Ăn vạ chị đại

Chương 37


Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 37:

 

Edit: Kir
 
Lục Tịnh An theo bản năng nhìn thoáng qua vị trí điều khiển, bác Lâm đang chuyên tâm lái xe, có vẻ như không để ý đế tình huống ở phía sau.
 

Trong lòng cô nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
 
Phỉ Minh Sâm lái chiếc xe đạp đi song song với cô. Cậu chăm chú nhìn phía trước, quan sát tình hình giao thông. Dường như nhận thấy được tầm mắt của cô, chàng thiếu niên quay đầu, khi đối diện với ánh mắt của cô thì khóe môi khẽ cong lên.
 
Trong đôi mắt xinh đẹp kia ánh lên niềm vui không thể bỏ qua.
 
Lục Tịnh An có chút bối rối cúi đầu, vốn tính đáp lại lời chào buổi sáng của cậu nhưng lại cảm thấy như nghẹn trong cổ họng không thể nói ra.
 
Cô thế này là thế nào? Lục Tịnh An khẽ nhíu mày, nghĩ biểu hiện nhát gan xấu hổ như vậy thực sự không giống chính cô cho lắm.
 
Cô ngẩng đầu lên trở lại cục diện kia, nhưng bác Lâm lại tưởng cô mất hứng nên đạp chân ga, lái chiếc xe hơi vào đường lớn, vứt chàng trai lại phía sau.
 
Thấy Phỉ Minh Sâm biến mất khỏi tầm mắt, Lục Tịnh An vội vã ghé vào trên cửa sổ xe, ló đầu ra nhìn về sau.
 
Thấy các cô tăng tốc, Phỉ MInh Sâm không tiếp tục đuổi theo xe nữa. Cậu vừa mới thả chậm tốc độ thì chợt thấy trên chiếc xe hơi trước mặt, cô gái vừa rồi còn cực kì lạnh nhạt lại thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn cậu.

 
Trong lòng khẽ xao động, cảm giác vui mừng bỗng nhiên lan tràn khắp người.
 
“Gặp ở trường nhé!” Cậu mỉm cười, vẫy vẫy tay với cô.
 
Mà Lục Tịnh An sau khi kịp phản ứng thì vội rụt đầu lại. Hai tay cô nắm lại đặt trên đầu gối, cắn cắn môi.
 
Ai muốn gặp cậu ta chứ hả?

 
Nghĩ như vậy, cô lại nhìn không được xoay người lại, nhìn xuyên qua cửa kính sau của xe. Có điều sau khi quẹo khỏi một ngã rẽ thì bóng dáng chàng trai liền biến mất ở phía sau, không còn trông thấy nữa.
 
Lục Tịnh An thu hồi tầm mắt, dựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
 
Cô ngẩng đầu, ngơ ngác ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, khóe môi chậm rãi gợi lên một nụ cười…
 
“Chị An, chào buổi sáng.”
 
Đến phòng học, Mạc Xảo Xảo và Việt Trạch ngồi bàn trước cũng đã tới. Lục Tịnh An gật đầu, nhét ba lô vào hộc bàn, thuần thục lấy sách giáo khoa và vở ghi bài ra.
 
Khi nhìn đến mặt bìa vở ghi bài, cô không khỏi hơi ngẩn ra, sau đó nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh.
 
Hơn một tuần lễ này, cô đã hình thành thói quen, nhưng hôm nay Phỉ Minh Sâm sẽ đi học lại. Nói cách khác là cô không cần chép bài giùm cậu ta nữa rồi.
 
“À hôm này Phỉ Minh Sâm đi học lại nhỉ?”
 
“Đúng rồi.”
 
“Thể chất của cậu ta thật đúng là kém quá, nghe nói không tham gia huấn luyện quân sự cũng vì thân thể khó chịu.”
 
Việt Trạch và Mạc Xảo Xảo ngồi bàn trước đang nói chuyện phiếm, cuộc đối thoại cứ thế truyền vào tai Lục Tịnh An.
 
Lúc Phỉ Minh Sâm xin nghỉ cũng không nói thật, mọi người chỉ biết là cậu đổ bệnh cần nằm viện chứ không biết cậu bị thương. Có điều cũng là bởi vì từ lúc khai giảng đến nay cậu mới chỉ đi học có hai ba ngày, mọi người trong lớp còn chưa quen thân nên cũng không có ai biết được tình huống cụ thể của cậu.
 
