet quay về phòng, tôi phải làm sao thể hiện sự ăn năn, hối hậ của mình đây hả ?

Đang vắt óc suy nghĩ, loáng thoáng nghe tiếng bước chân ngoài cửa, tôi vội đứng nghiêm người, chấp hai tay để ở bụng dưới, cúi đầu 60 độ nhìn xuống đất, vẻ mặt lo âu buồn rầu, tỏ ra tôi đã biết sai, thật sự biết sai rồi.

“Thư ký Hạ, cô sao vậy?” Giọng nói nghe rất quen thuộc nhưng tuyệt đối không phải giọng của người nào đó.


Tôi ngẩng đầu đầy ngạc nhiên, theo quán tính hơi đề phòng, “Giám đốc Vương, ông quay lại làm gì vậy?” Chẳng lẽ vừa rồi đả kích tôi chưa đủ, định quay lại đả kích tôi thêm lần nữa sao?

Giám đốc Vương chỉ chỉ túi xốp trên bàn, “À, là thế này, Tổng giám đốc không được khoẻ, đã về thẳng nhà rồi, tôi đến lấy túi thuốc mang tới nhà cho anh ta.”

Đột nhiên tôi thấp thỏm, lòng lo lắng không yên, “Về nhà? Nghiêm trọng vậy sao?”

Giám đốc Vương gật đầu, nét mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi, “Cũng chẳng biết Tổng giám đốc ăn trúng cái gì mà lại nôn thóc nôn tháo như vậy, vừa rồi từ toilet bước ra mà mặt mày anh ta trắng bệch.”

Tôi im lặng, trong đầu mường tượng đến khuôn mặt tái mét, điệu bộ liêu xiêu như người sắp chết của ông chủ Lục, cảm giác áy náy lại tăng thêm một bậc ! Vì thế, tôi liền cầm lấy túi thuốc, xung phong đảm nhận trọng trách này, “Giám đốc Vương, ông bận rộn trăm công nghìn việc, việc đưa thuốc nhỏ nhặt này cứ giao cho tôi, tôi sẽ giúp ông đưa cho Tổng giám đốc!”

Giám đốc Vương chợt nhìn tôi đầy mờ ám, “Cô từng đến nhà Tổng giám đốc rồi hả?”

Tôi đột nhiên nhớ tới cô đồng nghiệp nữ hùng hổ như hùm như sói, ganh tị người khác như kẻ thù, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Đương nhiên là chưa đến bao giờ!”

Vì thế ông ta đưa tay cầm lấy túi xốp, từ chối ý tốt của tôi, “Đã cô chưa đến bao giờ, thì làm sao biết ở đâu được, rất dễ bị lạc đấy, thôi, cứ để tôi mang đi được rồi.”

Tôi tỏ vẻ hăng hái, nắm chặt cái túi kéo trở về, “Giám đốc Vương, ông đừng khách sáo mà, nhận định phương hướng của tôi cũng không tệ đâu, ông cứ nói địa chỉ cho tôi đi, tôi nhất định có thể tìm được mà!”

Giám đốc Vương tiếp tục thoái thác, “Không phải tôi khách sáo, chỉ là không phải cô không có bằng lái xe sao? Đón xe cũng phải tốn nhiều tiền, lãng phí lắm! Tôi lái xe đi cũng không mất bao nhiêu thời gian, một lát sẽ quay lại ngay mà, hơn nữa giờ cô đi cũng không thích hợp cho lắm.”

Tôi thấy khó hiểu, “Tại sao?”

“Tổng giám đốc đã ói đến thừa chết thiếu sống, cô đừng đến đó kích động anh ta nữa.”

“…”

Nói cách khác là nếu Lục hồ ly gặp tôi thì sẽ càng nôn nhiều hơn ư? Giám đốc Vương, rốt cục là ông đả kích tôi hay là tôi đả kích anh ta thế !

Tôi thật sự không tìm được lý do gì để phản bác lại, đành buông tay chịu trận, Giám đốc Vương trực tiếp cầm túi thuốc ra khỏi văn phòng.


Nhìn ông ta rời đi, tôi thất vọng thở dài nhìn đống tài liệu trên bàn, dù sao mang thuốc đến cho Tổng giám đốc chẳng những có thể quang minh chính đại lười biếng, hơn nữa còn là cơ hội rất tốt lấy công chuộc tội, có thể nói một cách rất hữu hiệu, một mũi tên trúng hai con nhạn, đáng tiếc cơ hội lại vụt mất…

Bận rộn cả một ngày, tới gần lúc tan sở, di động tôi bỗng nhiên vang lên, là Ngải Lị gọi.

“Alo?”

“Tiểu Diệp, mày chuẩn bị xong chưa vậy?”

“Hả?”

“Họp lớp đó! Hôm nay lớp trưởng thầu hết đấy, tha hồ mà ăn uống no say, đúng bảy giờ có mặt ở nhà hàng, mày đừng có tới trễ đó nha!”

“Ờ.”

