Bạn đang đọc Ăn vạ chị đại – Chương 26:
Edit: Lafite
Trong mắt Phương Dự ngoài ý muốn chuyển thành kinh ngạc, ông rất bình tĩnh quan sát Lục Tuyết Cầm vài lần.
Vừa nãy ông không để ý bà nhìn thế nào, bây giờ cẩn thận nhìn, người phụ nữ trước mắt này ôn nhu động lòng người, mặt mũi quả thực có chút giống với bà cụ Cố.
Ông nhìn Lục Tuyết Cầm, thái độ trái lại nhiệt tình hơn, ông mỉm cười, nói: “Chào cô, tôi là Phương Dự, đã từng là học trò của Giáo sư Lục.”
Phương Dự lấy ra một kẹp danh thiếp từ trong ngực, đưa một tấm cho Lục Tuyết Cầm.
Lục Tuyết Cầm có chút sững sờ, không nghĩ tới anh ta lại là học trò của cha mình. Nghĩ tới cha đã qua đời nhiều năm, nụ cười của cô trở nên có hơi miễn cưỡng.
“Xin chào.” Bà lễ phép nhận lấy danh thiếp.
“Xin hỏi có tiện dẫn tôi vào thăm cô một chút không?” Thấy bà không có ý giới thiệu bản thân, Phương Dự cũng không hỏi nhiều, mà chỉ đề xuất.
“A, đương nhiên, anh theo tôi.”
“Cám ơn.” Phương Dự lễ phép cười cười, rồi hướng về Lục Tịnh An gật gật đầu.
Lục Tịnh An có ấn tượng không tệ với chú ấy, dù sao vừa nãy chú mới cứu mẹ cô. Mà Phỉ Minh Sâm thì có chút nghiên cứu tìm tòi với chú ấy.
Cậu khẽ nhíu mày, cảm thấy giống như đã gặp qua chú này ở đâu đó, chỉ là nhất thời không nghĩ ra được.
Đến bên ngoài cửa phòng, Lục Tuyết Cầm dừng bước.
“An An, con với Minh Sâm vào đi thôi.” Lục Tuyết Cầm quay đầu, nói với con gái.
Lục Tịnh An kỳ quái nhìn bà, song vẫn gật đầu, dắt Phỉ Minh Sâm vào phòng, bỏ bà với Phương Dự ở hành lang.
“Cô Lục?” Phương Dự bị chặn ngoài cửa, có chút không hiểu nhìn bà.
Lục Tuyết Cầm mặc dù không có tự giới thiệu, nhưng ông là học trò thầy Lục Sâm, đối với con gái thầy đương nhiên sớm đã nghe qua, ông còn từng thấy qua bức ảnh của cô trong phòng thầy. Chỉ là không nghĩ tới, vào hôm nay, ông lại gặp cô trong hoàn cảnh này.
“Phương tiên sinh,” Lục Tuyết Cầm cắn cắn môi, “Một chút nữa gặp mẹ tôi, anh có thể không nhắc tới với bà… chuyện vừa phát sinh dưới lầu không?”
Phương Dự không khỏi cười khẽ, “Cô yên tâm đi, tôi không phải người nhiều chuyện.”
Lục Tuyết Cầm khẽ cong môi thở một hơi dài nhẹ nhõm, trên mặt rốt cuộc đã lộ ra một nụ cười mỉm.
“Phương tiên sinh, thật sự cảm ơn anh!”
“Không cần khách khí như thế.” Phương Dự lắc đầu, “Gọi tôi là Phương Dự đi, tôi còn phải gọi chị là đàn chị đấy.”
Lục Tuyết Cầm trên anh một khóa, có điều lúc anh trở thành học trò của giáo sư Lục, thì bà đã náo loạn rạn nứt quan hệ với ba mẹ.
“Ừm….” Lục Tuyết Cầm có chút kích động.
Phương Dự cười cười nhìn bà, mặc dù không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lộ ra vài phần không cho phép cự tuyệt.
Giằng co trong giây lát, Lục Tuyết Cầm thua trận. Bà chỉ có thể gật đầu, “Ừ, Phương Dự, vậy cậu mau vào đi thôi.”
“Vậy còn chị?”
Lục Tuyết Cầm cười khổ, “Mẹ tôi chắc là không quá muốn nhìn thấy tôi, cậu vẫn nên vào một mình thôi, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho bà.”
Lúc nói lời này, trên gương mặt nhu hòa xinh đẹp thanh nhã của bà lộ ra vài phần đau khổ, sắc mặt có vẻ hơi nhợt nhạt.
Bà gật đầu với Phương Dự, xoay người rời khỏi.
Nhìn bóng dáng bà rời đi, trong mắt Phương Dự lộ ra vài phần suy tư, cuối cùng đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng, bà cụ Cố đã tỉnh lại.