“Nhưng mà người ta học giỏi.” Mạc Xảo Xảo lấy vở ra khỏi cặp, ánh mắt lấp lánh.
 
Đương nhiên cô ấy biết tình huống thực sự của Phỉ Minh Sâm. Nếu cậu đã có lòng tốt không nói thì tất nhiên cô ấy cũng sẽ không ngốc mà khai ra.
 
“Có điều nói đến mới nhớ, trước khi cậu ta nghỉ, hình như chủ nhiệm khối đã chuyển cậu ta đến lớp chọn rồi. Hôm nay cậu ta sẽ đến lớp 10/1 điểm danh hả?”
 

“Không biết nữa, cậu ta đã đồng ý chuyển qua lớp 10/1 rồi hả?”
 
“Người bình thường đều biết là sẽ chọn lớp 10/1 mà? Bên đó không khí học tập tốt, giáo viên cũng khá giỏi.”
 
“Tôi thấy thầy cô của lớp chúng ta cũng rất tốt…”
 
Hai người bọn họ tiếp tục tán gẫu. Còn Lục Tịnh An nghe lời đối thoại của bọn họ thì không khỏi có chút sững sờ.
 
Phỉ Minh Sâm muốn chuyển lớp sao?
 
Cũng đúng lúc này, tiếng chân ghế ma sát nền gạch vang lên bên hông, chiếc ghế bên cạnh cô bị kéo ra. Cô ngẩng đầu lên nhì, quả nhiên thấy cậu thiếu niên đang đứng ở lối đi, kéo cái ghế ra chuẩn bị ngồi xuống.
 
Cái hình ảnh này khiến cho cô cảm thấy có chút quen thuộc, giống như trở về lần gặp mặt đầu tiên, cậu ta cũng kéo cái ghế bên cạnh cô ra giống như vậy, sau đó bị cô tung một cước đạp lên mặt ghế.
 
Mà sau hai tuần lễ, giữa hai người đã không còn giương cung bạt kiếm. Thậm chí khi nhìn thấy cậu, thần thái sáng lên trong ánh mắt và khóe môi khẽ mỉm cười của cô đã khiến cho tất cả trở nên khác biệt.
 
Lục Tịnh An lại cúi đầu, chỉ là lần này thần sắc của cô không hề giống với vừa rồi khi ở trên ô tô.
 
“Phỉ Minh Sâm, cậu thực sự đi học lại rồi, thân thể đã ổn chưa?”
 
Thấy Lục Tịnh An lại né tránh tầm mắt của mình, Phỉ Minh Sâm vừa định nói chuyện với cô thì Việt Trạch đã xoay đầu lại chào hỏi cậu.
 
Cậu không thể làm gì khác hơn là thu lại nụ cười, gật đầu, ngồi xuống ghế và tiếp đón hai người bạn nhiệt tình bàn trước.
 
Lúc nói chuyện, khóe mắt cậu lưu ý đến cô gái ngồi bên cạnh. Cô đưa một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy cái lỗ tai mượt mà xinh xắn của cô.
 
Cũng không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu cứ cảm thấy hình như cô hơi không vui?
 
Nhưng tại sao lại thế? Sáng sớm ở nhà còn rất tốt mà.
 

Phỉ Minh Sâm hoàn toàn không giải thích được, mà lúc này tiếng chuông báo hiệu thời gian đọc bài đầu giờ đã vang lên, cán sự môn cầm sách đi lên bục giảng.
 
Việt Trạch và Mạc Xảo Xảo đã quay đầu đi, Phỉ Minh Sâm lấy sách giáo khoa ra, đọc theo nhưng lòng thì không yên.
 
Bỗng nhiên bên cạnh cậu xuất hiện một bóng dáng, một bàn tay trắng trẻo gõ nhẹ lên mặt bàn cậu.
 
“Bạn Phỉ, mời em ra đây một chút.”
 
Giọng nói dịu dàng của phụ nữ vang lên, Phỉ Minh Sâm ngẩng đầu thì thấy chị họ của cậu, cũng là chủ nhiệm lớp 10/21 Điền Minh, đang cúi đầu nói chuyện với cậu.
 
Cậu nhướng nhướng mày, nhìn theo tầm mắt của cô ta thì thấy thầy chủ nhiệm khối Lâm Lãng đang đứng ngoài hành lang, thấy cậu nhìn sang thì gật đầu cười với cậu.
 
Trong lòng Phỉ Minh Sâm hiểu rõ, cậu buông sách giáo khoa trong tay ra, đứng dậy đi theo Điền Minh ra khỏi phòng học.
 
