Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 71: Trải Chăn Nằm Dưới Đất
Tối hôm đó, sau khi đưa hai đứa nhóc về nhà, Bộ Soái liền mời Phỉ Minh Sâm và Lục Tịnh An đi ăn cơm.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc – Cấm Thành.
Vui lòng không mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Nơi cậu ta chọn là một quán lẩu nổi tiếng Giang Bắc, công việc kinh doanh phát đạt, vừa tới đã thấy cậu ta kề vai sát cánh với ông chủ hàn huyên một hồi, có thể nhận ra bọn họ có quen biết.
Tuy quán lẩu kín chỗ nhưng ông chủ vẫn thu xếp được cho bọn họ một bàn, hơn nữa còn đích thân ghi món cho bọn họ, nhiệt tình hết sức.
“Lấy mấy món này trước đi ạ, làm phiền chú Lưu rồi.”
“Khách sáo cái gì? Người quen cả mà, chú đảm bảo sẽ mang cho cháu đồ ăn tươi ngon nhất, dám chắc cháu sẽ không ăn được mấy món này ở chỗ khác đâu!”
“Thế nên không phải cháu cứ về là lại phải tới thăm chú đấy sao?”
Ông chủ cười lớn tiếng, qua lại thêm đôi câu rồi bận rộn rời đi.
Lúc Bộ Soái nói chuyện với ông chủ, Phỉ Minh Sâm lặng lẽ dỡ bỏ bao bì bát đũa, đang định cầm ấm nước thì Lục Tịnh An đã giúp cậu nhấc lên.
Cậu cười nhìn cô rót nước cho mình.
Thấy Phỉ Minh Sâm cứ nhìn chằm chằm mình rót nước khiến Lục Tịnh An không khỏi đỏ mặt, vừa thò tay lấy cốc thì Phỉ Minh Sâm đã bắt lấy tay cô.
“Để mình, cẩn thận nóng.”
Phỉ Minh Sâm vừa nói vừa làm.
Mặc dù chỉ là một việc nhỏ nhưng nét mặt của cậu vô cùng nghiêm túc và chuyên tâm, dù giơ tay hay nhấc chân cũng đủ toát ra sức quyến rũ.
Lục Tịnh An nghiêng đầu nhìn cậu không chớp mắt.
Khi Bộ Soái quay lại thì vừa khéo bắt gặp cảnh này, cậu ta không khỏi chậc lưỡi, “Hai người thích ngược đãi người ta thế cơ à? Ôi chao, tôi cảm thấy bị bạo kích quá.”
Nói xong, cậu ta khoa trương làm một động tác che ngực.
Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn Bộ Soái, đây là lần đầu tiên cô gặp phải một người hoạt bát thế này, cô có chút hoang mang đối với màn biểu diễn thình lình này của cậu ta.
Phỉ Minh Sâm đặt bộ đồ ăn đã được xối nước nóng trước mặt Lục Tịnh An, rồi lấy một cái túi chườm sưởi ấm bàn tay cô.
Nghe thấy Bộ Soái nói vậy, cậu khẽ bật cười sau đó thấp giọng nói, “Đừng để ý tới anh ta.”
“Ê ê, trước đây A Sâm đâu có như vậy, có phải đây chính là có vợ quên anh em không vậy trời? Anh… anh giận nha! Tuyệt giao tuyệt giao!”
“Ồ, vừa định nói buổi tối sẽ gửi PPT cho anh, chắc là không cần nữa nhỉ?” Phỉ Minh Sâm đặt bát đũa trước mặt mình, thản nhiên mỉm cười.
Bộ Soái lập tức khẩn trương, “Đừng mà! Anh trai, cậu mới là anh trai tôi!”
Nói xong, cậu ta còn nịnh nọt bưng chai bia, rót đầy cốc cho Phỉ Minh Sâm.
“Nào nào nào, uống rượu đi uống rượu đi, đại nhân không chấp tiểu nhân, tối về nhớ gửi báo cáo qua mail cho anh nhé haha!”
Dù đang ngày đông nhưng Bộ Soái vẫn gọi vài chai bia, theo lời cậu ta thì ăn lẩu mà không uống bia vậy khác gì đừng ăn còn hơn.
Rót cho Phỉ Minh Sâm xong, Bộ Soái lại lấy một cốc khác rót cho Lục Tịnh An.