Lục Tịnh An ngồi bên người bà cụ, nói chuyện với bà.
“Bà ngoại, có phải buổi tối bà lại đá chăn hay không? Tuần trước con tới thăm bà, rõ ràng bà còn khỏe lắm, sao tự dưng lại ngã bệnh?”
Cô ôm bả vai bà cụ, giống như cô gái nhỏ hay làm nũng với người lớn, bình thường cô tuyệt đối không có nét mềm mại nhu hòa như lúc này.
Dáng vẻ này của cô, cùng với cô gái bạo lực vừa đấm vào mặt người đàn ông lúc nãy thật sự tưởng chừng là hai người. Nhìn thấy ánh mắt Phỉ Minh Sâm liên tục nhìn về phía cô, cũng biết giờ phút này cậu ta có bao nhiêu là kinh ngạc.
Bà cụ Cố lắc lắc đầu, vỗ tay cô nói: “Con nghĩ bà là con sao, ngủ còn đá chăn? Người bà đã già, luôn sẽ có vài tật xấu như vậy, con không cần ngạc nhiên.”
Trong mắt bà có ý cười, tràn ngập nét hiền từ cùng với cưng chìu.
“Bà ngoại mới không già.” Lục Tịnh An ôm bà, trong mắt có chút ê ẩm, “Bà ngoại vĩnh viễn là tuổi mười tám.”
“Haha, mười tám tuổi? Bà nghĩ rằng bà gần tám mươi.”
Bà cụ Cố lại rất rộng rãi, bà vừa nhìn về phía Phỉ Minh Sâm, “Cháu thấy con bé này không, chỉ biết dỗ cho bà vui vẻ.”
“Cháu cảm thấy Tịnh An nói thật.” Phỉ Minh Sâm cười nói, “Hai người nhìn không giống bà ngoại và cháu gái, ngược lại giống mẹ và con gái hơn.”
“Phải, miệng cháu cũng thật ngọt.” Bà cụ Cố lắc đầu ghét bỏ, ánh mắt lại cười thành một đường nhỏ, hiển nhiên được dỗ đến rất vui vẻ.
Thấy bà vui vẻ như vậy, Lục Tịnh An nở nụ cười.
Lúc này thấy Phương Dự đi vào, bà cụ vừa liếc mắt đã nhận ra anh ta.
“Tiểu Phương, sao cậu lại đến đây? Mau ngồi mau ngồi.” Đối với học trò tâm đắc của chồng, bà vô cùng tán thưởng.
“Cô, em tới thăm cô.” Phương Dự ôn hòa cười một tiếng, đặt giỏ trái cây trong tay lên đầu giường.
Không thấy Lục Tuyết Cầm, Lục Tịnh An hướng về phía cửa nhìn quanh, hỏi: “Chú Phương, mẹ cháu đâu?”
Nghe cháu gái nhắc đến Lục Tuyết Cầm, nụ cười trên mặt bà cụ Cố nhạt đi một ít.
Phương Dự cũng nhìn ra, ông ngập ngừng một lúc rồi nói: “Chị ấy đi chuẩn bị bữa sáng cho cô.”
Nghe vậy, con ngươi của bà cụ Cố khẽ đảo, nhớ tới tối qua Lục Tuyết Cầm đã trông nom bà một đêm, bà mở miệng, song cuối cùng vẫn không nói gì thêm, chỉ biến thành một tiếng thở dài im lặng.
Nói đến bữa sáng, Phỉ Minh Sâm mới nhớ tới, Lục Tịnh An dường như chưa ăn gì sáng nay.
Cậu liếc nhìn cô gái, có điều chưa kịp lên tiếng thì bà cụ Cố đã đoán được: “Hai đứa các cháu sáng sớm đã lại đây, hẳn là chưa ăn gì đúng không?”
Ánh mắt Lục Tịnh An lóe lên, cô không giỏi nói dối, nên lập tức bị nhìn thấu.
Cái này đúng là làm cho bà cụ Cố đau lòng đến hỏng rồi, “Một ngày bắt đầu từ sáng sớm, các cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, sao có thể không ăn sáng chứ? Ngoan, trước đi ăn sáng đã.”
Lục Tịnh An không lay chuyển được bà cụ, cuối cùng đành phải theo Phỉ Minh Sâm ra khỏi phòng.
Có điều ra đến hành lang, Phỉ Minh Sâm lại đưa tay giữ cô lại.
“Sao vậy?” Lục Tịnh An nhíu mày nhìn cậu ta, khôi phục lại dáng vẻ tàn bạo thường ngày.
“Lục Tịnh An, cậu là người có nhân cách phân liệt à?” Phỉ Minh Sâm dùng sức xoa nhẹ đầu cô.