Khi cậu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, Lục Tịnh An có quay đầu qua, nhìn cậu và Điền Minh đi ra hành lang.
 
Bọn họ đúng trên hành lang nói chuyện, cửa sổ thủy tinh của phòng học mở một nửa, Phỉ Minh Sâm đứng ở bên phần cửa chắn lại nên chỉ có thế thấy được lờ mờ dáng người, không nhìn rõ được vẻ mặt.
 
Mà người đàn ông đứng ở đối diện cậu, dáng vẻ mặt mày hớn hở kia lại hoàn toàn đập vào trong mắt Lục Tịnh An.
 
Nhìn bọn họ cười cười nói nói rồi cùng nhau rời khỏi hành lang, cô gái không khỏi mím môi.
 
Cô nhìn thoáng qua vở ghi bài trên bàn, yên lặng cất vở vào trong cặp, sau đó liền đứng dậy, mặt mày sa sầm đi ra khỏi phòng học.
 
Cô ngồi ở hàng cuối lớp, ngoại trừ cán sự môn đang đứng trên bục giảng và mấy bạn học phía sau thì chẳng có mấy người phát hiện hành động của cô.
 
Chỉ là e ngại tiếng tăm của cô nên không ai dám ngăn cản.
 
***
 
Lúc Phỉ Minh Sâm trở lại, tiếng chuông báo tiết 1 đã vang lên.
 
Khi nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh trống không, cậu không quá ngạc nhiên nhưng trong lòng khó tránh khỏi thất vọng, cũng có chút thấy thất bại.
 
Vốn là cậu tưởng rằng trải qua một tuần ở bên nhau, Lục Tịnh An sẽ vì cậu mà ở lại lớp học. Xem ra là cách mạng chưa thành công, cần tiếp tục cố gắng.
 

Trên bục giảng, thấy Lục Tịnh An lại cúp tiết, Điền Minh hơi có chút ngạc nhiên. Nhưng cô cũng không làm lỡ thời gian, sau khi nói với các bạn học Phỉ Minh Sâm đi học lại và để mọi người vỗ tay xong thì lập tức bắt đầu giảng bài.
 
Phỉ Minh Sâm xoay xoay bút bi, nghe mà chán muốn chết.
 
Thời gian nghỉ ngơi trong hè, ở nhà quá buồn chán nên cậu đã xem qua sách lớp 10 một lần, đã thuộc lòng mấy kiến thức trong đó. Cho nên dù vắng học hai tuần liền nhưng cậu không hề bị chậm hơn một chút nào so với chương trình học.
 
Cậu nhìn thoáng qua chỗ ngồi bên cạnh, tong lúc Điền Minh xoay người viết bảng, cậu không nhịn được lấy điện thoại di động ra soạn một tin nhắn.
 
Sau khi do dự một lúc lâu, rốt cuộc cậu vẫn nhắn gửi đi.
 
“Ting ting…”
 
Trên sân thượng, Lục Tịnh An hóng gió, khi nghe tiếng chuông báo của WeChat thì cô cầm điện thoại lên nhìn, không khỏi có chút ngạc nhiên.
 
Lại là Phỉ Minh Sâm?
 
“Không vui à?”
 
Nhìn dòng tin trên màn hình, trái tim Lục Tịnh An khẽ nảy lên, theo bản năng nhìn xung quanh một chút.
 
Không nhìn thấy ai, lúc này cô mới cúi đầu, nhìn tin nhắn kia ngẩn người một lúc, sau đó liền soạn tin nhắn rồi gửi đi.
 
Trong phòng học, Phỉ Minh Sâm xoay bút bi, tâm trí lại nghĩ tới WeChat.
 
Đợi một lúc lâu, rốt cuộc tranh thủ lúc Điền Minh không chú ý, lại lấy điện thoại di động ra liếc một cái. Khi nhìn thấy có tin nhắn mới, cậu nhanh chóng mở ra xem.
 
[Lục Tịnh An]: Học trò ngoan cũng dùng điện thoại di động trong giờ học hả?
 
Trong lòng cậu cười một cái, rất nhanh gõ xuống mấy chữ.
 
[Phỉ Minh Sâm]: Vì sao lại không vui?
 
Lần này tin nhắn của cô gái trả lời rất nhanh, chỉ thấy trong khung tin màu trắng kia bất ngờ viết: 
 
Không thích ngồi cùng bàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.