Nhìn bọt bia nổi lên, Lục Tịnh An đang định đón lấy thì giữa chừng bị Phỉ Minh Sâm chặn lại.
“Cô ấy không uống bia.” Cậu thấp giọng nói rồi uống cạn cốc bia đó.
Lục Tịnh An chớp mắt liếc nhìn Phỉ Minh Sâm, ủa, cô có nói cô không uống được bia hả?
Phỉ Minh Sâm lại nhìn và xoa đầu cô, thì thầm bên tai, “Ngoan, bia lạnh lắm, cậu không uống được.”
Âm thanh trầm thấp đè nén của cậu mang theo từ tính mê người, hơi thở phả lên tai cô lan tỏa rộng khắp khiến lỗ tai cô đỏ bừng lên vì ngứa ngáy.
“Vậy cũng được.” Cô qua quýt gật đầu.
Nhìn hai người quan tâm lẫn nhau Bộ Soái chỉ cảm thấy cái nồi lẩu này càng ăn không ngon như cũ, mặc dù mùi vị vẫn y nguyên là sao?
Trong quán lẩu có bật hệ thống sưởi cho nên không bị lạnh quá, nhà hàng này nằm cạnh bờ sông, nhìn ra bên ngoài cửa sổ có thể trông thấy rõ phong cảnh sông nước, đang vào mùa đông giá rét, cả dòng sông gần như đã đóng băng.
Thời tiết này đi ăn lẩu đúng là tuyệt vời.
Ăn được nửa chừng, bị Bộ Soái chuốc khá nhiều bia, Phỉ Minh Sâm đứng dậy tỏ vẻ cần tưới WC một chuyến.
“Cần mình đi cùng không?” Thấy sắc mặt cậu ửng đỏ, Lục Tịnh An không khỏi lo lắng.
“Không sao, mình trở về ngay thôi.” Lục Tịnh An xoa đầu cô, tuy sắc mặt ửng đỏ nhưng thần sắc của Phỉ Minh Sâm vẫn vô cùng tỉnh táo.
Sau khi Phỉ Minh Sâm đi, trên bàn ăn chỉ còn lại Lục Tịnh An và Bộ Soái ngồi đối diện nhau.
“Haha, em gái ăn thịt đi!” Bộ Soái gắp vài miếng thịt bò nóng hổi thả vào trong bát của Lục Tịnh An.
“Cảm ơn.” Lục Tịnh An không hề từ chối.
Cô không phải người nói nhiều, hơn nữa chỉ vừa mới quen Bộ Soái, tình thế vốn lạnh lẽo cho tới khi Bộ Soái chọc cười cô thì bầu không khí mới được hâm nóng lên.
“Em dâu à, có phải em rất hiếu kỳ tại sao anh và A Sâm lại quen nhau không?” Bộ Soái uống một hớp rượu, huyền bí hỏi.
Lục Tịnh An chớp mắt ngẩng đầu nhìn Bộ Soái, rõ ràng đã bị cậu ta nói trúng ý.
Cô quả thật rất tò mò lý do hai người quen nhau, trông bọn họ chẳng giống cùng một loại người gì cả.
“Anh lớn hơn bọn em ba tuổi, cấp một anh học cùng trường với A Sâm.” Bộ Soái bóc một hạt lạc ném vào trong miệng, vừa nhai vừa kể tiếp, “Từ bé anh đã là một cậu nhóc hư hỏng, thích đánh nhau, cũng có chút gia thế cho nên ở trường thuộc loại không ai dám trêu chọc.”
Lục Tịnh An gật đầu, không mấy bất ngờ.
“Bây giờ có một từ gì đó, cái gì nhỉ? À đúng rồi, hình như gọi là Bạo chúa học đường!”
Bộ Soái ngẩng đầu liếc nhìn Lục Tịnh An cười nói tiếp, “Lại nói, có khi em còn phải gọi anh một tiếng đàn anh đấy, hồi cấp hai anh cũng học trường Trung học Số 14, năm em vào thì cũng là năm anh tốt nghiệp, không biết em đã từng nghe qua tên anh chưa nhỉ.”
“Chuyện của em thì anh đã nghe nói qua, ban đầu thấy A Sâm kể em đã vào được Trung học phổ thông Số 1, lại còn ngồi cùng bàn với A Sâm thì khiến anh giật hết cả mình.
Về điểm này anh đây thật sự phục em, đánh lộn thì anh thành thạo nhưng học thì anh chịu, cứ nhìn thấy sách là anh lại đau đầu.”