“Ờ cái gì mà ờ? Tao hỏi là mày chuẩn bị đi chưa!”

“Vốn là chuẩn bị xong, nhưng đùng một cái lại tiêu tan hết!”

“Mày đang lảm nhảm cái quái gì vậy, tóm lại là đến lúc đó người mà tao muốn gặp lại không thèm đến thì tự mà biết hậu quả!”

“Ngải Lị, nhưng mà…”

“Cúp máy đây, Chí Hải tới đón tao rồi.”

“Khoan đã, nghe tao nói hết đã.”

“Tút tút tút…”

Sau khi ngắt điện thoại, tôi bồn chồn lo âu không thôi, vốn thấy Lục Tuyển Chi trở về sớm, tôi cứ ngỡ mình sẽ có một hậu thuẫn vững chắc, thế nên cũng yên tâm gác chuyện họp lớp sang một bên, mà giờ anh lại bị bệnh nằm nhà,làm sao đi với tôi đến buổi họp lớp được chứ?


Đúng là kế hoạch thay đổi nhanh đến khó đỡ !

Do dự cả nửa ngày, tôi quyết gọi điện cho Lục Tuyển Chi, điện thoại reo thật lâu mới có người bắt máy, giọng nói nghe rất yếu ớt, “Có chuyện gì à?”

Tôi trước sau vẫn giữ giọng điệu xu nịnh nói với anh, “Tổng giám đốc, anh quên hôm nay là ngày rất đặc biệt hả?”

Anh trả lời rất ngắn gọn, “Ừm, không có quên.”

Tôi khấp khởi chờ mong hỏi, “Vậy tối nay bảy giờ anh có thể tới nhà hàng Tụ Duyến phải không?”

Anh im lặng một lúc sau đó mới nói, “Chuyện này… chỉ sợ không được.”

Biết rõ tình trạng hiện giờ của anh, tôi tuy là thất vọng nhưng cũng gượng gạo cười nói, “Thế à, vậy thì thôi, anh nghỉ ngơi cho khoẻ đi nha.”

Tuy cuối cùng cũng không có bạn trai đi cùng, nhưng quần áo dĩ nhiên không thể qua loa, dù sao cũng không thể mất mặt trước đám bạn cũ được. Rời công ty về nhà thay chiếc váy Lục Tuyển Chi tặng tôi, rồi mang thêm đôi giày cao gót của mẹ, sau đó ngồi xe buýt đến nhà hàng Tụ Duyến, bôn ba một chặng được tôi đến đó vừa đúng 7 giờ.

Lúc xuống xe, người đàn ông trung niên sau lưng tôi dường như đang rất vội, thấy tôi mang giày cao gót đi chậm chạp, bực mình đẩy tôi một cái, làm tôi lúc đang đi xuống bậc thang loạng choạng ngã xuống đất, hơn nữa chất lượng đôi giày cao gót của mẹ lại rất tệ, gót giày bên trái “rắc” một cái đã sứt ra, tôi ngả nghiêng, lắc lư vài cái rồi mới đứng vững được.

Đứng vững rồi, tôi định mắng cho ông chú đó một trận, thì ông ta đã hấp tấp vội vàng đi thật xa rồi! Trong cơn tức giận, tôi tự an ủi mình, người bị chó cắn không thể cắn ngược lại con chó, huống chi lại là một con chó cắn người xong liền bỏ chạy!

Người gặp may mắn làm gì cũng suôn sẻ, trái lại người bị vận xui bám theo thì sẽ xui xẻo dài dài.

Nói thế, là bởi vì tôi trông thấy một chiếc xe đang đậu bên đường cách đó không xa, chiếc này vô cùng thân quen, tại trên chiếc xe này, đã từng có một người con trai nắm bàn tay tôi và dạy tôi lái xe, cũng đã bao lần anh đưa đón tôi trên chiếc xe này, tôi đã từng dùng bút bi hiệu Mike viết tên mình lên tay lái phụ, chắc nịch tuyên bố đây chính là vị trí dành riêng cho tôi.

Cửa xe ghế lái và ghế phụ đồng thời mở ra,một nam một nữ ăn mặc tươm tất lần lượt bước xuống, cả hai đưa mắt nhìn cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo mới vừa đứng vững là tôi đây.

Sầm Vũ Minh hơi khựng lại, chắc có lẽ là vì mấy lần trước tôi không tham gia họp lớp, anh không ngờ hôm nay lại thấy tôi ở đây.

Lâm Na kiều diễm nở một nụ cười đầy mê hoặc, chủ động bước tới chào hỏi, “Hạ Diệp, đúng là đã lâu không gặp.”

Cô ta cứ y như đã đút lót tiền cho Thượng Đế vậy, chẳng những dáng người như siêu mẫu, lại xinh đẹp vô cùng, muốn vóc dáng thì có vóc dáng, muốn gia thế thì có gia thế, mà ngay cả giọng nói cũng trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách.

Tôi hơi xấu hổ, “Ha ha, đúng vậy!”