Rõ ràng mới vừa nãy còn là một bộ dáng tươi cười xinh đẹp động lòng người, giờ đã nghiêm mặt, lại trở về vẻ mặt cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm.
“Cậu mới là cái đồ nhân cách phân liệt ấy!” Lục Tịnh An hất tay cậu, rồi híp mắt uy hiếp, “Ngoại trừ chuyện làm bạn gái cậu, tôi đánh nhau hút thuốc này nọ, cũng không được nói với bà ngoại tôi, nghe chưa?”
Ở trước mặt bà cụ Cố, Lục Tịnh An vẫn luôn là dáng vẻ của cô cháu gái ngoan ngoãn, cô không muốn bị bà ngoại biết được tính cách nổi loạn của mình..
Phỉ Minh Sâm gật đầu, vấn đề ở vế sau còn dễ nói, nhưng vấn đề ở vế đầu….
“Dựa theo ước định ban đầu của chúng ta….” Cậu đánh giá Lục Tịnh An, thử dò xét nói, “Có phải là đợi đến lúc tôi quay lại trường học, thì chúng ta không phải là người yêu nữa không?”
Lục Tịnh An kỳ quái nhìn cậu ta, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”
Có được câu trả lời khẳng định, Phỉ Minh Sâm không khỏi đau xót trong lòng. Đau lòng bởi tại sao cậu lại ước định thời gian ngắn như vậy, về phương diện khác, lại đau lòng bản thân vô tình, lãng phí một tuần lễ!
“Có vấn đề gì không?” Lục Tịnh An nhíu mày.
“Không có gì.” Phỉ Minh Sâm lắc đầu, sau đó kéo tay cô, đi về hướng thang máy.
“Cậu làm gì vậy?” Lục Tịnh An bị cậu ta kéo đi cảm thấy có chút không biết làm sao.
“Đi ăn sáng.”
“Tôi nói là cậu làm gì kéo tay tôi như vậy?”
Phỉ Minh Sâm dừng bước, quay đầu nhìn cô, mỉm cười: “Đương nhiên là sử dụng quyền lợi của bạn trai.”
Cậu ta nói đến thật tự nhiên chắc chắn, làm cho Lục Tịnh An không khỏi ngẩn người ra.
Phỉ Minh Sâm lại nắm tay cô thật chặt, từ trong thang máy đến đây, rồi lại kéo cô đi vào.
Đứng bên cạnh cậu ta, cúi đầu nhìn hai bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, Lục Tịnh An có chút ngẩn người.
Bạn trai… quyền lợi? Có ý gì?
Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt nghiêng của Phỉ Minh Sâm, không biết tính sao, cảm giác tim mình đập nhanh hơn hẳn.
Là bị cậu ta làm tức giận chứ? Thật sự là không sao nói rõ được! Cậu ta kéo cô như vậy, nếu bị mẹ cô thấy được thì làm sao bây giờ? Vậy không phải sẽ bị lộ?
Cô muốn bỏ tay ra khỏi tay cậu ta, lại bị cậu ta nắm thật chặt, còn dẫn tới chú ý của những người già trên đường.
“Cậu buông tay, người ta đang nhìn lại đây kìa!” Lục Tịnh An thấp giọng nói, trên mặt hơi đỏ lên.
“Cậu an phận một chút, bọn họ dĩ nhiên là sẽ không nhìn.”
Nghe cậu ta nói chắc chắn như vậy, Lục Tịnh An mím mím môi, ngược lại nghe theo yên tĩnh trở lại. Cô ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu, sau đó cô phát hiện, hình như người chú ý đến bọn họ quả thực không còn ai.
Phỉ Minh Sâm quay đầu nhìn cô một cái, khóe môi nhếch lên nở một nụ cười, ánh mắt cậu toả sáng, lòng tràn đầy vui vẻ.
Bị cậu ta nhìn như vậy, Lục Tịnh An cảm giác không được tự nhiên lắm, cô ngại ngùng nghiêng đầu qua một bên, vẫn có chút lo lắng bị mẹ cô gặp được.
Nhưng may mắn chính là, trên đường đến căn tin, bọn họ không đụng mặt Lục Tuyết Cầm.
Thấy dáng vẻ cô thở một hơi dài, Phỉ Minh Sâm nhịn không được lại xoa nhẹ lên đầu cô.
Chất tóc của cô mềm mại, lại cắt ngắn mượt mà như nhung, sờ vào cực kỳ thoải mái.
“Phỉ Minh Sâm, cậu còn như vậy tôi đánh cậu! Lục Tịnh An chỉ một phát đã bắt được tay cậu ta, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.
Thế nhưng Phỉ Minh Sâm tuyệt đối không sợ, chỉ cảm thấy bạn gái cậu nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu làm sao.
Đúng vậy, đây chính là bạn gái cậu! Nghĩ đến điều này, cậu liền không nhịn được mà muốn cười.