Ăn vạ chị đại

Chương 50


Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 50:

 

Edit: Táo Mèo
 
Ngũ quan trên mặt Phỉ Minh Sâm bị Lục Tịnh An bóp méo thay hình đổi dạng nhưng cậu dường như không bận tâm.
 

Cậu nhìn cô gái trước mắt, đôi mắt lấp lánh ánh sao, đó là một thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt người mình thích.
 
Người con gái ấy vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc ngắn mềm mại rối bù, đuôi tóc hơi vểnh lên có vẻ lộn xộn.
 
Cơ thể cô được bao trùm bởi bộ váy ngủ mà cậu từng nhìn từ xa vô số lần, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn đúng như trong tưởng tượng của cậu. Cô ngẩng đầu nhìn, đầu ngón tay ấm áp nhéo trên gò má cậu, khóe miệng hé nở nụ cười mong manh, để lộ lúm đồng tiền duyên dáng.
 
Phỉ Minh Sâm cảm thấy nhịp đập con tim lại bắt đầu rối loạn.
 
Bị ánh mắt cậu nhìn chằm chằm, Lục Tịnh An muốn phớt lờ cũng khó, cô cảm giác mặt mình nóng bừng lên, nhiệt độ này khiến cho cô chợt bừng tỉnh.
 
Cô hốt hoảng thu tay lại, khi nhìn dấu tay ửng hồng trên gương mặt cậu thì rốt cục cô mới xác định được, đây không phải là mơ.
 
Lục Tịnh An nhíu mày, nhìn Phỉ Minh Sâm bằng ánh dò xét, nghi ngờ hỏi, “Sao cậu lại ở trong nhà tôi?” Hơn nữa lại còn đứng trước cửa phòng cô nữa.
 
“Tôi tới thăm cậu.” Phỉ Minh Sâm xoa đầu cô, sau đó khẽ cúi người sát gần lại cô hỏi, “Cậu vừa nói nằm mơ, là mơ… tới tôi sao?”

 
Hơi thở của cậu phả lên mặt cô khiến cô cảm thấy trái tim đập thình thịch.
 
Cô vừa hất tay cậu vừa xấu hổ đáp, “Sao tôi mơ thấy cậu được? Bậy bạ thật sự!”
 

“Ồ? Phải không đấy?”
 
Thấy vẻ mặt cười như không cười của Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An càng xấu hổ, cô bĩu môi, “Tin hay không thì tùy!”
 
Sau đó cô xoay người rảo bước vào trong phòng, len lén lấy tay bưng mặt, nhiệt độ cảm nhận được khiến cô cảm thấy phiền muộn.
 
Tự dưng sao lại mơ về cậu ta? Lại còn bị cậu ta nghe thấy, rõ phiền muốn chết!
 
Đột nhiên có tiếng động truyền tới từ phía sau lưng khiến cơ thể cô cứng đờ, lúc này cô mới nhận ra mình quên đóng cửa…
 
Cô ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên Phỉ Minh Sâm đã đường hoàng bước vào phòng cô, đứng cách cô một bước.
 
Đây là lần đầu tiên Phỉ Minh Sâm bước vào trong phòng một cô gái, đương nhiên trừ cô em gái Phỉ Tân Nguyệt.
 
Phỉ Minh Sâm cố gắng giả bộ như đang nhìn thẳng, thật ra ánh mắt đã sớm đảo quanh cả căn phòng nhìn thấu một lượt.
 
Thực ra, cậu đã từng nhìn thấy căn phòng của cô qua cửa sổ, cũng từng tập trung ngắm nghía, nhưng lúc này thật sự bước vào, quan sát bằng một góc độ khác vẫn cứ đem lại cho cậu một cảm giác mới lạ.
 
Căn phòng của Lục Tịnh An không giống căn phòng tràn ngập bong bóng màu hồng mộng mơ của em gái cậu, nhưng phòng cô rất ngăn ngắp sạch sẽ, đâu đó toát lên sự nữ tính, không giống biểu hiện như con trai thường ngày của cô.
 
“Cậu vào làm gì? Ra ngoài!” Lục Tịnh An tức giận.
 
Phỉ Minh Sâm vô tội, “Cậu không đóng cửa mà, tôi tưởng cậu gọi tôi vào.”
 
Thấy kẻ xấu cáo trạng trước, Lục Tịnh An không khỏi trợn trừng mắt.
 
“Tôi…tôi muốn thay quần áo, gọi cậu vào làm quái gì?”
 
Vừa nói xong, ngay cả cô cũng phải ngây người.
 
Cô đỏ mặt thẹn thùng, gò má Phỉ Minh Sâm cũng thoáng nổi lên ráng hồng, cậu hơi cụp mắt nhìn về phía bộ đồ ngủ của Lục Tịnh An.
 
Bộ váy ngủ rộng thùng thình ôm trọn lấy cô gái bé nhỏ, thật ra cũng chẳng lộ ra hàng họ gì.
 
Nhưng cứ tưởng tượng tới phong cảnh tương ứng bên dưới lớp vải là cậu lại nuốt nước bọt.
 
“Nhìn gì?” Nhận ra ánh mắt Phỉ Minh Sâm, Lục Tịnh An ôm ngực hét, “Cậu cút ra ngoài cho tôi!”
 
Phỉ Minh Sâm đúng là vô tội, cơ mà nếu tiếp tục ở lại thêm thì chắc cô sẽ nổi điên mất, nhớ tới cảnh tượng cô đạp bay tên lưu manh hôm đó, cậu thức thời đi ra, tiện thể đóng cửa phòng lại.
 