Lục Tịnh An mím môi, không hề muốn nhớ lại mấy chuyện ở trường Số 14.
May mà Bộ Soái chỉ tiện mồm nhắc tới, rồi mau chóng chuyển chủ đề.
“Hồi tiểu học, A Sâm đã là một học sinh xuất sắc với trí nhớ tốt nhưng trông vô cùng yếu ớt, nhìn cậu ta chẳng khác nào một tên nhóc gầy gò ốm yếu, hơn nữa còn không phải người bản địa cho nên rất dễ bị người ta ức hiếp.”
Bộ Soái bắt đầu nhớ lại, đôi mắt mơ màng hoài niệm.
“Xé sách, ném đồ dùng học tập, lúc đứng dậy trả lời thì bị kéo ghế ra, đương nhiên đó toàn là chuyện nhỏ, nghiêm trọng nhất là khi tan học bị người ta chặn đường.”
Lục Tịnh An buông đũa xuống, nơi chân mày nhíu chặt, bàn tay siết lại thành nắm đấm.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc – Cấm Thành.
Vui lòng không mang đi nơi khác.
Cám ơn.
“Có điều thằng nhóc này quật cường lắm, bị người ta bắt nạt cũng không kể cho ba mẹ, bị đánh cũng chỉ nói không cẩn thận mà ngã, khi đó hình như ba mẹ cậu ta quá bận nên cũng bị lừa.”
Bộ Soái lắc đầu, mỉm cười nhìn sắc mặt giận dữ của Lục Tịnh An, “Đừng lo lắng, thằng nhóc này cũng gian xảo lắm, nào có chuyện bị người ta bắt nạt mà không phản kích lại đúng không?”
“Đầu tiên, cậu ta thiết kế một màn bị mấy người kia bắt nạt trong giờ học khiến mấy đứa bị mời phụ huynh, trong đó có một phụ huynh cực kỳ hung dữ, thẳng tay đánh con luôn tại trường học.”
“Sau đó, cậu ấy tới tìm anh.” Bộ Soái ợ một tiếng, “Em nói xem, có phải lá gan của cậu ta vừa lớn lại vừa xảo quyệt hay không? Nhưng anh cảm thấy rất hợp lý, dù là mấy đứa lớn tuổi nhưng khi nhìn thấy anh vẫn cứ run rẩy, vậy mà cái tên nhóc gầy gò yếu ớt kia lại dám chủ động chặn đường anh?”
Lục Tịnh An chớp mắt, sắc mặt đã dịu đi, ra hiệu để Bộ Soái kể tiếp.
Đúng lúc này, Phỉ Minh Sâm từ WC quay lại, cậu nhíu mày, dường như đã nghe thấy lời nói của Bộ Soái.
Sau khi ngồi xuống, Phỉ Minh Sâm cười cất tiếng, “Lại nhớ về quá khứ đấy hả?”
“Đó chính là một thời tuổi trẻ đã qua của anh!” Bộ Soái lớn tiếng, có vẻ phấn khích ra mặt.
Phỉ Minh Sâm bó tay, nâng ấm trà lên rót cho Bộ Soái một chén.
“Anh không uống trà, đàn ông phải uống rượu!” Bộ Soái lắc đầu rồi bưng chén rượu nhấp một ngụm.
Lục Tịnh An, người đang im lặng rốt cục không nhịn nổi nữa, “Sau đó thì sao?”
Phỉ Minh Sâm gắp rau vào trong nồi lẩu, nghe thấy cô hỏi bèn thuận miệng đáp, “Về sau hả, mình đã giao dịch với anh ta.”
“Giao dịch?”
“Ừ, mình giúp anh ta làm bài tập về nhà để anh ta khỏi bị ba đánh, còn khi ở trường anh ta phải bảo vệ mình, tiện thể dạy mình cách đánh lộn luôn.”
Lục Tịnh An chớp mắt, ngạc nhiên hỏi, “Cậu còn biết đánh nhau á?”
Phỉ Minh Sâm ngừng lại một lát, nhớ tới chuyện của Liên Vũ, hình như cô vẫn tưởng là cậu bị Liên Vũ đâm một dao nhỉ?
Đang do dự có nên cho cô biết sự thật hay không thì Bộ Soái ngồi đối diện đã lên tiếng, “Đúng vậy, thằng nhóc này chỉ giỏi đọc sách chứ đánh đấm yếu lắm, uổng công anh ra sức dạy nó như thế!”