Lâm Na nhìn giày của tôi, khuôn mặt đang mỉm cười lại có chút đắc ý, vờ vịt tốt bụng, “Sao bạn lại ngồi xe buýt đến đây thế, nhìn bộ dạng chật vật của bạn, biết vậy mình đã gọi Vũ Minh lái xe đến đón bạn đi cùng luôn rồi.”


Cô ta và tôi học cùng khoá, ở chung một ký túc xá, lúc học đại học, mấy năm đó Sầm Vũ Minh hay đến ký túc xá tìm tôi, cô ta rất rõ quan hệ giữa tôi và Sầm Vũ Minh, mấy lời này từ miệng cô ta nói ra, tôi nghe cứ như thể : bạn ngồi xe buýt rất đáng thương, người đàn ông trước kia của bạn hiện giờ đã thành tài xế riêng của mình, mình kêu anh ta đi đón bạn thì anh ta sẽ ngoan ngoãn đi đón bạn thôi.

Lòng tự trọng trỗi dậy, tôi cũng không chịu thua kém bọn họ, giả vờ e thẹn, hạ giọng nói, “Không cần đâu, mắc công bạn trai của mình biết được thì sẽ giận đấy!”

Sầm Vũ Minh nãy giờ im thin thít, thế mà vừa nghe tôi nói xong lại nhíu mày, nhìn tôi đầy phức tạp.

Lâm Na hơi ngạc nhiên, hơn nữa là không tin, “Hạ Diệp cũng có bạn trai sao? Mình còn định giới thiệu một người cho bạn nữa chứ. À đúng rồi, sao hôm nay không dẫn anh ta tới đây luôn cho vui?”

Tôi biện đại lý do nào đó, “Hôm nay anh ấy bận việc không tới được.”

Lâm Na như rất muốn vạch trần tôi, kiên quyết không chịu buông tha, “Vậy thì không được, vất vả lắm mọi người mới có dịp họp mặt với nhau, nói thế nào cũng phải gọi anh ta đến chung vui chứ, tiện thể ra mắt mọi người luôn.”

Nét mặt cô ta rất tự tin, chính là vì đinh ninh tôi không cớ nào khước từ, hơn nữa tuyệt đối nắm chắc trong tay không có người đàn ông nào xuất hiện!

Tất nhiên, bởi đó là sự thật, tôi chợt sợ hãi cúi gầm đầu, khó xử nghĩ cách nên nói thế nào để đỡ bị mất mặt, rốt cục cũng nghĩ ra cái cớ, tôi tức khắc ngẩng đầu lên, nhưng lời nói thốt ra kể cả đối phương lẫn chính tôi mắt chữ A mồm chữ O.

“Anh ấy đến rồi!”

Bởi vì lúc tôi ngẩng đầu lên, trông thấy một chiếc xe màu đen bóng loáng rất quen thuộc lái ngang qua.

Chiếc xe từ từ đậu vào bên đường dưới cái nhìn của ba người, một chiếc xe bóng bẩy sang trọng loáng cái đã làm chiếc xe của Sầm Vũ Minh chìm lỉm, cửa xe mở ra, một người con trai tướng mạo khôi ngô, lịch lãm trên cả tuyệt vời, áy náy cười nhìn tôi, “Anh tới trễ.”

Anh mặc chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu dáng không quá cầu kì nhưng sang trọng, mở phanh hai cúc áo, he hé để lộ khuôn ngực gợi cảm, mái tóc đen bóng mềm mại hơi ngổn ngang, trong sự lịch lãm lại có chút giản dị, khuôn mặt cực kì điển trai và lạnh lùng của anh quyến rũ không thua kém bất cứ siêu mẫu nào, tôi như bị cuốn hút bởi sức hấp dẫn mạnh mẽ đầy nam tính của anh !

Tôi ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ nhìn người con trai trước mặt mình, ngay cả nói chuyện cũng ấp a ấp úng, “Anh… không phải nói không đến sao?”

Đôi mắt đen huyền hiện lên ý cười, nhướng mày hỏi, “Anh khi nào nói là không đến?”

Tôi nhớ rành mạch lời của anh, liền nói ra, “Vừa rồi gọi điện hỏi anh bảy giờ có tới nhà hàng Tụ Duyến được không, anh rõ ràng nói chỉ sợ không được!”

Anh vươn tay thân mật vuốt một bên má của tôi, giọng điệu rất dịu dàng, “Khi đó anh đang ở bệnh viên để kiểm tra, làm xong thì cũng gần 7 giờ. Em kêu anh bảy giờ tới, đương nhiên là không được rồi.”

Giờ thì tôi đã hiểu, anh nói “chỉ sợ không được” ý bảo “đúng bảy giờ tới, chỉ sợ không được.”

Trời ạ, trải qua nhiều kinh nghiệm xương máu thế mà tôi chẳng thông minh lên tí nào, nói chuyện với người này không thể hiểu bề nổi mà nhất định phải suy nghĩ sâu xa một tí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.