Lục Tịnh An cắn môi bước qua vặn chốt, khóa trái cửa lại, rồi cầm quần áo vào phòng tắm để thay.
 
Nghe thấy âm thanh khóa cửa, Phỉ Minh Sâm thầm bĩu môi, chỉ là ráng hồng trên gò má vẫn chưa hề tiêu tan.
 
Mãi lâu sau Lục Tịnh An mới mở cửa phòng, cô còn tưởng Phỉ Minh Sâm đi rồi, vậy mà nhìn xuyên qua khe cửa vẫn còn trông thấy bóng lưng anh chàng.
 
Tựa như nghe thấy tiếng động, Phỉ Minh Sâm nghiêng người, nở nụ cười ấm áp khi nhìn cô, “Xong rồi?”
 
Lục Tịnh An mím môi trước nụ cười ấy, bất đắc dĩ đóng cửa phòng lại.

 
Cô mặc một bộ đồ thể thao, trông rất bình thường, nhưng Phỉ Minh Sâm lại cảm thấy cực kỳ hợp mắt.
 
“Đói bụng chưa? Dì làm bữa sáng rồi, chúng ta xuống đi.”
 
Cậu khẽ mỉm cười, dắt tay cô cùng xuống dưới.
 
Lục Tịnh An cảm thấy mọi chuyện tiến triển có vẻ sai hướng, sáng sớm Phỉ Minh Sâm xuất hiện trước cửa phòng, đánh thức rồi kéo cô xuống ăn sáng, ủa ủa, bọn họ thân quen tới vậy ư?
 
Có điều, nghĩ lại tình cảnh mấy hôm nay, tay cũng nắm rồi, ôm cũng ôm rồi, thậm chí còn hôn…
 
Không đúng, đó là chuyện khi cô đồng ý làm bạn gái của cậu, mối quan hệ ấy đã chấm dứt rồi! Hai bọn họ trở lại làm hàng xóm của nhau, là bạn ngồi cùng bàn và bạn bè, cô và cậu thật sự không thân, thật đấy!
 
“Chú ý cầu thang, cẩn thận té giờ.”
 
Giọng nói dịu dàng của cậu vang lên bên tai mang theo vài phần quan tâm lo lắng khiến cho trái tim cô nảy sinh sự rung động.
 
“Còn lâu tôi mới té nhé.”
 
Lục Tịnh An cắn môi, giằng tay ra khỏi tay cậu rồi đút vào trong túi quần, tiên phong đi xuống lầu.
 
Phỉ Minh Sâm có chút rầu rĩ nhìn bàn tay trống rỗng, cậu không dám ép cô quá, nhỡ đâu một phút vô ý lại bị cô đạp bay thì chết.
 
Xuống dưới lầu, quả nhiên Lục Tuyết Cầm đã nấu xong bữa sáng.
 
“An An, con tỉnh rồi hả, mau qua ăn sáng.”
 
Lục Tịnh An bước tới vị trí bình thường vẫn hay ngồi, cầm cốc sữa uống một ngụm.
 
Lục Tuyết Cầm cười nói với Phỉ Minh Sâm, “Minh Sâm cũng ăn một chút nhé?”
 
“Không ạ, dì không cần khách sáo thế đâu.” Phỉ Minh Sâm lắc đầu.
 
Lục Tịnh An liếc mắt nhìn cậu, giật cái ghế bên cạnh ra tạo nên âm thanh vang dội thu hút sự chú ý của Phỉ Minh Sâm.
 

Cô lại nhìn cậu, ra hiệu để cậu ngồi xuống.
 
Phỉ Minh Sâm hiểu ánh mắt này, cậu hơi lo lắng về hành động của cô nhưng vẫn nghe lời bước tới ngồi trên chiếc ghế đó.
 
Lục Tịnh An đặt chiếc bánh mì nướng trước mặt cậu.
 
“Muốn bơ hay sốt cà chua thì tự mình phết đi.” Cô nói rồi cắn một miếng xúc xích.
 
Lục Tuyết Cầm khẽ bật cười nhìn đôi bạn trẻ, bà cởi tạp dề chuyển hướng đi lên lầu, bà muốn đi thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
 
Trước khi ra khỏi nhà Phỉ Minh Sâm đã ăn một bát cháo trắng, tuy không đói nhưng vẫn có thể ăn thêm.
 
Hiếm khi thấy Lục Tịnh An chủ động mời mình ăn gì, Phỉ Minh Sâm không hề từ chối, cậu cầm miếng bánh mì nướng hỏi, “Vậy cậu thích bơ hay sốt cà chua?”
 
“Bơ.” Lục Tịnh An thuận miệng đáp.
 
Phỉ Minh Sâm gật đầu, phết một lớp bơ vàng nhạt lên trên miếng bánh mì nướng, sau đó đưa tới trước mặt cô.
 
“Này, cho cậu.”
 
“Tôi không thích ăn bánh mì nướng.” Lục Tịnh An lẩm bẩm.
 
Phỉ Minh Sâm cười khổ, uổng công cậu vừa nãy xúc động, té ra là do cô không thích nên mới đưa cho cậu phải không?
 
“Tôi cũng không thích ăn.” Cậu cảm thấy cần phải thể hiện rõ lập trường của mình.
 
“Trừ khi cậu đút cho tôi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.