Biểu hiện của Bộ Soái có vẻ vô cùng ghét bỏ, “Đã luyện nhiều năm vậy rồi mà chả lên được tí cơ bắp nào, cậu nhìn anh đây này.”
Thấy Bộ Soái định cởi áo, Phỉ Minh Sâm vội vã ngăn lại, “Ăn đi, sao nói nhiều thế hả.”
Bộ Soái bị đồ ăn chặn miệng mới bất đắc dĩ bỏ áo ra.
Bộ Soái và Phỉ Minh Sâm đã lâu không gặp, rượu vào lời ra, bữa cơm này một mạch kéo dài tới tận 12 giờ đêm, ông chủ quán phải tới giục thì mới giải tán.
Bộ Soái gọi tài xế tới đón, nhân tiện đưa Lục Tịnh An và Phỉ Minh Sâm về nhà luôn.
“Hôm nay anh đây vui lắm, lúc khác lại tới tìm hai đứa chơi tiếp nha!”
Bộ Soái ngồi trong xe, say khướt vẫy tay chào tạm biệt hai người, bộ dạng lải nhải lúc này khá đáng yêu.
Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Phỉ Minh Sâm thở phào nhẹ nhõm, thật ra cậu cũng uống kha khá rượu cho nên gương mặt lúc này đã đỏ ửng.
“Giờ cậu về hả?”
Lục Tịnh An nhìn Phỉ Minh Sâm, thật ra cô còn nhiều lời muốn nói, nhưng tới khóe miệng lại nuốt ngược trở vào.
“Ừ.” Phỉ Minh Sâm gật đầu, nhưng không hề có ý định nhúc nhích.
Lúc Lục Tịnh An định nhấc chân đi về nhà thì Phỉ Minh Sâm lại bước tới, giang rộng tay ôm lấy cô từ phía sau.
“Sao vậy?” Lục Tịnh An dừng tại chỗ hỏi.
“Mẹ mình và bọn nhóc ngủ cả rồi.”
“Ừ.” Lục Tịnh An gật đầu.
“Mình nói với họ tối nay không về nhà.” Lời nói của cậu phảng phất bên tai cô, chậm rãi thì thầm, “Hình như mình quên mang chìa khóa.”
Lục Tịnh An khựng lại, cô liếc qua căn phòng của mình, nuốt một ngụm nước bọt.
“Mình…mẹ mình có ở nhà…”
“Mình sẽ nhẹ nhàng, chỉ cần trải chăn nằm dưới đất thôi.”
Lục Tịnh An cắn môi, thực ra cô không ngờ hôm nay sẽ về trễ vậy, theo thói quen của mẹ thì bà sẽ ở nhà đợi cô, nếu muốn không bị lộ thì có chút khó khăn.
Nhưng ngoài trời thì lạnh, khách sạn gần nhất cũng phải cách đây 40 phút, vả lại Phỉ Minh Sâm uống khá nhiều rượu, cô thật sự lo lắng cho cậu.
“Không mang chìa khóa thật sao?”
“Thật.” Cậu ôm cô, giọng nói mang theo ý làm nũng.
Lục Tịnh An thở dài, đành bảo cậu đứng chờ trước cửa, còn cô thì rón rén đi vào.
“An An, con về rồi hả?”
Quả nhiên, động tĩnh của cô đã thu hút sự chú ý của mẹ, người đang ngồi đợi trên ghế sofa.
“Mẹ chưa ngủ ạ.”
“Ừ, mẹ muốn đợi con về, đi chơi vui không?” Bà có vẻ uể oải và ngái ngủ.
“Vâng vui lắm.” Lục Tịnh An vội gật đầu, “Mẹ ngủ trước đi, mai còn phải đi làm đúng không?”
Lục Tuyết Cầm gật đầu, thấy con gái bình an quay về, bà cũng yên lòng, dưới sự thúc giục của con gái, bà bèn lên lầu đi ngủ.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc – Cấm Thành.
Vui lòng không mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Sau khi xác nhận Lục Tuyết Cầm đã vào phòng ngủ và không còn chút tiếng động nào, Lục Tịnh An mới vội vã mở cửa, kéo Phỉ Minh Sâm sắp đóng băng bên ngoài vào.
Trong nhà có bật hệ thống sưởi, chỉ cần bước vào đã cảm thấy ấm áp hơn.
Cả hai chẳng khác nào kẻ trộm, khom lưng, rón rén đi lên tầng hai, tới tận khi an toàn vào trong phòng của Lục Tịnh An thì mới dám thở mạnh.
Vừa vào trong phòng, Phỉ Minh Sâm đã nằm vật xuống giường, men rượu phát tác khiến cho ý thức của cậu trở nên mơ hồ.
Lục Tịnh An bước tới ngó qua, thấy cậu đã ngủ thiếp đi bèn lấy quần áo vào phòng tắm.
Lúc cô mặc quần áo ngủ bước ra thì thấy Phỉ Minh Sâm đã cởi áo khoác và khăn quàng ném trên sàn nhà làm gối đầu, rồi cứ thế mà ngủ.
Lục Tịnh An đi tới bên cạnh, thò tay đẩy một cái, vậy mà cậu vẫn không bị đánh thức.
Cô vốn định gọi cậu dậy rửa mặt, nhưng lúc này cũng đành từ bỏ ý định.
Ngẫm nghĩ một lát, rồi cô đi vào phòng tắm nhúng khăn mặt vào bồn nước nóng, rồi giúp cậu lau mặt chùi tay.
Đợi cô bước ra thì dường như cậu đã tỉnh, đang gập đầu gối ngồi tựa vào giường.
Thấy cô từ phòng tắm ra, Phỉ Minh Sâm bèn giang rộng vòng tay.
Không biết là bởi nụ cười của cậu quá mê hoặc hay là vì nguyên nhân nào khác mà cuối cùng Lục Tịnh An lại bước qua, vòng tay quanh hông cậu, sau đó được cậu ôm chặt lấy.
“Tốt quá.” Cậu thỏa mãn thở dài, chà sát trên mái tóc Lục Tịnh An.
Lục Tịnh An ngẩng đầu nhìn cậu chê trách, “Nhanh đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu.”
“Không có quần áo mà.” Cậu nói chuyện khá chậm rãi, mang theo sự mềm mại.
Lục Tịnh An suy nghĩ rồi cảm thấy đây đúng là vấn đề.
“Vậy cậu cố gắng chịu đựng qua một đêm đi, mình trải chăn dưới đất cho cậu nghỉ.” Lục Tịnh An muốn thoát khỏi vòng tay cậu, nhưng lại bị cậu giữ lại.
“Đừng, để mình ôm thêm một lát.”
“Khuya lắm rồi…”
“Ngoan, mình yêu cậu.”
Lục Tịnh An ngẩn người, mặt đỏ bừng, không giãy dụa thêm nữa, ngoan ngoãn để cho cậu ôm.
Qua một hồi lâu, cô ngẩng đầu thì mới phát hiện, cậu ta đã ngủ say từ bao giờ.
“Đồ ngốc.” Lục Tịnh An nhăn mũi, sau đó không nhịn được mà nâng cằm, hôn lên đôi môi cậu.
Cảm giác mềm mại ấm nóng này dù có thử qua bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn khiến cho đôi môi cô ngứa ran và nhịp tim thì đập rộn rã.
Sau đó, cô giãy giụa để đứng lên, lấy một chiếc chăn từ trong tủ ra trải xuống sàn, gắng sức dìu cậu nằm xuống, đắp chăn tử tế xong xuôi cho cậu rồi mới tự mình bò lên giường.
Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, chỉ là tự dưng trong phòng có thêm một hơi thở khác khiến cho cô trằn trọc mãi không ngủ được.
Lăn qua lăn lại một hồi, Lục Tịnh An thực sự không chịu nổi nữa mà phải ngồi bật dậy, nhìn cái tên đang say ngủ dưới sàn, cô tức giận bước xuống ngồi xổm cạnh cậu.
Ngắm nghía một hồi rồi cô duỗi tay véo mũi cậu.
Vừa cười trộm được một lúc thì cô đã bị cậu dùng sức kéo vào trong lòng, gò má dính sát vào lồng ngực cậu.
Truyện được edit tham gia event và đăng tại Sắc – Cấm Thành.
Vui lòng không mang đi nơi khác.
Cám ơn.
Phỉ Minh Sâm ôm lấy cô, miệng chóp chép rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Lục Tịnh An lắng nghe tiếng tim đập bên tai, rồi cũng dần nhắm mắt, tiến vào mộng đẹp…